“Em vẫn ổn chứ, nghe nói em có thai rồi, vẫn ăn uống đầy đủ chứ?” “Không ăn nổi, vậy nên mới tìm anh.” Cô nói. “Sao rồi, có phải có chỗ nào không khỏe không?” Bên đầu kia của điện thoại giọng nói của anh ta lo lắng. “Không sao, chỉ là muốn gặp anh thôi.” Nhã Lan chủ động đưa ra thời gian địa điểm hẹn gặp mặt, rồi gọi Đại Hưng đưa đi. Không ngờ Ẩn Hạo đến đó đúng giờ, anh ta nhìn thấy bụng Nhã Lan to lên. “Vẫn ổn chứ, tính tình vẫn không thay đổi, đừng chạy đi chạy lại.” “Sao anh kiêu ngạo, cứng đầu vậy, em không chạy, được chưa?” Nhã Lan lần này đến là muốn khuyên anh ta về. “Không, anh không về đâu! Anh và nhà họ Lãnh không có một chút quan hệ gì cả.” Nghe xong lời nói của Nhã Lan, anh ta quả nhiên liền từ chối. “Sao lại nói thế, em cũng là chị dâu của anh mà, anh có thể đứng nhìn hai người chúng tôi chạy vậy sao?” Vượng Minh Thiên vẫn chưa về nước, bây giờ cô đã vào tập đoàn Thiên Ôn, bắt đầu hiểu hơn hoạt động của công ty. “Em không phải chị dâu của anh đâu!” Ẩn Hạo có lẽ không thích cách xưng hô này. “Vậy cũng được, coi như chúng ta không có mối quan hệ này, chỉ là bạn bè bình thường, có phải lúc bạn bè gặp chuyện gian nan anh cũng nên ra tay cứu giúp chứ nhỉ.” Nhã Lan đổi một góc độ khác khuyên nói. “Hoạt động của công ty chẳng phải mọi thứ vẫn bình thường sao?” Ẩn Hạo tỏ ra rất quan tâm cô, nắm hoạt động của công ty trong lòng bàn tay. “Bây giờ em là người mang thai, mỗi ngày đều rất buồn bực, anh quan tâm em một chút, được không? Quay về đi, giúp em.” Cô biết, rất nhiều chuyện nhất thời anh không thể chấp nhận được, nhưng mà, chỉ cần cô đề nghị giúp đỡ, anh nhất định sẽ không từ chối. “Cái này......” Anh ta bắt đầu do dự. “Trước kia anh luôn nói, anh sẽ luôn bảo vệ em mà, anh làm được chưa?” Cô không thể không giở trò này. “Được rồi.” Anh ta suy nghĩ một lúc lâu mới gật đầu đồng ý. “Cảm ơn anh, Ẩn Hạo.” Bước đầu đã thành công, tin rằng không lâu nữa, anh sẽ có thể chấp nhận thím Liễu, còn cả Lãnh Mạn Nguyên nữa. “Nhưng mà.” Anh ta nói tiếp, “Anh sẽ không ở trong nhà họ Lãnh, cũng sẽ không thừa nhận làm cậu hai nhà họ Lãnh đâu.” “Được rồi.” Chỉ có thể như thế trước, tin rằng tình thế sẽ thay đổi. Nhã Lan gật đầu thể hiện sự đồng ý. “Vậy bắt đầu từ ngày mai, anh đến quản lý công ty, tôi không phải đến nữa?” “Xem ra em không còn cách nào nữa.” Ẩn Hạo gật đầu, “Nhưng mà, bộ phim này vẫn phải quay, thời gian có thể cũng không nhiều.” “Không sao, Vượng Minh Thiên sẽ trở về nhanh thôi, anh có gì không hiểu có thể hỏi anh ta!” “Được rồi.” Ẩn Hạo có lẽ vẫn do dự, lúc Nhã Lan rời đi, anh ta cúi đầu xuống nói, “Mấy người sớm muộn gì cũng sẽ hối hận vì đã để tôi quản lý công ty.” “Không đâu, chúng tôi đều tin anh!” Nhã Lan nở nụ cười tin tưởng anh. Không thể phủ nhận, Ẩn Hạo à một người sinh ra đã có tài làm ăn, anh ta đến công ty chẳng mấy ngày đã quản lý công ty rất nề nếp, hơn nữa còn nhận được nhiều hợp đồng lớn. Nhã Lan mời được anh ta về công ty mà cảm thấy được an ủi. “Nguyên, anh xem, em trai của anh thật giỏi, mới mấy ngày, công ty đã được sắp xếp rất tốt rồi, còn giỏi hơn nhiều so với cô vợ vô dụng này của anh đấy.” Cô cầm ống thở, cẩn thận bón nước ép hoa quả cho anh, cẩn thẩn lau nước chảy xuống. “Ay ya!” Đột nhiên bụng cô đau đớn, da bụng nẩy lên mấy cái. “A, Nguyên, con của chúng ta cử động rồi, anh xem, anh xem, đạp em đau quá. Nhất định sẽ là một đứa bé trai hoạt bát giống anh.” Nhã Lan tò mò về lần đầu tiên đứa bé động đậy, thiên chức làm mẹ đã dần lộ ra, cô cuối cùng cũng có cảm giác làm mẹ. Kéo đôi tay to dài của anh, đưa lại vuốt da bụng của mình. “Nhìn xem, động ở đây này, còn cả ở đây nữa, lại đến đây rồi. Đứa trẻ tinh nghịch.” Cô cười tươi như hoa mùa xuân, chìm đắm trong niềm hạnh phúc, mà không hề phát hiện ra ngón tay của Lãnh Mạn Nguyên động nhẹ. “Nguyên, con của chúng ta mới bốn tháng đã động đậy rồi, thật hạnh phúc.” Cô cẩn thận để tay anh lại, điều chỉnh lại điều hòa. “Anh biết không? Con mình ăn giỏi lắm, mỗi ngày em ăn rất nhiều đồ đều không thể cung cấp đủ cho nó, luôn cảm thấy rất rất đói. Anh xem, em béo lên rất nhiều.” Công việc mà mỗi ngày đều làm đi làm lại, lau người cho anh, nói chuyện với anh, bây giờ thêm một mục, đó chính là để cho anh xoa bụng mình, cùng nhau cảm nhận sự lớn lên của sinh mệnh nhỏ bé, trong lòng Nhã Lan ngập tràn sự mãn nguyện. Công việc trong công ty hoàn toàn do Ẩn hạo trách nhiệm, Vượng Minh Thiên đã trở về, có thể trợ giúp anh ta xử lý rất nhiều việc, tất cả hoạt động đều rất bình thường. Có thời gian rảnh, cô sẽ mời Ẩn Hạo đến chơi, hỏi xem tình hình của công ty, tiện thể giữ anh ta lại ăn cơm. Ẩn hạo không còn từ chối thím Liễu nữa, cũng có thể tiếp nhận sự thật ngồi ăn cùng bàn với bà. Những lúc như vậy, tâm trạng của thím Liễu thường rất tốt,không ngừng gắp thức ăn cho anh ta, còn đan một chiếc áo len cho anh ta, chỉ là vẫn mãi chưa dám đưa ra. “Đẹp như vậy, Ẩn Hạo nhất định sẽ rất thích.” Nhã Lan cổ vũ bà. “Ay, quần áo bây giờ nhiều như vậy, nó chắc sẽ không thích bộ này đâu.” Thím Liễu lắc đầu bỏ chiếc áo vào trong hòm. Nhã Lan nhìn thấy bên trong còn rất nhiều áo len. “Đưa cháu xem nào.” Nhã Lan mở chiếc hòm ra, bên trong to nhỏ đều có khoảng hơn hai mươi chiếc. “Thím đan nhiều như vậy sao, đan cho ai vậy, cũng không to bằng nhau.” “Đây......” Sắc mặt thím Liễu biến đổi, trầm giọng nói, “Đây đều là đan cho Hạo Nhi, mỗi năm tôi đều thêu một chiếc cho nó, luôn mong nó quay về, sẽ rất vui mà mặc lên, ay------” “Bây giờ anh ta đã quay trở về rồi, thím nên đưa cho anh ta mặc.” Chiếc áo len này làm rất tỉ mỉ, màu sắc mới lạ, gửi gắm tình yêu thím Liễu gửi cho đứa con trai bị thất lạc, Ẩn Hạo nhìn thấy, nhất định sẽ rất xúc động. “Không cần đâu.” Thím Liễu lắc đầu, không có tự tin. Bà lặng lẽ gấp từng chiếc một rồi cẩn thận bỏ vào hòm. “Đưa cho cháu đi.” Nhã Lan nhớ lại, không lâu nữa sẽ đến sinh nhật của Ẩn Hạo, cái này chính là món quà đẹp nhất. “Hạo, đến đây sinh nhật đi!” Cô gọi điện trước cho anh ta. “Cái gì? Bận? Em không cần biết, bận đến chết cũng phải tổ chức sinh nhật, vậy nhé, không thay đổi đâu.” Cô đắc ý ngắt điện thoại kịp thời nói tin này cho thím Liễu. “Tốt quá!” Thím Liễu không ngừng xoa xoa tay, “Cháu nói xem, thím nên chuẩn bị gì cho nó?” “Dù là gì đều được cả.” Cô cười tinh nghịch, quà đã được chuẩn bị từ lâu rồi. “Nguyên, anh nói xem hai người họ có thể hòa giải không? Hi vọng có thể nhìn thấy họ nhận nhau.” Bây giờ, cô và Lãnh Mạn Nguyên lại có thêm một chủ đề mới. “Đúng rồi, chú Dư sẽ đến đây, vào hôm sinh nhật, anh cũng phải đến nha.” “Thật đáng tiếc, anh không thể đi, nhưng mà, anh yên tâm, em nhất định sẽ kể lại buổi sinh nhật cho anh.” “Ay ya, con lại đạp em nữa rồi, đau quá. Chẳng biết thương xót mẹ gì cả, còn xấu tính hơn cả anh.” “......” Sắp đến sinh nhật Ẩn Hạo rồi, thím Liễu bận rộn, chuẩn bị mất cả một ngày, trước lúc trời tối cũng chuẩn bị được một bàn ăn thịnh soạn. Tiếng chuông cửa reo lên. “Nhất định là Hạo đến rồi, tôi đi mở cửa.” Nhã Lan ôm bụng chạy ra ngoài, cô nhìn thấy thím Liễu không tự nhiên vuốt vuốt tóc, tỏ ra rất hồi hộp. “Dư Bá Bá, Ẩn Hạo, Vượng Minh Thiên, không ngờ mấy người lại đến cùng nhau.” Cô vui mừng mời ba người vào trong nhà. “Nguyên bây giờ vẫn ổn chứ.” Vượng Minh Thiên quan tâm hỏi. “Ổn, chỉ là không tỉnh lại thôi.” Mặt cô u ám, đau lòng vì Lãnh Mạn Nguyên vẫn không có chuyển biến. “Không sao, sẽ nhanh khỏi thôi, hôm nay tôi đến tìm Vũ, anh ta nói mọi mặt của Nguyên đều rất tốt, tin rằng sẽ xuất hiện kì tích.” Anh ta khuyên nói. Ừm, cô gật đầu. “Yoo, đừng đứng đó nữa, mau vào đi.” Thím Liễu mặt đỏ ửng đi lại, sau khi nhìn thấy Dư Thiện Trình mặt càng đỏ hơn. “Đến đây, đến đây, mau vào bàn.” Một đám người nói cười vui vẻ nhanh chóng ngồi vào bàn. “Nào, chúc mừng anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ!” Mọi người cùng đưa ly lên. Nhã Lan uống một ngụm nước hoa quả, nghĩ xem đến lúc nào mới là lúc tốt nhất để đưa quà ra. “Nào, Hạo, chúc con sinh nhật vui vẻ.” Dư Thiện Trình nâng ly lên với Hạo. Ẩn hạo do dự một lúc cũng cụm ly, một ngụm uống hết. “Hạo Nhi, mẹ...... cũng chúc con sinh nhật vui vẻ.” Thím Liễu ứa nước mắt, nâng ly lên tay không ngừng run rẩy. “Uống đi, mau uống đi.” Nhã Lan đẩy Ẩn Hạo đang thất thần. “Ừm.” Ẩn Hạo nâng ly lên trực tiếp uống cạn. “Thím Liễu còn chuẩn bị quà cho anh nữa.” Nhã Lan nhanh chóng gọi người làm mang chiếc hòm ra. “Mở ra!” “Đây là?” Ngoại trừ thím Liễu ra, những người khác đều rất ngạc nhiên. “Đây là hơn hai mươi chiếc áo len, là thím Liễu tự đan, mỗi một chiếc áo, đều là đan cho anh.” Giọng nói của Nhã Lan nghẹn lại, cảm động vì sự kiên trì của người mẹ. “Nào, đây là chiếc mấy năm trước thím mới hoàn thành, ướm thân làm, thử đi.” Nhã Lan cầm chiếc ở trên cùng lên đưa cho Ẩn Hạo. Ẩn Hạo không cầm lấy, anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc hòm áo len, không có biểu cảm gì. “Hạo Nhi, mẹ......” Thím Liễu cuối cùng cũng không nhịn được nữa khóc hu hu. “Đừng gọi tôi.” Ẩn Hạo nhảy lên như bị nóng bỏng, “Chiếc áo len này thì có thể nói lên điều gì! Có thể bù đắp gì cho tôi! Lúc tôi cần mẹ, bà đang ở đâu! Tôi không cần, không cần gì hết!” Anh ta đẩy chiếc áo len trong tay Nhã Lan ra rồi chạy ra ngoài. “Ẩn Hạo!” Vượng Minh Thiên đuổi theo, anh ta đã chạy lên xe vội vàng lái đi...... “Ay, vẫn chưa thể chấp nhận được, không biết đến lúc nào, mới có thể nhận nhau.” Nhã Lan bất lực lắc đầu, thím Liễu ôm chiếc áo len đau lòng khóc. “Đừng buồn, nhất định sẽ có cách.” Dư Thiện Trình đi lại, đặt tay lên vai thím Liễu an ủi. ...... “Nguyên, tính cách của Ẩn Hạo quá bướng bỉnh, em không biết lúc nào bọn họ mới có thể nhận nhau.” “Nguyên, anh có cách gì không. Thím Liễu hôm đó khóc rất đâu lòng.” “Nào, xoa em bé nào, bây giờ đứa bé hay đạp lắm.” Bàn tay to xoa chiếc bụng to, Nhã Lan tính đến kì sinh. “Nguyên, nhanh thật, tháng sau em sẽ lâm sản, hồi hộp quá.” Ngón tay lại động đậy, Nhã Lan có chút cảm giác nhìn. “Có lẽ là đã hoa mắt rồi, thật sự hi vọng anh có thể tỉnh lại. Nguyên, em nghĩ kĩ rồi, ngày em sinh, em sẽ ở chiếc giường bên cạnh, em nhật định sẽ sinh an toàn, hơn nữa muốn anh tận mắt thấy con chào đời.”