Tổng Tài Tôi Hung Dữ
Chương 156
“Vậy...được rồi.” Ngẫm nghĩ rất lâu rồi Ẩn Hạo mới miễn cưỡng đồng ý, “Giúp tôi trông chừng bên ngoài, được chứ?” Anh ta quay lại nói với Lý Khắc Lan đầy ám chỉ. Lý Khắc Lan liền gật đầu rồi đi ra ngoài.
Nhã Lan không rõ họ đang nói gì, cô cũng chẳng có lòng dạ nào mà hỏi, một mình ở trong phòng nghỉ của Ẩn Hạo mà nghĩ ngợi mọi chuyện.
“Sao anh lại vào đây? Lý Khắc Lan đâu! Đi ra!” Ngoài cửa vang lên giọng nói của Ẩn Hạo. Anh ta quay xong phim rồi ư? Đang cãi nhau với ai vậy?
Nhã Lan hơi mở hé cửa ra, liền nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc – Thành Kiên Vỹ!
Hắn ta! Cùng anh ta?
Bọn họ sớm đã quen biết rồi sao?
Máu trong người cô như bị ngưng lại, Nhã Lan bị những chuyện này khiến cho kinh ngạc đến không biết phải làm sao, đứng ngẩn ra chỗ cửa, cũng quên luôn giữ cửa, cửa từ từ mở ra, thế là cả người liền lộ ra trước mặt hai người kia.
“Nhã Lan!”
“Linh Linh!”
Hai người kia kêu lên đầy kinh ngạc, hai người đàn ông đồng thời nhìn về phía cô.
“Anh Kiên Vỹ?” Cô nhìn Thành Kiên Vỹ một cách đầy hoài nghi, hắn ta mặc một bộ âu phục vừa người có vẻ rất đắt tiền, hắn ta nhìn về phía cô, trên mặt là một vết sẹo rất dài...
“Sao thế kia?” Cô chỉ vào mặt hắn, khuôn mặt vốn dĩ luôn rạng rỡ đẹp trai lại vì vết sẹo mà trở nên vô cùng dữ tợn, đáng sợ!
“Anh ta không cẩn thận mà tự rạch đó.” Ẩn Hạo giành trả lời trước Thành Kiên Vỹ.
“Ừ, phải, là tôi tự rạch đó.” Thành Kiên Vỹ cũng như vừa bừng tỉnh mà gật đầu thừa nhận.
“Hai người?” Cô đột nhiên nhớ đến câu chuyện mà Ẩn Hạo từng kể, nhân vật chính trong đó từng khiến cô nhớ đến Thành Kiên Vỹ, lẽ nào...
Cô không dám chắc chắn, bởi cô nhớ rõ ràng rằng, Ẩn Hạo không quen Thành Kiên Vỹ.
“Anh quay lại rồi.” Ánh mắt Thành Kiên Vỹ nhìn cô càng lúc càng nóng bỏng, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ giành cho cô một vòng ôm ấm áp, ý nghĩ ấy khiến cô có chút sợ hãi, lùi về sau một cách sợ sệt.
“Yên tâm, hắn ta sẽ không làm gì em đâu!” Ẩn Hạo đến bên cô với tư thế bảo vệ.
“Ẩn Hạo!” Thành Kiên Vỹ tức giận, gào to, “Tôi bảo anh bảo vệ người phụ nữ của tôi, thế mà anh làm cái gì thế hả!”
“Xin lỗi, Vũ.” Trong đôi mắt đang cụp xuống kia tràn đầy đau khổ, anh trầm giọng xin lỗi, “Tôi không biết, có lẽ do cô ấy thật sự rất hấp dẫn người khác, cho nên...”
“Cho nên anh liền yêu cô ấy, đúng không? Anh nghe cho rõ đây, bất kì ai yêu cô ây đều sẽ là kẻ địch của tôi!” Thành Kiên Vỹ đột nhiên trở nên vô cùng tức giận, vô cùng tức giận, vết sẹo trên mặt cũng càng thêm dữ tợn, ánh mắt anh ta như thể muốn giết người vậy.
Nhã Lan đẩy Ẩn Hạo đang chắn trước mặt ra rồi nhìn vào khuôn mặt của Thành Kiên Vỹ, cô run rẩy hỏi: “Nguyên... có phải là anh.... bắt đi không?”
“Không phải.” Hắn ta nói rất dứt khoát, đôi mắt hiện lên những ánh nhìn vô cùng kỳ dị.
“Vũ, đừng làm hại cô ấy!” Ẩn Hạo nhận ra hắn ta có chút không ổn, liền vội kéo Nhã Lan ra sau để bảo vệ.
“Ai nói tôi muốn làm hại cô ấy! Cô ấy là báu vật quý giá trong lòng tôi, dù cho có làm hại đến cả thế giới này, tôi cũng sẽ không làm hại cô ấy!” Tròng mắt hắn ta như lồi ra, nhìn chằm chằm vào Ẩn Hạo, “Còn cả anh, bạn bè cái thá gì, anh bảo vệ người phụ nữ của tôi bằng cách đấy đấy à?”
“Tôi không phải người phụ nữ của anh.” Nhã Lan vội vã phủ nhận, “Chúng ta chỉ là bạn.”
“Linh Linh, em đang nghĩ gì thế!” Trên khuôn mặt của Thành Kiên Vỹ hiện lên chút dịu dàng, “Em, mãi mãi là người phụ nữ của anh, nếu ai muốn cướp em thì người đó đều phải chết!” Hắn ta nói chữ chết một cách vô cùng hung ác, khiến cho Nhã Lan run sợ không thôi.
Cô nhận ra, Thành Kiên Vỹ đã có rất nhiều thay đổi, những thay đổi này không chỉ là vẻ bề ngoài, mà càng là sự thay đổi bên trong. Cái con người lương thiện, lạc quan đã biến đâu mất rồi?
“Anh Kiên Vỹ, anh thay đổi rồi, thay đổi đến mức em chẳng nhận ra nữa, thay đổi đến độ chẳng còn là anh Kiên Vỹ nữa.” Nhã Lan khẽ nói, cô nhìn thấy bàn tay sắc bén như ưng của anh ta duỗi về phía Ẩn Hạo, cô liền vô cùng buồn bã.
Bàn tay của Thành Kiên Vỹ dừng lại, rồi hắn ta đẩy Ẩn Hạo đang chắn ở giữa ra, đứng trước mặt cô, khiến cô cảm thấy lạnh lẽo vộ tận. “Linh Linh, tất cả những thay đổi của anh đều là vì em, đều là vì em cả, hãy tin anh!”
Trong mắt anh ta như đang bốc cháy hừng hực, đó là ngọn lửa tức giận, là ngọn lửa có thể huỷ diệt cả thành phố này! Nhã Lan sợ hãi mà nhắm chặt mắt lại, rồi run rẩy trước mặt hắn ta.
“Đừng sợ, Lan Lan, cho dù là lúc nào thì anh đều sẽ bảo vệ em.” Hắn ta mạnh mẽ mà ôm cô vào lòng, mặc cho cô run rẩy tựa như một nhành hoa la đơn trong bão gió...
Nhã Lan cứ thế mà bị Thành Kiên Vỹ đưa về nơi hắn ta ở, nếu để nói đây là chỗ ở thì có lẽ bảo đây là một ngục giam hoa lệ sẽ đúng hơn nhiều, vườn hoa xinh đẹp, cách trang hoàng hoa lệ đến độ xa xỉ, sự trông coi nghiêm ngặt, không đâu là không có những hệ thống và thiết bị theo dõi, thật sự có thể nói rằng, mọc cánh cũng chẳng thoát ra được.
Nhã Lan bị nhốt trong căn phòng nhỏ màu trắng, căn phòng được trang trí vô cùng xinh đẹp, các vật dùng màu trắng trong phòng được trải những chiếc khăn nhiều màu được bao xung quanh bởi những vòng hoa, cả căn phòng có vẻ vô cùng đáng yêu, hoàn toàn là căn phòng được chuẩn bị riêng cho con gái. Nếu như là những ngày trước đây, thì cô chắn chắn sẽ vô cùng yêu thích, thế nhưng bây giờ cô chẳng còn lòng dạ nào mà đi thưởng thức cách bài trí trong phòng nữa.
Nhã Lan ngồi bên cửa sổ, ở đây là tầng 3, ngay dưới là phòng bảo vệ, dù cho cô có may mắn xuống được thì cũng sẽ bị bảo vệ phát hiện ngay.
Bây giờ cô không thể làm gì cả, chỉ có thể ngồi đây ngẩn người mà đợi chờ trong lo lắng.
Lúc Thành Kiên Vỹ đưa cô đến đây thì Ẩn Hạo cũng đã cố ngăn cản.
“Nói thế nào thì cô ấy cũng là đến tìm tôi, tôi có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của cô ấy.” Ẩn Hạo giơ tay kéo cô lại, cô sợ hãi mà quay vào phòng, như thể người chết đuối vớ được phao vậy.
“Hạo, cứu tôi.” Cô cầu xin nói, rồi lúc nhìn thấy vết sẹo dài dữ tợn trên mặt của Thành Kiên Vỹ kia thì bàn tay cô sợ hãi mà rụt lại.
“Cô ấy hiện giờ đã rất an toàn rồi, dù cho có huỷ diệt cả thế giới thì tôi cũng không động đến một đầu ngón tay của cô ấy đâu, anh chắc là cũng hiểu điều đó mà.” Lời này là Thành Kiên Vỹ nói với Ẩn Hạo, ý bảo anh ta buông tay ra.
“Vậy, ít nhất hãy để tôi đưa cô ấy về nhà.” Ẩn Hạo vẫn kiên trì.
“Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành rồi, anh có thể đi rồi!” Thành Kiên Vỹ hừ lạnh, hất tay Ẩn Hạo ra, rồi ôm cô vào lòng. Hắn ta ôm rất chặt, đến nỗi khiến cô không thở nổi, cô cảm thấy lồng ngực mình đang thiếu không khí trầm trọng, hô hấp nặng nề, vì thế mà mặt cô trở nên trắng bệch ra.
“Anh làm đau cô ấy kìa, bộ không thấy hả?” Ẩn Hạo cẩn thận nhận ra điều đó, rồi lại duỗi tay ra muốn kéo cô lại. Nhưng tiếc là cũng không thành công, Thành Kiên Vỹ còn kéo cô lùi ra vài bước, rời khỏi phạm vi mà Ẩn Hạo có thể chạm đến được. “Nếu anh còn tiến thêm bước nữa thì chúng ta không có anh em gì hết nữa!” Thành Kiên Vỹ đưa ra tối hậu thư.
“Vũ!” Ẩn Hạo không tiến lên nữa, nhưng trong ánh mắt anh lại hiện ra sự đau đớn.
Thành Kiên Vỹ chấn động mạnh một cái, nhưng lại bình thường lại ngay. “Anh có thể đi rồi, đợi đến lúc bọn tôi kết hôn thì sẽ mời anh đầu tiên.”
“Hạo...” Nhã Lan cảm thấy vô cùng sợ hãi, người ôm cô lúc này đã không còn là một Thành Kiên Vỹ đối xử yêu thương với cô nữa, mà rõ là một con sư tử đang nổi điên, điên cuồng mà giành lấy thức ăn! Cô không muốn đi cùng hắn ta.
“Vũ!” Dáng vẻ đáng thương của Nhã Lan khiến anh ta rất đau lòng, thế là anh ta lại tiến lên muốn thuyết phục Thành Kiên Vỹ.
“Ẩn Hạo, tôi có thể tha thứ cho anh về việc anh phải lòng người phụ nữ của tôi, thế nhưng nếu anh còn cứ dính líu đến cô ấy thì tôi cũng sẽ không khách khí với anh đâu.” Hắn ta đưa một bàn tay vào lấy gì đó từ trong túi ra, một thứ đen ngòm nhắm thẳng vào đầu Ẩn Hạo – đó là súng!
“Vũ! Thật sự phải làm thế sao?” Ẩn Hạo đau khổ nói rằng.
“Đương nhiên, tôi nói với anh rồi, ai cướp người phụ nữ của tôi, thì tôi sẽ không để kẻ đó chết một cách tử tế đâu! Anh không muốn cũng rập khuôn theo tên Lãnh Mạn Nguyên kia chứ.”
“Nguyên! Anh đã làm gì anh ấy rồi?” Đột nhiên nghe được cái tên Lãnh Mạn Nguyên từ trong miệng hắn ta khiến Nhã Lan sợ tới mức tim muốn nhảy cả ra ngoài, anh ấy bị sao vậy? Cô khẩn thiết muốn biết.
“Muốn biết sao? Cục cưng?” Hắn ta nói khẽ bên tai cô, giọng điệu dịu dàng nhưng lại vô cùng ghê rợn. Nhã Lan phản cảm mà tránh khỏi bờ môi lạnh lẽo của hắn ta, sự thay đổi của hắn rất lớn, lớn đến mức cô không thể nhận ra nữa! Chắc chắn là nhìn nhầm rồi, hoặc có lẽ chỉ là một người đàn ông trông giống anh Kiên Vỹ của cô mà thôi, người đàn ông này không thể nào là người anh Kiên Vỹ luôn dịu dàng ấm áp được!
“Mau nói đi, anh ấy thế nào rồi?” Nhã Lan rất sợ nghe được tin không hay, nhưng cô lại không thể không hỏi, cô muốn lập tức xác nhận được an nguy của Lãnh Mạn Nguyên. Trái tim cô lo lắng vô cùng, khuôn mặt vì sợ nghe được tin xấu gì mà trở nên trắng bệch ra, mồ hôi lạnh chảy ra, cả người đã ướt sũng.
“Muốn biết thì đi theo anh, nếu mà muốn hắn ta chết thì cứ đi theo anh ta đi.” Hắn ta hếch cằm về phía Ẩn Hạo, rồi lại nhìn chằm chằm vào cô để quan sát vẻ mặt cô, đồng thời cũng để chờ đợi câu trả lời từ cô.
“Tôi đi theo anh.” Nhã Lan nhìn thấy trên khuôn mặt Thành Kiên Vỹ tràn đầy sự hài lòng, thế nhưng trong đôi mắt luôn chứa đựng sự ấm áp trước đây, giờ lại tràn đầy sự lạnh lẽo.
“Nhã Lan, cô…” Ẩn Hạo kêu lên, nhưng Nhã Lan chỉ có thể nhìn anh ta một cách bất đắc dĩ, rồi khẽ lắc đầu ý bảo anh không cần đuổi theo.
Cứ như thế, Nhã Lan bị đưa đến nơi này, Thành Kiên Vỹ sợ cô bỏ đi nên liền cố ý khóa cửa phòng cô lại, ngoài cửa còn có hai bảo vệ đứng canh.
“Căn phòng này đã được chuẩn bị cho em từ lâu rồi, em thích không?” Trước khi đi, hắn ta hỏi.
Căn phòng có xinh đẹp thế nào, thì như cô đã nói, nó cũng chỉ là một phòng giam mỹ lệ mà thôi. Cô chẳng muốn thưởng thức cái khung cảnh nhà tù này, cô chỉ muốn biết tin tức của Lãnh Mạn Nguyên.
“Đưa tôi đi gặp anh ấy, tôi muốn biết tình hình của anh ấy.”
“Yên tâm, anh ta vẫn chưa chết đâu.” Thành Kiên Vỹ nói xong câu đó thì bên ngoài có người gọi hắn ta, thế là hắn ta liền cười rồi đi ra ngoài.
Trong lòng Nhã Lan cũng lại yên tâm đôi chút, Lãnh Mạn Nguyên chưa chết, nhưng chỉ mong anh không phải chịu quá nhiều dày vò. Nhã Lan biết, Thành Kiên Vỹ bắt được Lãnh Mạn Nguyên thì cũng sẽ không đối xử tử tế với anh ấy đâu, bởi lẽ Lãnh Mạn Nguyên cũng từng điên cuồng vô tình mà bẻ gãy tay chân hắn ta.
Nhã Lan từ bước chân của hắn ta cũng có thể nhận ra rằng hắn ta hơi bị thọt, mà cả lúc bắn súng, hắn cũng bắn bằng tay trái.
Mối thù này, sao hắn ta có thể bỏ qua?
Cô nghĩ mãi mà không được gì thì bỗng nhớ đến vết sẹo trên mặt hắn ta, thế là đột nhiên cảm thấy rét run từng cơn.
“Khóa xương quai xanh của hắn ta lại xem hắn ta còn trốn thế nào!” Không biết đã qua bao lâu thì ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng kêu táo bạo của Thành Kiên Vỹ, hắn ta đang nói ai? Muốn khóa khớp xương của ai? Chắc không phải Lãnh Mạn Nguyên chứ, hắn ta thật tàn nhẫn!
Tiếng mở khóa vang lên, khuôn mặt của Thành Kiên Vỹ xuất hiện ngoài cửa.
“Ở có quen không? Em đói chưa? Anh kêu người đưa đồ ăn đến rồi, lại đây đi.” Hắn ngồi xuống bàn, đằng sau có hai người giúp việc theo vào, bày từng món ăn tinh tế lên trên bàn.
Truyện khác cùng thể loại
232 chương
197 chương