Tiếng cười càng ngày càng xa, tiếng của sợi dây dẫn lửa cũng càng lúc càng lớn, Nhã Lan ôm chặt lấy Lãnh Mạn Nguyên, chờ đợi tiếng nổ mãnh liệt, cô đã chuẩn bị tinh thần cả cơ thể bị nổ tung: “Nguyên, trong người em chảy máu của anh, bây giờ chúng ta sẽ chết chung với nhau, em rất thỏa mãn.” “Anh cũng vậy.” Lãnh Mạn Nguyên trả lời không mấy tập trung, anh vuốt ve lưng cô, đồng tười vẫn đang làm chút gì đó, Nhã Lan không để ý tới. Tách tách tách… Mồi lửa đã cháy đến dưới chân, cô có thể cảm nhận được sự đau đớn khi mà ngọn lửa hừng hực thiêu cháy cơ thể, sắp rồi, bọn họ sắp phải rời khỏi thế giới này rồi, sắp rồi, lập tức… Tất cả đều yên tĩnh, thế giới như ngừng lại, thế giới cực lạc đang chào đón bọn họ, bọn họ sẽ xuống địa ngục hay lên thiên đường? … “Linh Nhi, Linh Nhi?” Chủ nhân của bờ ngực này vẫn còn ở bên cạnh cô, bọn họ vẫn chưa chết sao? Tiếng nổ chờ đợi đã lâu cũng không vang lên, hay là đã vang lên rồi? Bọn họ tới thiên đường rồi sao? Nghe nói ở cầu Nại Hà phải uống canh Mạnh Bà, nhất định cô không thể uống được, bởi vì cô không muốn quên Lãnh Mạn Nguyên. “Linh Nhi, Linh Nhi?” Thân thể cô tách ra khỏi lồng ngực, ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Mạn Nguyên mang theo ý cười quan sát cô. “Chúng ta?” Nhã Lan không chắc chắn mà nhìn xung quanh. Bọn họ vẫn ở trong túi lưới sắt, nhưng không có những tiếng tí tách, ngọn lửa nóng rực cũng đã biến mất. “Chúng ta không chết sao?” Cô hỏi dè dặt. “Đương nhiên!” Lãnh Mạn Nguyên giơ một đoạn dẫn lửa lên, anh ném nó vào đáy vực qua khe lưới, một tay khác của anh lại nắm một con dao: “Anh cắt đứt dây dẫn rồi, bom không còn tác dụng nữa.” Anh nói nghe rất dễ dàng, cặp mắt biết cười, như một hồ nước mùa xuân tưới vào cõi lòng khô khốc của Nhã Lan. Cô như chợt tỉnh ra, ôm lấy Lãnh Mạn Nguyên kêu to lên: “Chúng ta không chết, chúng ta không chết, thực sự không chết!” “Ngoan nào, đừng động đậy!” Lãnh Mạn Nguyên ngăn cô lại, dưới cái nhảy của cô, lưới sắt lay động, như có thể rươi xuống đấy vực bất cứ lúc nào: “Chúng ta yêu nhau như thế, sao có thể chết dễ dàng được.” Anh lau nước mắt và mồ hôi trên mặt cô, nói nhẹ giọng. “Ừ.” Nhã Lan gật đầu mạnh một cái, lời này không khiến cô kích động thì còn cái gì nữa chứ? Cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu. “Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Bị nhốt lại ở đây, trên không có trời, dưới không có đất, cô lại lo lắng thêm lần nữa. “Đừng lo, người của chúng ta sắp tới rồi!” Anh vừa dứt lời, một đoàn người vội vàng xông tới đây, Uông Minh Thiên dẫn một đám tới, đằng sao là cảnh sát. “Có sao không?” Nhìn cảnh tượng này, Uông Minh Thiên không khỏi hít vào một hơi: “Nguy hiểm thật, mẹ anh còn dặn dò tôi phải chú ý tới sự an toàn của anh, nếu để cho bà ấy biết, chắc chắn sẽ lột da tôi.” Uông Minh Thiên còn có tâm trạng nói đùa, nhìn khuôn mặt nhã nhặn như cười mà không phải cười của cậu ta, cô dở khó dở cười. Lãnh Mạn Nguyên nghiêm mặt lại rồi nói to: “Nói linh tinh cái gì, không tới cứu người mau lên!” Lúc này cậu ta mới cất súng đi, sai thuộc hạ hành động. Hai người nhanh chóng được kéo lên, tháo hét bom đạn trên người ra, Uông Minh Thiên không khỏi toát mồ hôi lạnh thay cho họ. “Mười mấy cân thuốc nổ, nếu mà nổ thật, ngay cả bụi phấn cũng không còn để mà tìm hai người.” “Thành Kiên Vỹ đâu?” Lãnh Mạn Nguyên không có thời gian nói luyên thuyên với cậu ta. Một loạt tiếng súng vang lên từ xa, một chiếc tàu lao ra khỏi vòng vây mưa bom bão đạn của cảnh sát, chạy ra phía xa. “Đồ vô dụng!” Lãnh Mạn Nguyên mắng đám cảnh sát kia. Chết mà sống lại, Nhã Lan đắm chìm trong niềm vui sướng khi gặp lại Lãnh Mạn Nguyên, bọn họ không chú ý tới, có một đôi mắt như muốn giết người đang nhìn bọn họ trong bóng tối. “Sao mọi người lại lên được hòn đảo này?” Nhã Lan giữ chặt lấy cánh tay của Lãnh Mạn Nguyên, như thể cô mà buông lỏng ra thì anh sẽ chạy mất vậy. “Chỉ cần có lòng, làm gì có nơi nào không lên được, có nơi nào là không phá được.” Lãnh Mạn Nguyên nhìn cô, nói những khó khăn khi lên đảo một cách hời hợt. “Chúng tôi nghĩ cách trà trộn lên đảo, lấy được bản đồ công trình phòng thủ mới cỏ thể lên đây thuận lợi vậy.” Uông Minh Thiên nói giản lược quá trình lên đảo. Sau đó Đại Hưng và Uyển Nhân chạy tới từ phía đối diện. Nhã Lan hưng phấn chạy về phía Uyển Nhân, Uyển Nhân cũng thấy cô, cô ấy hơi khựng lại một chút rồi mới từ từ tới gần cô. “Uyển Nhân, cậu không sao…” Còn chưa dứt lời, một bóng đen lướt qua, Uyển Nhân nhanh chóng rơi vào ngực của một người đàn ông. “Thành Kiên Vỹ?” Mọi người cùng kêu lên sợ hãi, chẳng phải hắn đi rồi sao? “Ha ha ha, không ngờ đúng không? Sao tao có thể đi như thế được? Đáng tiếc chỗ bom vừa rồi không đưa chúng mày đến tây thiên.” Trong lúc bắt Uyển Nhân, ánh mắt của hắn nhìn sang Lãnh Mạn Nguyên. “Mau thả cô ấy ra!” Nhã Lan thét lên. “Có thể, em lại đây.” Thành Kiên Vỹ đưa ra điều kiện, nhưng bị Lãnh Mạn Nguyên phản đối: “Không thể nào!” “Vậy thì nhìn cô ta chết?” Súng trong tay Thành Kiên Vỹ chĩa vào phía mọi người, bàn tay đặt trên cổ Uyển Nhân còn cầm một con dao. Hắn nói rất nhẹ nhàng, không nhìn tới Uyển Nhân đã sắp tắt thở trong ngực hắn. “Anh thả cô ấy ra, cô ấy sẽ chết mất!” Lời nhắc nhở của Nhã Lan chỉ nhận lại được một tiếng hừ lạnh của Thành Kiên Vỹ. “Thả cô ấy ra đi, mày đã bị bao vây rồi!” Xung quanh có rất nhiều thuộc hạ của Lãnh Mạn Nguyên: “Những tên cảnh sát đó ngu, nhưng tao thì không, mày tốn không ít tâm huyết cho cái căn cứ này đúng không. Chắc là mày còn mong có thể bắt đầu lại chỗ này.” Lãnh Mạn Nguyên nói hết những ý nghĩ của hắn ra, khiến khuôn mặt của Thành Kiên Vỹ vặn vẹo vì phẫn hận, sát ý hiện lên trong mắt hắn. Uyển Nhân ở trong tay hắn không hề giãy giụa, ngược lại nhắm mắt lại như đã hiểu ra hết tất cả, chờ đợi cái chết. Nhã Lan nhớ lại cô ấy đã từng nói muốn chết chung với Thành Kiên Vỹ. “Uyển Nhân, cậu không thể chết như vậy được, cậu còn trẻ, nhiều người quan tâm đến cậu như thế, người yêu cậu, cả ba mẹ cậu, cậu không thấy thẹn với họ sao?” Nhã Lan hi vọng cô ấy có thể có phản ứng gì đó, đừng có yên lặng như muốn chết vậy. Mi mắt của Uyển Nhân rung rung một hồi rồi mới nói một câu: “Mọi người đi đi, đừng lo cho tôi, tôi không muốn liên lụy đến mọi người!” “Đừng hòng kẻ nào chạy được!” Thành Kiên Vỹ hét lên: “Nơi này chôn không ít mìn, tới lúc bất đắc dĩ, tao sẽ chết chung với chúng mày!” Vẻ mặt của Lãnh Mạn Nguyên rất nghiêm trọng, hiển nhiên, Thành Kiên Vỹ không nói dối. “Nên làm gì bây giờ?” Uông Minh Thiên lại gần rồi nói nhỏ vơi anh. “Đánh lạc hướng chú ý của hắn!” Nhìn theo ánh mắt của Lãnh Mạn Nguyên, Nhã Lan thấy Uyển Nhân đang cho tay vào túi áo của Thành Kiên Vỹ. Trong đó có cái gì? “Hừ hừ, chỉ cần ta nhấn vào điều khiển, chúng mày chỉ có thể chết! Ha ha ha…” Trong lúc Thành Kiên Vỹ ngửa đầu, Uyển Nhân nhân cơ hội lấy được chiếc điều khiển màu trắng mà không bị phát hiện. “Uyển…” Trái tim của Nhã Lan treo lên cổ họng, cô không dám lên tiếng nữa, chỉ sợ kích động đến kẻ đang điên cuồng kia. Bàn tay của Thành Kiên Vỹ bóp chặt vào, cảm giác khó thở dữ dội khiến Uyển Nhân làm rơi chiếc điều khiển. Nhắm được cơ hội, Đại Hưng nhặt một tảng đá lên đánh thẳng vào bàn tay cầm súng của Thành Kiên Vỹ. Cây súng văng ra, lúc Thành Kiên Vỹ chuẩn bị dùng dao, Đại Hưng đã tới bên cạnh hắn. Hắn giơ cao con dao lên, mắt thấy sẽ đâm vào ngực Uyển Nhân, Đại Hưng vội đưa tay ra đỡ… “Bập” một tiếng, Đại Hưng bị đâm vào tay! Cậu nhịn cơn đau, giơ chân lên đá vào nửa người dưới của Thành Kiên Vỹ, cơn đau khiến Thành Kiên Vỹ lùi ra sau, buông lỏng bàn tay đang khống chế Uyển Nhân ra. “Anh…” Uyển Nhân không kịp hô hấp, ho khan định đi đỡ lấy Đại Hưng. “Đi mau!” Đại Hưng lại đá một cái nữa, đám thuộc hạ cũng bắt đầu gia nhập vào. “Đại Hưng, ra ngoài!” Hiển nhiên cậu đã bị thương khá nặng, lảo đảo không đứng vững. Uyển Nhân đứng bên cạnh vội chạy tới đỡ câu, lùi về một nơi an toàn đằng sau. Thành Kiên Vỹ bị một vài tay đấm ép tới bờ vực, mắt thấy không còn đường lui nữa, hắn sẽ bị bắt. Đột nhiên hắn lại lăn một vòng, ấn vào một nút công tắc! “Mau lùi lại!” Lãnh Mạn Nguyên nhận ra hắn có mục đích, vội vàng ra lệnh. Mọi người lùi lại được mấy bước, vô số sợi thép nhỏ, sợi nào sợi nấy sắc nhọn, nếu không lùi lại kịp thời, mọi người đã bị nó đâm vào. Nhã Lan hít vào khí lạnh, cảnh tượng ấy quá tàn nhẫn. Lãnh Mạn Nguyên ôm cô vào ngực, không để cô nhìn thấy nữa. “Chúng ta mau rời khỏi đây, chỗ nào ở đây cũng có bẫy rập, quá nguy hiểm.” Dưới sự sắp xếp của Lãnh Mạn Nguyên, mọi người nhanh chóng chạy ra ngoài theo lối an toan. Xa xa, có thể nhìn thấy được một chiếc tàu chiến đậu ở đó, mấy người thủy thủ vẫy tay với bọn họ. “Đi xác định xem có an toàn không.” Lãnh Mạn Nguyên làm việc rất cẩn thận, anh thận trọng ra lệnh, hai thuộc hạ nghe lệnh rời đi. Trên tay Đại Hưng còn cắm con dao kia, Uyển Nhân đỡ cậu, gương mặt tái nhợt. “Nghỉ ngơi tại chỗ một chút.” Mấy người ngồi xuống, đám thuộc hạ tản ra, phòng vệ ở khắp nơi. “Tôi… để tự tôi làm.” Đại Hưng đột nhiên đỏ mặt, cậu rút tay ra, ngồi xuống bên cạnh. “Anh bị tôi mới bị thương, chăm sóc anh là nghĩa vụ của tôi.” Uyển Nhân cũng đỏ mặt, nhưng cô ấy vẫn giữ vững lập trường. “Thực sự không cần…” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Đại Hưng không chối từ sự dìu đỡ của cô nữa. Mắt cô ấy còn đang đẫm lệ, cậu bắt đầu an ủi cô. Hai thuộc hạ nói chuyện với người trên tàu, có vẻ như tất cả đều bình thường, họ vẫy tay về phía này, ý bảo mọi người đi tới đây. “Đợi đã!” Uông Minh Thiên lên tiếng ngăn cản, ánh mắt của Lãnh Mạn Nguyên cũng híp lại: “Những người này không phải hải quân!” Hai người nhìn nhau, Lãnh Mạn Nguyên ra lệnh kịp thời: “Rút lui!” Vừa nói xong chữ lui, người trên tàu liền giơ súng tiểu liên lên bắn phá nơi này, hai thuộc hạ không kịp chạy thoát, bị bắn chết trên tàu. “Nhanh.” Chỉ một tiếng hô, mấy người rút về trong đảo. Có người từ trong đảo ra tiếp ứng, sau lưng họ cũng vang lên tiếng súng. Chiếc tàu cảnh sát duy nhất cũng bị kẻ địch đoạt mất, đoàn người Lãnh Mạn Nguyên vừa không thể lui về trong đảo, cũng không có cách nào xông ra, chỉ có thể ẩn nấp trong một ngọn núi nhỏ, tạm thời nghỉ ngơi. Bên ngoài có tiếng người la lên, là tiếng của Thành Kiên Vỹ! “Linh Linh, anh hối hận rồi, em đi ra đi, anh sẽ không để em bị thương, thật đấy. Vừa rồi suýt chút nữa thì mất đi em, em không thể biết được anh đã đau lòng đến mức nào.” Nhã Lan không lên tiếng, cô chỉ nắm chặt vạt áo của Lãnh Mạn Nguyên. “Linh Linh, anh yêu em, hãy tin anh, những người ở đây đều sẽ chết, em đi ra đi, anh sẽ bảo đảm sự an toàn của em. Tin anh đi.”