“Anh dám!” Lãnh Mạn Nguyên chặn trước mặt hai người, không để họ rời đi. “Tránh ra!” Ẩn Hạo hất tay Lãnh Mạn Nguyên ra, đối phương đấm một cái lên người anh ta. “Ai ya, đừng đánh nữa!” Nhã Lan ngơ người ra đó, thím Liễu định cố gắng thuyết phục, chen vào giữa hai người. “Thím Liễu, tránh ra.” Lãnh Mạn Nguyên đẩy thím ra. Thím Liễu lại một lần nữa tiến lại, kéo lấy tay áo của Ẩn Hạo. “Tôi nói này anh bạn.....” “Tránh ra! Nếu không đừng trách tôi thô lỗ với phụ nữ!” Ẩn Hạo dơ cao tay lên, tay thím Liễu nắm quá chặt, làm chiếc khăn tay của anh ta rơi xuống. “Sĩ! Cậu là......” Thím Liễu nhìn thấy hình săm ở trên tay của anh ta, thím tiến lại gần anh ta, “Chữ ở trên tay của cậu......” Thím rất kích động, nắm chặt lấy tay của anh ta, kéo tay áo của anh ta lên, để lộ ra chữ mà trước giờ anh ta vẫn luôn giấu kĩ. Nhã Lan cũng nhìn thấy, ở đó khắc một chữ màu đen, chính là chữ “Sĩ”. “Ẩn Hạo, hóa ra anh là......” “Tôi chẳng là gì cả!” Ẩn Hạo như nổi điên lên, gạt mạnh ra, khiến cho thím Liễu ngã xuống đất, điên cuồng mà chạy đi. “Con, con tôi......”’ Thím Liễu ngay cả phải lăn trườn cũng muốn đuổi theo anh ta, nhưng mà anh ta đã lên xe từ lâu rồi, vội vàng bỏ đi. “Chuyện gì vậy?” Lãnh Mạn Nguyên bình tĩnh lại, nhìn hai người họ. “Đó.... là con trai.... mất tích đã hơn hai mươi năm của thím Liễu...” Nhã Lan nhẹ nhàng nói ra quan hệ của hai người, chuyện này thay đổi quá đột ngột, đến quá nhanh, bà ấy nhất thời không thể ý thức được. Thím Liễu khóc trong đau khổ, còn muốn đuổi theo Ẩn Hạo sớm đa không thấy bóng dáng đâu nữa. “Niệm Hoa?” Lãnh Mạn Nguyên biết chuyện này, anh hỏi. Nhã Lan gật đầu lau nước mắt, đỡ thím Liễu dậy. “Đừng khóc nữa, tìm được là tốt rồi, cháu đi khuyên anh ta, được không, chuyện này quá đột ngột, anh ta nhất thời không thể chấp nhận được thôi.” Thím Liễu khóc thét lên khiến người khác cũng thấy đau lòng, Nhã Lan không thể không ôm lấy thím vào lòng mà an ủi. “Ở đây lại có cảnh diễn gì à?” Trợ lý trang điểm cùng Nghê Tiên Như đi lại, nhếch miệng hỏi. Khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Lãnh Mạn Nguyên, liền hắng giọng. Nghê Tiên Như không nói câu nào cả, chỉ nhìn Lãnh Mạn Nguyên, rồi lên xe rời đi. “Về thôi.” Lãnh Mạn Nguyên kéo thím Liễu dậy, cũng kéo cả Nhã Lan lên xe. Về đến nhà họ Lãnh xa cách nhiều ngày, một cảm giác quen thuộc tràn về, Nhã Lan có cảm giác như về nhà vậy. Thím Liễu vẫn còn rất kích động, bà không ngừng rơi nước mắt, nhốt mình trong phòng đặt bài vị của Lãnh Sĩ Hương. “Anh ta thực sự là Niệm Hoa?” Tâm trạng Lãnh Mạn Nguyên rối bời, anh chau mày, thấy Nhã Lan bước lại liền hỏi. “Chắc là không sai đâu, anh Dư đã tiếp xúc với anh ta từ lâu, chỉ là anh ta không chịu thừa nhận, chữ trên người anh ta luôn dùng đồ để che đi, hôm nay tôi cũng mới nhìn thấy rõ, là chữ Sĩ, chắc là anh ta rồi.” Thân thế giống nhau, cũng như hình săm trên tay anh ta vậy, ngoài anh ta ra thì còn ai nữa chứ. “Xem ra tôi lại có thêm một đứa em trai rồi.” Lãnh Mạn Nguyên cười lạnh nhạt. “Anh.... sẽ chấp nhận sao?” Nhã Lan hỏi. “......” Lãnh Mạn Nguyên không trả lời. Uỳnh. Nhã Lan chạy về hướng thím Liễu đang ở, thấy thím đang ngất dưới đất rồi. “Nhã Lan, thím phải đi tìm nó, phải đi khuyên nó trở về. Thím đã tìm nó hơn hai mươi năm rồi, trái tim cũng đã tan nát rất nhiều lần rồi, thím không thể để mất nó nữa.” Thím Liễu vừa tỉnh dậy căn bản không muốn ở trên giường, bà cứ vùng vẫy mãi muốn đi tìm Ẩn Hạo. Nhưng mà cơ thể bà thực sự quá yếu ớt, mỗi lần đứng dậy đều sẽ lại ngã xuống. “Như vầy đi, cháu đi khuyên anh ta, đảm bảo sẽ đưa anh ta về cho thím, được không?” Nhã Lan đỡ lấy thím, nói một cách khẳng định. Không thấy tung tích Lãnh Mạn Nguyên đâu nữa, đành phải nhờ người làm chăm sóc thím rồi Nhã Lan một mình rời nhà họ Lãnh. Trong nhà Ẩn Hạo trống rỗng, căn bản không thấy bóng dáng của anh ta. Nhã Lan gọi điện cho anh ta, mãi cũng không có người bắt máy. Anh ta có thể đi đâu chứ? Cô rất lo lắng. Tìm lòng vòng mãi, Nhã Lan quyết định đợi cuộc họp báo vào ngày hôm sau rồi nói tiếp. Nhã Lan gọi điện về nhà họ Lãnh, hỏi tình hình của thím Liễu rồi nói với thím Liễu là đã tìm thấy Ẩn Hạo, và đang khuyên anh ta, để cho thím yên tâm. Ngày họp báo ở tổng bộ công ty giải trí Click chi nhánh Trung Quốc, một phòng họp lớn, ngồi đầy phóng viên, ngoài cửa còn có rất nhiều những người yêu thích phim đang đứng đó nữa. Bộ phim đã bắt đầu lên sóng, lập tức trở thành điểm nóng trong khoảng thời gian đó, bộ phim nhân khí cao nhất, thêm vào đó không ngừng những vấn đề trong và ngoài phim, tự nhiên thu hút không ít sự tò mò của khán giả. Người yêu thích phim bên ngoài quá nhiều, căn bản không thể qua nổi, để tránh những phiền phức không muốn, bọn họ đã được sắp xếp đi vào bằng một cửa khác. Nhã Lan vẫn mặc bộ đồ như trong phim, tóc thả tự nhiên. Nghê Tiên Như đã đến từ sớm, đang chụp ảnh theo mọi tư thế theo yêu cầu của phóng viên. Ẩn Hạo đi sau cô không xa, anh ta đeo một chiếc kính râm, trên tay băng một tấm vải. “Được rồi, ba diễn viên chính trong phim cũng đã đến rồi, còn có đạo diễn, biên kịch cũng đã đến, tôi tuyên bố, buổi họp báo chính thức bắt đầu! Mọi người có câu hỏi nào xin hãy đưa ra.” Người dẫn chương trình vừa tuyên bố, bên dưới ào ào giơ tay lên. “Xin hỏi đạo diễn, ông cho rằng nguyên nhân khiến bộ phim này nổi như vậy là gì?” “Xin hỏi biên kịch, ý tưởng của bộ phim này là từ đâu mà có? Ông có từng nghĩ rằng bộ phim này nhất định sẽ nổi không? “Xin hỏi......” Vừa mới bắt đầu, mọi người đã nêu lên những câu hỏi liên quan đến bộ phim rồi, từng người trên khán đài lần lượt trả lời, không khí hòa hợp. Lúc sắp kết thúc buổi họp báo, một phóng viên nữ được đưa ra một câu hỏi. “Xin hỏi cô Nghê Tiên Như, trong phim cô và cô Quắc tranh giành một người đàn ông, ngoài đời, có phải hai người cũng đang tranh giành Lãnh Mạn Nguyên không?” Câu hỏi mang tính nổ tung này đã làm kích lên sự bàn luận trong cuộc họp, ngay lập tức, tất cả đều yên lặng, mọi người tỏ ý rất muốn nghe câu trả lời. “Đương nhiên, người đàn ông tốt thì đều được yêu thích, Nguyên là một người đàn ông trong số đó, không phải sao? Chúng tôi từng tranh nhau.” Ánh mắt Nghê Tiên Như nhìn về phía Nhã Lan, nói tiếp “Nhưng mà, bây giờ không cần nữa.” “Cô có ý gì? Có phải đang ám chỉ cô đã dành được anh Lãnh Mạn Nguyên rồi không?” Phóng viên không bỏ qua, mà tiếp tục hỏi. Không có ai đến ngăn cản, mọi người đều lắng tai nghe, muốn nhanh chóng nghe được câu trả lời. “Quan hệ của chúng tôi đã từ rất lâu rồi, có thể nói là gắn liền không dứt, vậy nên như mọi người biết đấy.” Khuôn mặt Nghê Tiên Như không hề phủ nhận, nhưng đã dẫn lối cho sự hiểu lầm của mọi người. “Vậy thì, cô Nghê, lúc nào mới nghe được tin tốt lành từ cô đây?” “Đúng vậy, mau nói đi, lúc nào mới có thể uống rượu mừng của hai người vậy?” “Chẳng phải cô Quắc và Lãnh Mạn Nguyên vẫn chưa li hôn sao?” “Quan tâm điều đó làm gì? Người có tiền, li hôn không dễ sao.” ...... Bên dưới hứng thú thảo luận sôi nổi. “Nhanh thôi.” Nghê Tiên Như đưa đôi mắt quyến rũ nhìn Nhã Lan, đó là một ánh mắt thách thức. Bên dưới nổi lên một tràng pháo tay. Sau đó, có người hỏi Nhã Lan. “Cô Quắc, mối quan hệ giữa cô và anh Lãnh có phải là không thể nào cứu vãn được nữa rồi đúng không? Cô sẽ chọn một nghệ sĩ RainbowKing mang tầm quốc tế luôn bên cạnh cô chứ? Mối quan hệ của hai người bây giờ đã đi đến mức độ nào rồi? Có ý định kết hôn không, gần đây có người chụp được ảnh của cô và bạn học Du Tư Phùng rất thân thiết, thậm chí còn có người nhìn thấy anh ấy còn thổ lộ tình cảm với cô? Cô có lựa chọn anh ấy không?” Từng câu hỏi ập đến, Nhã Lan vốn không muốn trả lời, nhưng mà nghĩ lại lời nhắc nhở của Lý Tiểu Thục, cô đành phải lắc đầu nói. “Cảm ơn sự quan tâm của mọi người dành cho tôi, cảm ơn sự giúp đỡ gần đây của mọi người, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ những việc của bản thân, sẽ có một câu trả lời hài lòng dành cho mọi người.” “Xin hỏi cô Quắc, câu trả lời hài lòng là gì vậy?” Đám phóng viên quả nhiên không dễ dàng bỏ qua cho cô, còn Nghê Tiên Như hai tay chắp lại, tỏ ra nhẹ nhàng, từ ánh mắt của cô ta có thể thấy được cảm giác đắc ý. Chẳng lẽ lại bị cô ta sắp đặt rồi? Nhã Lan bỗng nhiên cảm thấy bọn họ rất quen mặt, có lẽ đã từng đến tìm trợ lý trang điểm Văn Văn. Cô không biết phải trả lời như thế nào, bởi vì cô cũng không có đáp án cho mình. “Đương nhiên là sẽ ở bên tôi, chúng tôi sẽ kết hôn, xây dựng một gia đình hạnh phúc.” Ẩn Hạo mãi không nói một lời nào, không thèm để ý đến những câu hỏi của phóng viên, bỗng nhiên đứng dậy ôm cô vào lòng. “Thật sao? Thật sao? Hóa ra cô Quắc đã xác định sẵn đối tượng rồi.” “Quả nhiên là chọn anh ấy, ngôi sao nổi tiếng thế giới, sau này sự nghiệp sẽ dễ dàng hơn rồi.” “......” “Chúc mừng hai người!” Nghê Tiên Như đứng dậy, giơ tay ra. “Cảm ơn.” Nhã Lan cảm thấy hỗn loạn, cô không hề ý thức được gì hết, chỉ ngơ ngác giơ tay ra bắt lại. “Hi vọng sớm ngày có thể chứng kiến hôn lễ của ba người.” Các phóng viên ở bên dưới nói. “Nhanh thôi.” Nghê Tiên Như cười rạng rỡ, Ẩn Hạo cười ấm áp, chỉ có cô, cười ngượng ngùng...... “Để chúng tôi chụp ảnh mọi người nào.” Các phóng viên nháo nhác dơ máy ảnh lên, chụp lại những cảm xúc hỗn độn. Tách --- Một âm thanh vang dội, trong phòng chờ, sắc mặt Lãnh Mạn Nguyên tái nhợt, sự trầm lặng trong ánh mắt ánh lên tia sáng mạnh mẽ. Màn hình chiếu hình ảnh Ẩn Hạo và Nhã Lan đang ôm nhau, máy chiếu đúng lúc chiếu vào khuôn mặt của Ẩn Hạo, lát sau liền rơi xuống dọc theo màn hình, vỡ thành những mảnh nhỏ. “Chủ tịch.” Tổng giám đốc đứng bên cạnh không ngừng vuốt mồ hôi đang chảy dài trên trán, cúi đầu xuống. “Cuộc họp sắp bắt đầu rồi.” “Ừm.” Một lát sau, Lãnh Mạn Nguyên mới lạnh lùng trả lời, sắc mặt rối bời nhìn hình ảnh trên màn hình, đứng dậy, dáng hình cao to đi ra ngoài... “Ẩn Hạo, anh rõ ràng đã biết mối quan hệ của em và anh không phải như vậy, bây giờ anh nói như vậy, phải kết thúc như thế nào đây.” Nhã Lan đi theo bước chân của Ẩn Hạo nói. “Đó là việc của anh, em không cần lo sợ.” Bước chân vội vàng của Ẩn Hạo bỗng nhiên dừng lại nói với cô một câu. “Nhưng mà...” Cô vẫn muốn nói điều gì đó, nhưng anh ta lại bước dài ra, đi về phía trước. “Ẩn Hạo, còn nữa...” Cô muốn nói với anh ta về chuyện liên quan đến thím Liễu, chỉ là bóng hình của anh đã đã đi vào góc khuất. Phải làm thế nào đây? Nhã Lan cảm thấy trong lòng rối bời, chuyện thím Liễu đã không làm được, hơn nữa bản thân lại chuốc thêm phiền phức, cô phải kết thúc như nào đây. Nghê Tiên Như và Lãnh Mạn Nguyên thực sự sẽ kết hôn sao? Rốt cuộc ai mới là người nói dối? Nhã Lan hi vọng là Nghê Tiên Như đã nói dối, nhưng mà những hành động mỗi lần anh vì Nghê Tiên Như mà đá cô ra, hơn nữa hôm đó tận mắt chứng kiến cảnh đó, không ngừng nhắc nhở cô, chính Lãnh Mạn Nguyên là người đã nói dối. Vậy thím Liễu thì sao? Đóng vai gì trong cuộc lừa lọc này đây, thím lương thiện như vậy, có phải cũng bị Lãnh Mạn Nguyên lừa dối rồi không?