“Xin hỏi, ai đã đến làm phiền vợ tôi?” Ánh mắt sắc bén của anh nhìn vào đám phóng viên, bọn họ nhao nhao lên cất máy quay lại. “Ngày mai, tôi không muốn nhìn thấy bất kì báo cáo nào liên quan đến chuyện này, nếu không, mấy người cứ đợi đóng cửa đi.” Đám phóng viên cúi đầu, vội vàng xóa các bức ảnh trước mặt anh. “Còn chuyện gì sao? Vợ tôi đến uống cà phê với tôi, tìm một người bạn cũ nói chuyện, có gì sai sao?” Ánh mắt “Không...... không có......” Sắc mặt của Phùng Tinh Tiên trắng bợt ra, cô ta nói nhỏ nhẹ. “Vậy được rồi, mấy người đi đi.” Lãnh Mạn Nguyên nhẹ nhàng ôm Nhã Lan vào lòng, ra khỏi tiệm cà phê trước ánh mắt của mọi người. “Tư Phùng…” Tinh Tiên gọi một tiếng, Du Tư Phùng đã tức giận phừng phừng rời khỏi quán cà phê rồi. Trương Thanh An bước ra từ nhà vệ sinh nói. “Tinh Tiên, xảy ra chuyện gì vậy?” “Chị ơi, hu hu hu......” Phùng Tinh Tiên òa vào lòng cô ta đau lòng khóc. “Hai người họ chỉ là tình cờ gặp mặt, chị lại nói hai người họ gặp mặt riêng, hại em...... hu hu hu......? Khuôn mặt được trang điểm tinh tế của Trương Thanh An làm lộ lên những nét sắc bén, vì không thành công nên cô ta nắm chặt tay lại. “Tinh Tiên, em đừng nghe những lời nói dối của hai người họ, Lãnh Mạn Nguyên chẳng qua cũng chỉ là tình cờ gặp, vốn dĩ cũng không hề hẹn Quắc Nhã Lan, nhưng mà giải vây cho cô ta, là vì không muốn để vợ mình lên báo thôi mà.” “Vậy bây giờ phải làm sao?” Dáng vẻ Phùng Tinh Tiên như không còn sức lực, khác hẳn so với bộ dạng hung dữ lúc nãy. “Đừng lo lắng, muốn trị Quắc Nhã Lan, vẫn còn chiêu mà.” Trương Thanh An nở nụ cười thâm hiểm, gạt tay của Phùng Tinh Tiên xuống, móc từ trong túi ra một chiếc điện thoại rất đẹp. Ấn một dòng số dài, cô ta cười tươi như hoa vậy, chỉ có điều đó là nụ cười thâm hiểm. “Chị Nghê à? Cảm ơn chị đã đề bạt, đúng vậy, bây giờ em đang làm việc rất vui vẻ ở công ty giải trí Click, vâng, sắp nhận vai mới rồi. Em chủ yếu là muốn giúp chị thôi, chị giúp em việc lớn như vậy, em cũng phải báo đáp lại chị chứ. Chào chị nha...... vâng, không cần cảm ơn.” Sau khi tắt điện thoại, liền nhìn thấy ánh mắt chất đầy nghi ngờ của Phùng Tinh Tiên. “Yên tâm đi, em họ, tối hôm nay nhất định phải khiến Quắc Nhã Lan đó không còn lỗ mà chui! Chúng ta đi ăn ít đồ đi.” ...... Lãnh Mạn Nguyên và Nhã Lan cả đường đi không nói gì cả, trong lòng Nhã Lan rối bời, tối hôm nay lại để anh gặp phải trường hợp này, còn không biết bản thân phải trình bày như nào nữa. Nhớ lại trước đây anh đã nhiều lần phải chịu tủi nhục vô cớ, cô bất lực chỉ có thể để cơ thể dựa vào ghế, không ngừng hít thở thật sâu. “Sao vậy, có chỗ nào không khỏe à?” Lãnh Mạn Nguyên quan tâm để chiếc ghế hạ thấp xuống cho cô, không có vẻ như sẽ nói ra những lời cứng nhắc. “Không...... có gì, anh không hỏi tôi tối nay......” “Tôi tin em.” Anh không để cho cô có cơ hội nói hết lời, mà nói luôn. “Tại sao?” Cô hỏi ngược lại anh, đôi mắt nhìn thẳng anh, cảm thấy ngạc nhiên khi anh khác hẳn so với thường ngày. “Không tại sao hết.” Anh không trả lời thẳng, cũng không nói cho cô rằng anh đã từng điều tra cô, tin sự trong sạch của cô, những mâu thuẫn trước kia cũng chỉ là vì quá quan tâm cô mà thôi. Tối hôm đó, trên cơ thể của anh, cô đã khóc nức nở, nói với anh, cô yêu anh. Sau việc ấy, Lãnh Mạn Nguyên nhốt mình trong phòng làm việc, ngoài việc chỉ biết cười ra thì anh không biết phải làm gì nữa. Cứ lòng vòng mãi, cuối cùng mới nhận ra thì ra hai người họ lại yêu nhau đến vậy. Anh bắt đầu trách bản thân mình, trách bản thân đã kích động với cô như vậy, gây ra bao nhiêu tổn thương cho cô. Anh buồn bực, trong đầu anh chỉ toàn là hình bóng của cô, anh không về nhà, chỉ qua đêm trong căn nhà riêng ở khu nhỏ gần công ty nhất. Anh muốn thưởng thức một ly cà phê, đúng lúc gặp phải chuyện vừa nãy, anh thấy Nhã Lan như một chú chim không có chỗ nương tựa, đáng thương, bị người khác bắt nạt, bỗng nhiên tức giận vô cớ, anh vội vàng chạy đến bảo vệ cô. Anh mím môi lại, không nói gì nữa, lúc này, anh chỉ muốn đưa cô về nhà họ Lãnh, nhốt cô ở mãi bên cạnh mình thôi. “Đi đâu vậy?” Cô hỏi, con đường này có chút quen thuộc. Cô không hiểu được tại sao cô lại lên xe của anh, nơi ở chẳng phải ở khu nhỏ sao? Sau khi cô ma xui quỷ khiến mà lên xe của anh, thì mới phát hiện sự thất lễ của mình. “Về nhà họ Lãnh.” Anh thẳng thắn trả lời. “Không.” Cô từ chối, rồi liền vội vàng mở cửa xe ra. “Tại sao!” Lần này đến lượt anh ngạc nhiên, mở cửa xe ra, quay người lại nhìn cô. Lẽ nào anh đã quên việc phái Nghê Tiên Như đuổi cô ra ngoài rồi sao? Nhã Lan chau mày thành một đường cong tuyệt đẹp, cô bắt đầu thấy mâu thuẫn, có nên trong lúc đang êm dịu khó có được như này, lại nói ra những chuyện đau lòng trước đó hay không? “Lẽ nào anh không biết?” Cô vẫn không nói lên lời, chỉ hỏi lại. “Tôi không biết.” Anh thẳng thắn trả lời, đẩy hết tất cả những sai lầm đi. “Chẳng phải anh và Nghê Tiên Như đã ở bên nhau rồi sao? Hai người từng hôn nhau còn lên giường với nhau nữa, tôi ở đó làm gì?” Lúc cô nói những lời này thì có chút tức giận, mặt đỏ ửng lên, ngực phập phồng lên xuống không ngừng. Một tiếng cười hả hê lọt vào tai, lúc quay đầu lại nhìn thì thấy Lãnh Mạn Nguyên đang cười rất vui vẻ, đáng chết, cô lại không thể tức giận nổi, còn bị nụ cười của anh làm cho không biết làm sao. “Em rất quan tâm đến mối quan hệ của chúng tôi, đúng không?” “Không có!” Cô cứng đầu phủ nhận, sị mặt xuống, vô tình lại nói ra hết tất cả. “Tôi và cô ta chưa hề xảy ra chuyện gì hết.” Nói dối trắng trợn, lời nói của anh làm cô vui mừng, nhưng ngay sau đó lại thấy buồn. “Tôi đã tận mắt nhìn thấy rồi.” Cô không nghĩ gì mà nói luôn. “Nhìn thấy cái gì? Chúng tôi trốn ở trên giường, cởi hết quần áo, sau đó giống như tôi và em vậy, vuốt ve, đưa vào......” “Anh......” Khuôn mặt cô đỏ ửng lên, bởi vì lời nói lộ liễu của anh khiến cô cảm thấy ngại ngùng, thấy ánh mắt trêu đùa của anh, cô mới tỉnh lại. “Ít nhất cũng nhìn thấy hai người đang hôn nhau.” Cứ coi như chuyện lên giường chỉ là nghe từ phía Nghê Tiên Như đi, nhưng chuyện hôn nhau thì cô đã tận mắt nhìn thấy. “Ở đâu?” Người trong cuộc như anh còn cảm thấy mơ hồ hơn cả người chứng kiến như cô, anh truy hỏi. “Ở trên thuyền, trước khi chúng ta đi leo núi, anh và Nghê Tiên Như ôm nhau, ôm rất chặt, sau đó hai người đẩy cửa phòng ra......” Nhận thức được bản thân đã nói lỡ lời, cô vội vàng bịt miệng lại, khuôn mặt đỏ ửng lên đến nỗi không thể đỏ hơn được nữa, nóng ran lên như lửa đốt. Ha ha ha ha Lãnh Mạn Nguyên phun ra một tràng cười còn lớn hơn, trông có vẻ cực kì vui vẻ mà. “Vốn dĩ là vậy mà.” Nhã Lan không phục mà bổ sung thêm. “Em nhìn nhầm rồi.” Không ngờ rằng, anh còn biết giải thích, “Hôm đó, Nghê Tiên Như bỗng nhiên chóng mặt, ngất lịm đi, tôi đỡ cô ta chẳng qua chỉ là để cô ta vào phòng nghỉ ngơi thôi.” “Nói dối, hôm đó Nghê Tiên Như rõ ràng rất tỉnh táo, tôi còn nhìn thấy cô ta trợn mắt cười nữa.” Nhã Lan không phục mà phản bác lại, tình cảnh hôm đó còn rất rõ ràng trong trí nhớ cô, sao có thể dễ dàng che đậy được chứ. “Đúng vậy, sau đó tôi cũng phát hiện ra rồi.” Ánh mắt của Lãnh Mạn Nguyên trầm xuống. “Nhưng mà, tôi và cô ta thực sự chưa từng xảy ra chuyện gì hết, nếu như cô ta nói chúng tôi xảy ra chuyện gì rồi, vậy thì nhất định là đang lừa em thôi.” “Vậy những lời nói bảo tôi rời khỏi nhà họ Lãnh cũng là lời nói dối của cô ta sao?” Cô tức giận hét lên, ngay đến mắt mình cô còn chẳng tin nổi thì cô còn có thể tin ai được chứ? “Tôi trước giờ chưa bao giờ bảo em rời khỏi nhà họ Lãnh cả, cũng không thể nào nói những lời như vậy.” Câu trả lời của anh kiên định đến lạ thường, lập tức, sắc mặt càng trầm xuống hơn. “Tôi tưởng là anh......” Tiếng chuông thật vui tai cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, Lãnh Mạn Nguyên nghe điện thoại. “Tiên Như? Em ở đó làm gì?” Đối phương đang vội vàng nói gì đó, Lãnh Mạn Nguyên trầm lặng một hồi rồi mới nói: “Được rồi, tôi đến ngay.” “Nghê Tiên Như uống say rồi, chúng ta đi đón cô ta đi.” Anh chuyển hướng, đi về phía mục tiêu. Nhã Lan không nói lời nào, rất nhiều chuyện đã lộ ra chân tướng, trái tim cô lại một lần nữa như thể sống lại, Lãnh Mạn Nguyên là thật lòng với cô sao? Cô thực sự có thể ở bên anh sao? Cô rất kì vọng vào tương lai, nhưng lại sợ hãi, sợ rằng lại một lần nữa gặp phải những tổn thương. “Anh chỉ là đi đón cô ta một chút thôi, nói thế nào thì anh cũng là người bạn duy nhất trong nước của cô ta mà.” Một tay đặt lên bàn tay bé nhỏ của cô, mang đến những hơi ấm áp, giọng nói của Lãnh Mạn Nguyên nghe có vẻ rất ấm áp. Anh lại có thể nghĩ đến việc giải thích với cô sao, Nhã Lan dù có không muốn nhìn thấy Nghê Tiên Như, cũng không thể tức giận được. Khoảng thời gian gần đây Nghê Tiên Như thường đối xử rất lạnh nhạt với người khác, ngay đến cả cô nhìn thấy cũng phải trỗi dậy lòng cảm thông. Chỉ là cô ta quá cao ngạo, chẳng mấy ai dám nói chuyện với cô ta, tiếp cận trái tim cô ta cả. Lãnh Mạn Nguyên nhanh chóng dừng xe lại ở bãi đỗ xe của một quán bar. “Em ở trong xe đợi tôi, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.” Nhã Lan gật đầu, hình bóng Lãnh Mạn Nguyên khuất dần sau những chiếc cửa, ở đó, là nơi dẫn đến quán bar. Thời gian cứ thế trôi đi, đợi mãi nửa tiếng đồng hồ mà Lãnh Mạn Nguyên cũng không hề xuất hiện. Pin điện thoại cũng sắp hết rồi, chẳng bao lâu sẽ hết pin thôi. Nhã Lan có chút nôn nóng, cô bước xuống khỏi xe, ngồi xổm xuống. Không ít người bước qua cánh cửa đó đến đi để lấy xe, nhưng mà mãi không thấy hai người Lãnh Mạn Nguyên và Nghê Tiên Như đâu. Điện thoại vang lên, một số điện thoại lạ. Nhã Lan hoài nghi mà nhận máy. “Xin chào, là cô Quắc phải không? Ừm, tôi là nhân viên phục vụ của khách sạn Quân Đông, là như này, anh Lãnh Mạn Nguyên nhờ tôi chuyển lời cho cô, bạn của anh ấy uống say rồi, cần phải lên lầu nghỉ ngơi, anh ấy bảo cô về trước.” “Vậy anh ấy......” Trong lòng Nhã Lan có một cảm giác rất lạ, làm nhấn chìm tất cả những lời nói ngọt ngào vừa nãy, cô có lẽ đã nghe thấy có người hét bên cạnh người phục vụ. “Anh Lãnh và cô Nghê ở số phòng bao nhiêu?” “Số phòng 1112, hai người họ thường ở phòng đó.” Sau đó, điện thoại bỗng nhiên sập nguồn, âm thanh tắt máy vang lên, đã dùng hết pin mất rồi. Máu như đang dồn xuống, Nhã Lan bất lực dựa vào cạnh xe. Lần này, Lãnh Mạn Nguyên lại gạt cô sao? Bước chân không nghe lời nữa mà tự động đi ra ngoài, đứng ở trước cửa quán rượu, cô nhìn thấy bốn chữ “Khách sạn Quân Đông” rất to treo ở trên nóc tòa nhà. “Phòng số 1112, hai người họ thường ở phòng đó.” Bên tai Nhã Lan lại văng vẳng lời nói của nhân viên phục vụ, thường ở có nghĩa là gì, cô không còn rõ nữa. Ma xui quỷ khiến thế nào mà cơ thể cô lại di chuyển vào hướng của khách sạn. “Xin hỏi cô......” Nhân viên phục vụ nhìn thấy cô đang thất thần, liền chào hỏi trước. “Tôi...... tìm người......” Khó khăn lắm mới nói ra được những lời này, cô phát hiện thấy cổ họng cô như nghẹn lại, vị chát trào lên cổ họng, đắng đến nỗi muốn rơi nước mắt.