Chương 220 Hách Liên Thành không muốn Thi Nhân bị kéo vào chuyện này nên mới không liên lạc với cô. Ngay cả những người biết được nội tình, đều cho rằng anh ta chỉ lấy Thi Nhân làm người thay thế, chỉ cần anh ta không tỏ thái độ coi trọng, người khác cũng sẽ không quá để ý đến Thi Nhân. Anh liếc nhìn đại sảnh quen thuộc, nơi mà trước khi anh rời khỏi đây, mọi thứ vẫn còn đang tốt đẹp. Nhưng lần này quay trở lại, tất cả đã thay đổi. Mạc Tử Tây thở dài: “Anh Liên Thành, em biết anh không muốn liên lụy đến nữ thần. Nhưng nếu anh không cố gắng thì nữ thần sẽ bị người ta cướp đi mất.” “Em nói Tiêu Khôn Hoằng? Liệu Mạc Hồi có thể tha thứ cho một người đàn ông đã từng ngoại tình và có con ngoài giá thú không?” Anh ta cho rằng điều đó khó mà xảy ra được. “Đã bao lâu rồi anh không để ý đến tin tức trong nước thế? Người ta không hề ngoại tình, đứa bé cũng không phải của anh ấy, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi. Nữ thần bị em gái cùng cha khác mẹ hãm hại. Hơn nữa, đằng sau chuyện này còn có sự tham gia của Tiêu Vinh.” Mạc Tử Tây nói với vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Em nói thật, Tiêu Khôn Hoằng yêu nữ thần như vậy, âm thầm làm nhiều chuyện đến thế, nữ thần làm sao mà không lung lay cho được.” Đại sảnh chìm vào im lặng. Hách Liên Thành đột nhiên bật cười: “Vậy em cho rằng hiện tại anh còn có cơ hội sao?” “Cơ hội là do con người tự giành lấy”. “Nhưng anh sợ rằng điều tương tự sẽ xảy ra. Anh không muốn chuyện đã xảy ra với chị họ của em, lại xảy đến với Thi Nhân. Nếu vậy, cả đời này anh sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho mình mất.” Bi kịch đó lại lần nữa hiện ra trong đầu Hách Liên Thành, khiến anh ta khó chịu ôm lấy đầu. Đã nhiều năm như vậy, mà anh ta mãi vẫn chưa thể thoát ra được. “Anh Hách Liên Thành, anh đừng tự hành hạ mình như thế nữa. Nếu chị họ còn sống, nhất định cũng không muốn nhìn thấy anh trở nên như vậy.” “Nhưng anh là một kẻ thất bại, anh đã không bảo vệ được cô ấy!” Khóe mắt Mạc Tử Tây cũng dần đỏ lên, người ấy đột nhiên rời bỏ thế giới này, nhưng thực ra vẫn không hề biến mất. Trong nhiều năm như vậy, họ vẫn luôn nhớ đến cái tên Mạc Mộng Tuyết. Trước giờ, chưa từng quên. “Đó là một tai nạn.” Không phải là lỗi của anh. Mạc Tử Tây không nói được nửa câu tiếp theo nữa, cô ấy thường nhớ đến chị họ, nhớ đến lúc chị quan tâm và bảo bọc mình. Sau tai nạn của chị họ, cô ấy cũng rất phẫn nộ với Hách Liên Thành. Nhưng sau này, trưởng thành rồi, cô mới hiểu ra có rất nhiều chuyện mà con người không thể nào định đoạt được. Xét cho cùng, bạn sẽ không bao giờ biết trước được ngày mai sẽ có điều bất ngờ gì xảy đến. Cả hai không nói với nhau câu nào và bầu không khí thì đột nhiên bị thương đến lạ. Người đã ra đi có lẽ đã không thể nở nụ cười được nữa, nhưng cô ấy vẫn luôn tồn tại ở trong tim những người còn sống, không ngừng thay đổi, ngày càng đậm sâu. Ngày hôm sau. Sau khi tỉnh dậy, Thi Nhân nhờ trợ lý Tiêu sắp xếp lịch trình, cô muốn đi gặp Mạc Đông Lăng. Dù gì thì cô cũng biết trước đây Tiêu Khôn Hoằng cũng khá coi trọng tới chuyện đấu thầu lần này, nếu có thể thành công thì lúc Tiêu Khôn Hoằng tỉnh lại sẽ rất vui cho mà xem. “Mẹ ơi, mẹ đi đâu vậy?” Bé Bánh Bao ôm con búp bê lật đật chạy đến, túm chặt lấy vạt áo của cô. “Mẹ có chút chuyện, con ở lại bệnh viện với cha, có được không?” Lần này Thi Nhân mặc một bộ đồ tây, trông vừa trí thức vừa xinh đẹp, lần này, cô phải đi làm việc lớn rồi. “Mẹ đã lâu không chơi với bọn con rồi mà.” Bánh Bao bĩu môi, tựa hồ muốn khóc nhưng lại nhịn. Anh cả cả và anh hai liền đi tới: “Mẹ ơi, chúng con sẽ ở bệnh viện với em, mẹ đừng lo.” Thi Nhân có chút chua xót khi nhìn thấy chiếc mũi đỏ ửng của cô con gái nhỏ, thực ra cô cũng muốn dành nhiều thời gian cho con hơn, nhưng hiện tại vẫn chưa được. Lúc này, Diệp Tranh đi tới, nói: “Chị ba, chị đưa con đi đi. Ở bệnh viện lâu không tốt cho sức khỏe của bọn trẻ, cho chúng ra ngoài đi dạo cũng được.” Thi Nhân do dự một lát. Trợ lý Tiêu vội nói: “Tôi sẽ sắp xếp người chăm sóc cho chúng, xin mợ chủ yên tâm.” “Mẹ ơi, mẹ cho con đi đi” Cuối cùng, Thi Nhân đành gật đầu: “Các cậu cứ chiều nó đi.” Trong khoảng thời gian ba đứa ở trong bệnh viện, trợ lí Tiêu cùng Diệp Tranh đều đối xử với chúng rất tốt. Trợ lý Tiêu gật đầu cười: “Có gì đâu, đây không phải là chuyện lớn.” Thực ra, bọn trẻ rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, dễ thương hơn nhiều so với mấy đứa nhóc tinh nghịch khác. Thi Nhân cùng với ba đứa nhỏ đi ra ngoài, cô thấy con gái mình mặc một bộ sườn xám màu hồng và cài một chiếc kẹp tóc hình chú thỏ, trông rất xinh xắn dễ thương. Cô ôm lấy cô con gái nhỏ: “Sao hôm nay con lại muốn mặc bộ váy này thế?” Cô nhớ rằng bộ sườn xám này là món quà mà mình đã tặng cho con bé, nhưng bình thường nhóc con này vẫn không mặc. “Bởi vì con muốn khi cha tỉnh dậy có thể nhìn thấy con mặc đồ dễ thương như vậy, cha sẽ rất vui cho mà xem. Chú Diệp nói rằng nếu cha vui thì sẽ mau khỏi bệnh. Mắt Thi Nhân đỏ hoe: “Đúng vậy, cha chắc chắn sẽ rất vui khi tỉnh dậy có thể thấy con ăn mặc đáng yêu như vậy.” “Vậy bao giờ thì cha tỉnh lại ạ?” Thi Nhân không kìm được nước mắt khi nghe những lời này, miễn cưỡng mỉm cười, đáp: “Sớm thôi.” “Mẹ ơi, mẹ đừng khóc.” Mạc Tiểu Bắc đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra, lau nước mắt cho mẹ, nhân tiện trừng mắt nhìn em gái. Bánh Bao bĩu môi: anh thật dữ Thi Nhân nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, dù sao thì cô vẫn còn một trận chiến khó khăn trước mắt, hiện tại cô vẫn chưa thể thư giãn được. Xe đã đến một sân golf tư nhân. Nhờ thiếp mời mà Mạc Tử Tây đưa cho, cô liền thuận lợi đi vào, nhưng làm sao cô có thể tìm được anh Mạc đây? Đây là một vấn đề khá nan giải. Cô không biết tính khí của anh Mạc ra sao, liệu anh ta có tức giận nếu bị mình đột nhiên làm phiền không? “Hiện tại anh của em đang ở chỗ này, hẳn là không có người, chị có thể đến đó trước.” “Cảm ơn em” Thi Nhân lần theo địa chỉ đó và đi đến một tòa nhà nhỏ rất trang nhã. Cô hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn đám trẻ: “Các con chờ mẹ ở đây, mẹ sẽ quay lại ngay.” Thi Nhân và trợ lý Tiêu xuống xe đi đến tòa nhà kia. Nhưng còn chưa ởđi lên thì cô đã tình cờ nhìn thấy Mạc Đông Lăng xuất hiện, cô nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt: “Anh Mạc, chào anh, chúng ta đã từng gặp nhau rồi. Tôi là vợ của Tiêu Khôn Hoằng.” “Là cô?” Mộ Đông Lăng dừng bước: “Tử Tây giúp cô đi cửa sau sao?” “Đúng vậy, tôi có thể xin của anh vài phút được không?” Đôi mắt hẹp của anh ta đầy thờ ơ: “Xin lỗi, bây giờ không phải giờ làm việc.” Mạc Đông Lăng buông ra những lời này một cách vô cảm rồi bỏ đi mà không hề để ý đến Thi Nhân. “Anh Mạc.” Bước chân của Thi Nhân bị bảo vệ chặn lại, cô chỉ có thể nhìn Mộ Đông Linh rời đi, không khỏi có chút tức giận. Cô không ngờ mình có quan hệ với Mộ Tử Tây mà Mộ Đông Lăng cũng khôn cho cô chút mặt mũi nào. “Mợ chủ, tính khí của Mộ Đông Lăng luôn như vậy, mợ đừng để bụng làm gì” “Không sao, dù sao tôi cũng là người có liên quan, nên sẽ không bỏ cuộc như thế này đâu” Khi Thi Nhân quay trở lại xe, cô điều chỉnh lại nét mặt, nở ra một nụ cười: “Đi thôi, chúng ta đi qua đó chơi đi, chị Tử Tây cũng ở đây đấy.” “Có thật không?” Bánh Bao hồn nhiên nói, dường như không phát hiện ra điều gì. Nhưng mặt anh cả lại rất khó coi, người đàn ông kia cứ bỏ đi như vậy sao? Còn anh hai thì mặt mày bí xị, mẹ đã lịch sự qua nói chuyện như thế, mà lại không cho mẹ thể diện, thật đáng ghét. Trong lòng hai đứa đều đồng thanh: “Thật muốn dạy cho người đàn ông đó một bài học.