“Không muốn đúng không? Tao bằng lòng, tao bằng lòng chết vì Lan Lan. Lan Lan, hãy tin anh, sau khi em chết, anh lập tức sẽ đi theo em.” Con dao của Thành Kiên Vỹ định rạch vào động mạch của Nhã Lan. “Chờ đã!” Lãnh Mạn Nguyên kịp thời ngăn cản được: “Được!” Anh cứ thế mà quyết định sao? Tại sao anh lại có thể đồng ý với một yêu cầu tàn nhẫn, vô tình hơn nữa lại vô lý như thế? Cổ của Nhã Lan của bị Thành Kiên Vỹ giữ thật chặt, cô không thể cất lên bất cứ âm thanh nào. Nước mắt cô tuôn trào, không ngừng kháng cự. Cô không muốn, thực sự không muốn! “Không!” Nhã Lan không thèm để ý đến con dao trên cổ mà bắt đầu giãy dụa. Hiển nhiên Thành Kiên Vỹ cũng không muốn giết cô thật, trong lúc ánh mắt của mọi người đều chú ý vào Lãnh Mạn Nguyên, hắn kéo Nhã Lan lùi lại, nhanh chóng vào trong con tàu. “Đừng có đi theo! Nếu không, tất cả đều phải chết!” Nói xong, hắn ra lệnh cho thuộc hạ lái tàu. Con tàu rời khỏi đó nhanh như một mũi tên. Nhìn bóng dáng của Lãnh Mạn Nguyên càng ngày càng xa, đôi mắt đẫm lệ của Nhã Lan tràn ngập sự lo lắng. Cảnh sát không đuổi theo nữa, bóng dáng của đám người Lãnh Mạn Nguyên biến mất rất nhanh. Con tàu lao băng băng rất lâu, dọc theo đường đi, Nhã Lan chỉ có thể ôm chặt Uyển Nhân vào lòng, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Cô tận mắt nhìn thấy viên đạn xuyên qua cánh tay trái của Lãnh Mạn Nguyên. Anh không sao chứ? Chảy nhiều máu như vậy, vết thương nặng như vậy, cánh tay đó còn giữ được sao? Một người kiêu ngạo như anh, vì cô, thậm chí cả tính mạng cũng không cần, ngoại trừ cảm động, cô chỉ còn thấy đau lòng. “Nhã Lan?” Uyển Nhân tỉnh lại, nhẹ giọng gọi cô. Cô ấy quay đầu lại thì thấy Thành Kiên Vỹ đang đứng ở mũi tàu chỉ huy: “Chúng ta đang đi đâu?” Vừa rồi bị tên thuộc hạ đá, cô ngất xỉu đi, bây giờ mới tỉnh lại, phát hiện bọn họ đã cách xa đất liền. “Tớ cũng không biết.” Nhã Lan trả lời buồn bã, trước mặt ngoại trừ nước biển bất tận thì chẳng có gì cả, bọn nó sẽ đi đâu? Cô cũng không dám chắc… “Tớ… đau lắm!” Đầu óc của Uyển Nhân đã trở lại bình thường, cô chỉ vào bên dưới rồi kêu lên đau đớn. “Không sao, tớ sẽ tìm bác sĩ chữa cho cậu.” Nhã Lan ôm cô ấy càng chặt hơn, hi vọng có thể truyền cho cô ấy chút lực lượng. Một người con gái chẳng những mất đi trinh tiết, còn bị nhiều thằng đàn ông hãm hiếp nhứ thế, con đường sau này của cô ấy… Nhã Lan không dám tưởng tượng… “Cậu căn bản không cần tới cứu tớ, chẳng thà đã cho tớ chết đi còn hơn.” Sắc mặt của Uyển Nhân vẫn tái nhợt như trước, cô ấy nhếch bờ môi khô khốc của mình lên, khóc kể bằng giọng khàn khàn. Nhã Lan cảm thấy cực kỳ thương tiếc và đau lòng thay cho cô ấy: “Đừng nói như vậy, cậu còn trẻ, còn có một cuộc sống tươi đẹp dài dằng dặc ở phía trước, hãy kiên cường lên, nhất định phải cố gắng sống cho tốt.” Những lời này chẳng khác nào một chén nước trắng, đối với Uyển Nhân, nó không thể làm gợn nên bất cứ một đợt sóng nào. Cô ấy chưa chết, nhưng trái tim lại đã chết rồi! Lại ngước mắt lên lần nữa, Uyển Nhân nhìn sang kẻ đã biến thành quỷ dữ đứng ở mũi tàu. Từ ánh mắt của cô ấy, Nhã Lan thấy được tình cảm chưa dứt: “Uyển Nhân…” Cô muốn khuyên cô ấy, nhưng một chữ cũng không nói ra được. Cô gái ngốc nghếch này sao vẫn còn lưu luyến với người đàn ông đã làm tổn thương mình đến vậy? “Nhã Lan, vô dụng thôi, cuộc sống tốt đẹp vĩnh viễn sẽ không thuộc về tớ. Nếu quả thật có cuộc sống tốt đẹp, thì đó chính là những năm tháng mà chúng ta vượt qua bao gian khổ ngọt bùi cùng nhau. Lúc đó, chúng ta thật ngây thơ…” Giọng nói của cô ấy rất nhẹ, rất nhẹ, khuôn mặt cô đỏ hồng một cách bất thường, đôi mắt sáng lên, nhớ lại quá khứ tốt đẹp: “Sau này sẽ không bao giờ có nữa.” Một giọt nước mặt nóng hổi rơi vào mu bàn tay của Nhã Lan, chỉ nháy mắt liền trở nên lạnh lẽo. Nhã Lan còn đang định nói điều gì, con tàu đã cập bờ. Lần này Thành Kiên Vỹ bị tổn thất thảm trọng, những tên thuộc hạ đồng hành cùng hắn chỉ còn hai người sống sót. Có vẻ như hắn cũng chẳng thèm để ý, ý chí chiến đấu vẫn rất sục sôi. “Đây chính là căn cứ của chúng ta, ở đây rất an toàn. Nếu cảnh sát và Lãnh Mạn Nguyên dám tới, anh sẽ khiến chúng có đi không có về!” Câu nói này của hắn rất nhiệt tình và đầy hùng hồn. Đây coi như là một hòn đảo hoang, trên đảo có một con đường nhỏ mới mở không lâu, đoàn người đi dọc theo con đường này vào bên trong, cho tới khi thấy những công trình mới xây. “Ông chủ!” Những công trình này vẫn chưa được hoàn thành, công nhân xây dựng thấy Thành Kiên Vỹ thì chào hỏi một cách thân thuộc. “Thấy chưa, tôi sẽ xây dựng chỗ này thành một vương quốc độc lập của cá nhân tôi. Ngoại trừ một con đường ra, ba mặt của vùng này đều giáp với vực sâu, dễ phòng thủ khó tấn công, bên trong có rất nhiều bẫy rập, vào đây thì có chắc cánh cũng khó thoát!” Hắn vỗ vai chủ thầu cười cực kỳ quỷ dị. Thành Kiên Vỹ ngừng lại trước một công trình to lớn đã hoàn thành. Rất nhiều thuộc hạ của từ bên trong ra để đón tiếp hắn. “Mẹ kiếp, lần này rất thảm, thằng Lãnh Mạn Nguyên đáng chết, nhất định tao phải lột da, uống máu, rút gần hắn!” Hắn há to miệng uống rượu mà đám thuộc hạ mang tới, vừa ăn thịt vừa vừa mắng hung ác, không thèm để ý đến sự tồn tại của Nhã Lan. “Ông chủ, cô đây là?” Một tên thủ lĩnh chỉ vào Nhã Lan rồi hỏi, ánh mắt hắn rõ ràng hiện lên sự dâm đãng. Nhã Lan sợ hãi lùi ra đằng sau. “Đây là bà chủ, không ai được động vào cả, có nghe thấy không!” Hắn hét lớn lên, tất cả mọi người lập tức nói rất cung kính: “Chào bà chủ.” Nhã Lan không lên tiếng nhìn Uyển Nhân ngồi ở bên cạnh, tay cô ấy run lên, suýt thì làm rơi đôi đũa đang cầm. “Nhan sắc của bà chủ đúng là hoa nhường nguyệt thẹn, ông chủ thật có phúc.” Têm thủ lĩnh vừa rồi nịnh nọt nói, không cam lòng rút ánh mắt háo sắc của mình lại. “Muốn đàn bà thì đơn giản thôi, bảo mấy người lên bờ vận chuyển một ít tới, đến tối cho các anh em sung sướng một trận!” Tên thuộc hạ nhận được lệnh cười đến mức không khép miệng lại được, vội vàng đi ra ngoài chuẩn bị chuyện vận chuyển đàn bà. Những người khác thì cười ha ha một cách dâm đãng. Nhã Lan cực kỳ phản cảm, chúng là người sao, rõ ràng là một đám súc sinh! Buổi chiều, Thành Kiên Vỹ kiên quyết tách cô và Uyển Nhân ra, không cho hai người ở chung một phòng. “Cậu ấy bị thương, tôi muốn chăm sóc cho cậu ấy!” Biết Uyển Nhân sợ hãi, Nhã Lan muốn bảo vệ cô ấy. “Không cần! Cái bộ dạng ma chê quỷ hờn này của cô ta có đưa cho người ta cũng không có ai thèm. Em về phòng đi, nếu không anh sẽ vứt cô ta vào trong biển làm mồi cho cá.” Thành Kiên Vỹ rất không kiên nhẫn, tên thuộc hạ đã kéo hai cánh tay của Uyển Nhân lên, cô ấy gọi tên cô bất lực: “Nhã Lan, cứu tớ.” Được rồi, nhất định anh phải bảo đảm an toàn cho Uyển Nhân, nếu không tôi sẽ chết cho anh xem.” Nhã Lan lên tiếng uy hiếp. “Gọi bà già dưới lầu tới, dẫn cô ta sang phòng bên kia nghỉ ngơi. Nhớ phải chăm sóc tốt cho cô ta.” Thành Kiên Vỹ sai bảo, tên thuộc hạ lập tức đi gọi một người phụ nữ khoảng chừng năm mươi tuổi tới. “Ông chủ cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Người phụ nữ này không phải là người trong nước, làn da đen, nói tiếng trung không được lưu loát. Uyển Nhân nghe lời để người đàn bà đó đỡ cô ấy rời đi, Nhã Lan vẫn không được yên tâm, ánh mắt cô cứ nhìn theo cơ thể nhỏ yếu của Uyển Nhân cho đến khi bóng dáng của họ khuất hẳn ngoài cửa. Tất cả trở nên yên tĩnh, Thành Kiên Vỹ thoải mái ngồi trên sofa, hắn ra lệnh cho cô: “Lại đây, Lan Lan.” Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng, chỉ có điều vết sẹo trên mặt kia vẫn dữ dội như thế, phá hủy hết mọi hình tượng mà hắn đã ngụy trang. Nhã Lan nhìn hắn bằng ánh mắt oán hận, cô ngó lơ bệnh lạnh của hắn. Bộ dạng đáng thương tội nghiệp của Uyển Nhân hiện lên trong tâm trí cô, cô hận cái sự vô tình vô nghĩa của hắn. “Tôi không muốn ngồi cạnh một con quỷ dữ.” Cô chọn một cái ghế cách xa hắn nhất rồi ngồi xuống, đưa mắt nhìn thế giới đen tối ngoài cửa sổ. Mặc dù nơi này là vùng trung tâm của hòn đảo nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe loáng thoáng thấy tiếng nước biển va vào bờ, âm thanh đó nhắc nhở cô, đây là một nơi xa lạ. Bên ngoài còn có tiếng thi công leng keng các công nhân đang tăng ca, xây dựng một cung điện trên đảo cho hắn. Như thể không nghe thấy, Thành Kiên Vỹ chỉ cười thản nhiên. Hắn nằm xuống ghế sô pha, ánh mắt dừng lại trên người Nhã Lan, đôi mắt ấy tràn đầy sự thưởng thức. “Linh Linh, em có mùi vị của đàn bà hơn rồi, trong nét thuần khiết lại mang chút gợi cảm, rất hấp dẫn.” Nếu người nói câu này là Lãnh Mạn Nguyên thì chắc chắn cô sẽ chạy tới hôn thật mạnh vào má anh một cách nghịch ngợm. Nhưng hôm nay, người nói lại là Thành Kiên Vỹ, tất cả đều sẽ khác. Cô nhíu mày phản cảm, hai cánh tay ôm chặt lấy ngực mình. “Lạnh không?” Thành Kiên Vỹ đứng lên, hắn bước tới vị trí của cô, đăm chiêu một hồi rồi ôm lấy cô từ phía sau. “Anh buông tôi ra!” Nhã Lan phản ứng dữ dội như vừa bị nước sôi làm bỏng, cô giãy giụa kịch liệt. Ánh mắt phức tạp của Thành Kiên Vỹ hiện ra một nét gì đó rất sâu xa, khuôn mặt của hắn trầm xuống, nụ cười thản nhiên vừa rồi như một đám mây trắng bị gió thổi đi, dần dần biến mất không thấy bóng dáng gì nữa. Nhã Lan không có tâm trạng để đi cảm nhận sự thay đổi của hắn, cô hận người đàn ông này, hận vô cùng. Nếu không có hắn, Lãnh Mạn Nguyên sẽ không bị thương hết lần này đến lần khác, cũng sẽ không lựa chọn tự hại mình! Người đàn ông trước mắt này độc ác quá! Cô đứng lên, chạy ra một cái góc xa nhất, nhìn hắn bằng ánh mắt như đang nhìn kẻ thù, như gặp phải dã thú. Cơ thể của cô đang run lên, không biết là vì sợ hãi hay vì kích động. “Linh linh, đừng có thử nghiệm sự kiên nhẫn của anh!” Hắn đang nhắc nhở cô, hắn đã không còn kiên nhẫn nữa, tiếp theo hắn sẽ làm gì cô? Trái tim của đau dữ dội, nhớ lại cảnh tượng nằm dưới đám đàn ông ăn đồ ăn của Uyển Nhân. “Ọe… ọe…” Một cơn buồn nôn mãnh liệt khiến cô không ngừng nôn khan, muốn nôn hết những thứ trong bụng ra. “Em ghét anh đến mức đó sao?” Như thể bị tổn thương, ánh mắt hắn hiện lên nét thương cảm. Hắn tới gần cô, giơ cao cánh tay cô lên, vẻ thương cảm lập tức biến thành tức giận. Con ngươi của hắn đỏ bừng lên chói mắt, các cơ trên khuôn mặt hắn nổi lên. Cuối cùng, hắn nghiến răng nghiến lợi đối diện với cô. “Anh… tránh… ra!” Nôn khan một hồi lâu khiến cô bị mất sức, vừa nói cô vừa thờ hổn hển, gắng sức muốn rút bàn tay đang bị hắn giữ chặt kia ra nhưng chẳng có tác dụng gì cả. “Tôi không muốn gặp lại anh, càng không muốn anh đụng vào tôi, người đàn ông chẳng khác nào một con ác quỷ như anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm.” Cô chẳng cần lựa lời mà nói, chỉ muốn hắn ta buông cô ra, cách xa cô ra. Những lời nói của cô đã làm được điều này, thành công để Thành Kiên Vỹ buông tay cô ra. Ánh mắt hắn lại hiện lên vẻ bị tổn thương, hắn quay lưng về phía cô, bước tới một góc khác trong căn phòng, lẻ loi trầm mặc một hồi lâu ở đó. Lúc xoay người lại một lần nữa, ánh mắt của hắn đã khôi phục sự ngông cuồng: “Linh Linh em đã bị Lãnh Mạn Nguyên làm mê muội rồi, hắn ta chẳng có gì tốt cả, còn từng làm chuyện vô tình nhất đối với anh và em. Để em không bị lún quá sâu, nhất định anh phải giết chết hắn, băm thành tám mảnh.