Chương 219 “Thi Nhân, chị vừa rồi rõ ràng đã hứa với tôi rồi mà, chị muốn nuốt lời sao?” Tâm trạng của Vương Ngọc San lại nặng nề chìm xuống, không thể vậy được. Thi Nhân không phải là người như vậy. Những người như cô sẽ không làm những chuyện phạm pháp hèn hạ như vậy, chắc chắn là thế. “Thi Nhân, chị đã bắt giam tôi một cách bất hợp pháp. Lỡ như sau này bị phát hiện thì sao? Chị cũng có con mà, đúng không? Đến lúc đó, bị người khác tra hỏi thì chị định trả lời thế nào?” Thi Nhân đột nhiên im lặng. Cô nhìn chằm chằm vào Vương Ngọc San: “Vừa nãy tôi chỉ nói sẽ cân nhắc, chứ không hứa hẹn gì với cô cả. Không thể chỉ dựa vào những lời cô nói mà đánh giá chuyện này được, tôi tự nhiên sẽ nghĩ cách để điều tra cho rõ ràng.” Thi Nhân để lại những lời này rồi xoay người bỏ đi. Đôi mắt cô giờ đây bừng bừng sát khí: Thi Đẳng Sùng, nếu thật là như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ tha cho ông. “Thi Nhân, Thi Nhân, chị không được đi. Chị đã hứa với tôi rồi, chị không phải hạng lật lọng như thế, chị là một người tốt!” Thi Nhân không hề quay đầu lại. Cô nhìn lên bầu trời xám xịt, không, hiện tại cô đã không phải là người tốt nữa rồi. Cô cảm thấy làm một người tốt phải chịu đựng quá nhiều thiệt thòi. Vì vậy, từ nay trở đi, cô sẽ trở thành một người xấu. Sau khi lên xe, trợ lý Tiêu lên tiếng: “Mợ chủ, mợ có cần tôi cử người đi điều tra việc này không?” “Hiện tại có thể lấy vài người không?” Thi Nhân đương nhiên sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, nhưng bây giờ chuyện của Tiêu Khôn Hoằng cấp bách hơn, cô cần giải quyết chuyện của tập đoàn Quang Viễn trước rồi tính sau. Dù sao chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy, muộn thêm chút nữa cũng không sao. “Đương nhiên có thể.” “Vậy thì tốt, trước tiên hãy cử người theo dõi Thi Đằng Sùng và cả mẹ kế của tôi, Vương Duyệt nữa, sau đó cử người đến quê của bà ngoại tôi bí mật điều tra về chuyện này.” Trước cứ án binh bất động, đợi cho đến khi cô rảnh tay rồi sẽ giải quyết đến chuyện này. “Đã rõ, vậy Vương Ngọc San thì sao?” “Cứ nhốt lại đã, coi chừng cẩn thận, đừng để cô ta xảy ra chuyện.” Thi Nhân xoa xoa thái dương, tự hỏi có phải mình đã quên mất chuyện gì không, gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra rồi. “Mợ chủ, có cần mang quần áo của cô cậu chủ đến bệnh viện không? Hôm nay cô chủ nhỏ có nhờ tôi lấy một con búp bê mà cô bé thích, nói nó ang ở nhà.” “Đem đến đi, ít nhất cho đến khi Tiêu Khôn Hoằng tỉnh lại, chúng tôi tạm thời sẽ không quay về. Tôi muốn đợi anh ấy tỉnh lại.” Thi Nhân cụp mi xuống, nghĩ đến người đàn ông còn đang hôn mê bất tỉnh kia. Lúc này, Tiêu Khôn Hoằng hẳn là cũng giống như cô, cũng đang cố gắng hết sức mình. Cô đột nhiên ngẩng đầu: “Tôi nhớ rồi, Đào Đào đầu?” Vương Ngọc San đã được đưa đến đây rồi, vậy còn con của của cô ta, Đào Đào thì sao? “Lúc Vương Ngọc San bị chúng tôi bắt đi, không thấy đứa bé đâu cả.” Không thấy? Nhưng theo lời của Vương Ngọc San chắc không phải vậy, Thi Nhân dụi dụi khóe mắt khi nghĩ đến đứa trẻ mà cô đã quan tâm bấy lâu: “Hãy cử người đi tìm thằng bé, đừng để nó xảy ra chuyện gì, sau đó thì gửi nó đến nhà họ Thi.” Có lẽ vì cô cũng là một người mẹ, nên cô không thể quá tàn nhẫn với thằng bé được. Suy cho cùng thì Đào Đào cũng vô tội. Nhưng dù sao cô cũng không được cao thượng như vậy, con của cô suýt chút nữa đã không thể thấy được ánh mặt trời. Nếu muốn trách, chỉ có thể trách Đào Đào không may khi có một người mẹ như vậy. Trợ lý Tiêu gật đầu, không nói gì thêm. Thật ra, mợ chủ cũng giống như cậu chủ vậy, nhìn thì lạnh lùng, khó gần nhưng lại rất lương thiện. Ít ra thì anh ta cũng thích họ hơn là những kẻ đạo đức giả ngoài kia. Chiếc xe trở về đến bệnh viện. Điều đầu tiên Thi Nhân làm là hỏi han tình hình của Tiêu Khôn Hoằng. Diệp Tranh đáp: “Vẫn vậy, không xấu cũng chẳng tốt.” Thi Nhân thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, chỉ cần anh ấy không sao là được.” Còn về việc khi nào anh tỉnh lại, thì cô vẫn sẽ chờ. Trên đời này, ngoại trừ Tiêu Khôn Hoằng ra, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ gặp được người nào tốt với bản thân mình như vậy. Chỉ tiếc là, trước kia cô đã không thấy rõ điều đó. Diệp Tranh do dự nói: “Chị ba, chị sẽ không rời bỏ anh ba thật sao?” “Ý cậu là sao?” “Nếu chị đã hỏi vậy thì em cũng nói thẳng. Hách Liên Thành đã về nước rồi, nghe nói anh ta về là vì dự án của nhà họ Hách, nó cũng có chút liên quan đến dự án của nhà họ Mạc.” Thi Nhân đột nhiên ngẩng đầu lên: “Hách Liên Thành về nước rồi?” Tại sao cô lại không biết gì về chuyện này? “Chị ba, chẳng lẽ chị không biết sao?” Thi Nhân gật đầu: “Nếu tôi nói tôi thực sự không biết thì cậu có tin không?” Cô mở điện thoại ra, xem qua zalo và nhật kí cuộc gọi, Hách Liên Thành đúng là không có liên lạc, cũng không trả lời zalo của cô. Đột nhiên, Thi Nhân không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cô đặt điện thoại di động xuống: “Tôi biết chuyện Hách Liên Thành trở về Việt Nam để phát triển sự nghiệp, nhưng ít nhất thì chuyện giữa tôi và anh ấy cũng không phải như cậu nghĩ. Đối với tôi mà nói, anh ấy giống như một người anh trai vậy.” Đôi khi, cô cũng không rõ tình cảm mà Hách Liên dành cho mình là gì. Là yêu sao? Cô vẫn luôn cảm thấy rằng không phải vậy. “Hách Liên Thành đang cạnh tranh với nhà họ Mạc tham gia đấu thầu dự án kia và anh ta cũng được coi là một đối thủ của tập đoàn Quang Viễn. Dù sao thì trước đây hai người cũng có quan hệ tốt, bây giờ anh ba vẫn đang hôn mê bất tỉnh, chỉ có chị mới có thể đại diện cho tập đoàn đứng ra tranh thầu, em sợ chị sẽ thấy ngại.” “Tôi biết rồi, tôi sẽ thu xếp ổn thỏa.” Lại nói, trước kia, khi cô bắt đầu lập nghiệp với tư cách là một nhà thiết kế, cũng không được làm việc nhiều với Hách Liên Thành và anh ta cũng không hề giúp cô đi cửa sau. Mọi vinh quang của Mạc Hồi đều do cô tự tay gây dựng. Nhưng cũng phải cảm ơn Hách Liên Thành, nếu anh ta giúp đỡ cô quá nhiều thì cô cũng không thể tiến bộ nhanh như vậy được. Thi Nhân đưa bọn trẻ đi ăn tối và dỗ chúng ngủ. Xong xuôi, cô gọi cho Mộ Hiểu Tây: “Em giúp tôi nghe ngóng tình hình đến đâu rồi?” “Anh trai em thích chơi golf, gân đây còn mê nhảy dù nữa. Ngày mai, anh ấy sẽ đến một sân golf tư nhân lớn ở An Thành chơi, chị cũng đi cùng nhé.. “Được rồi, cảm ơn em, Tử Tây” “Chuyện nhỏ này còn cần phải cảm ơn sao? Dù sao thì em cũng ăn trắng mặc trơn ở nhà chị mấy năm rồi. Bây giờ đến lượt em báo đáp cho chị.” Thi Nhân mỉm cười, sau đó lại nói: “Hách Liên Thành trở về rồi đấy, em đã biết chưa?” “Ờm, em cũng không quan tâm chuyện này cho lắm, còn chị, nữ thần, giờ chị nghĩ sao?” Mộ Hiểu Tây cảm nhận được nữ thần đối với Tiêu Khôn Hoằng không bình thường chút nào, chắc là cũng có tình cảm, nhưng chỉ vì một số hiểu lâm mà người mới càng ngày càng xa nhau. Tiêu Khôn Hoằng dường như cũng không xấu xa như vậy. Suy cho cùng, nếu không yêu nữ thần thì làm sao có thể thu xếp trước tất cả tài sản? Haiz, tình cảm giữa người lớn phức tạp quá. “Tôi cũng không biết nữa, hiện tại không muốn nghĩ đến những vấn đề này. Mọi chuyện phải đợi đến khi Tiêu Khôn Hoằng tỉnh lại hãng nói. Lúc này, dù cho có thế nào thì tôi cũng sẽ không rời xa anh ấy.” “Em biết mà, nữ thần cố lên. Anh ấy sẽ tỉnh lại thôi.” Mạc Tử Tây cuối cùng cũng để điện thoại xuống, quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha: “Anh Liên Thành, lúc về anh không liên lạc với nữ thân sao?” Cô hơi ngạc nhiên. Hách Liên Thành lười biếng ngồi trên sô pha, nhẹ giọng nói: “Cô ấy có nhắc tới anh với em sao?” “Đúng vậy, đại khái là chị ấy đã biết vê việc anh về nước rồi. Anh định làm gì đây?” Hai hàng chân mày của người đàn ông kia thoáng hiện một tia rối rắm: “Nếu hiện tại anh liên lạc thì sẽ chỉ thêm phiền phức cho cô ấy mà thôi. Bây giờ, trụ cột là Tiêu Khôn Hoằng đang bị thương, nếu lại thêm việc nhà họ Hách nữa thì anh ta không cũng thể tưởng tượng được Thi Nhân sẽ phải đối mặt với áp lực lớn như thế nào.