Tổng Tài Tôi Hung Dữ
Chương 134
Chiếc váy dài không tay màu trắng càng làm nổi bật thêm những ưu điểm của cơ thể cô, thiết kế trễ ngực, kết hợp với một sợi dây chuyền có hai lớp móc nối vào nhau, chiếc váy dài ôm chặt lấy cơ thể, bên dưới xẻ ra một đoạn, để lộ ra bắp đùi nhỏ nhắn trắng nõn của cô, phía sau thì là vạt dài, tạo nên một phong cách phóng khoáng.
Tóc vén sang hai bên một cách tự nhiên, trông cô lúc này, vừa quyến rũ mà lại không mất đi sự thuần khiết.
Nhã Lan không quen lắm với kiểu trang điểm này, thế nhưng công ty quy định như vậy, cô cũng không còn cách nào khác. Lúc đi vào trong khách sạn, đại đa số mọi người đều đã đến, bọn họ ai ngồi chỗ người nấy, đã ngồi gần hết chỗ rồi, chỉ còn để lại vị trí ở chính giữa. Chỉ có ông Lý Khắc Lan hói đầu đang ngồi ở đó. Di chuyển lên phía trước, đó là sự lựa chọn duy nhất của cô.
“Chào ngài, ngài Lý.” Cô lễ phép chào hỏi, giây phút đầu tiên khi Lí Khắc Lan nhìn thấy cô, đã ngẩn ra hai giây, trong mắt hiện lên ánh nhìn yêu thích.
“Quá đẹp mà, cô Quắc, mau ngồi xuống đi.” Ân cần kéo ghế ra cho cô, ánh mắt của Lý Khắc Lan cả buổi đều dừng ở trên người cô, không ngừng khen ngợi. “Cô Quắc thực sự là báu vật trong nhân gian mà, không đi đóng phim thì đúng là quá lãng phí mà.”
Nhã Lan khẽ cười ngại ngùng, bị ông ta nhìn chằm chằm như vậy thực sự rất lúng túng.
“Ẩn Hạo đâu? Tôi không gọi liên lạc được với anh ta.” Viện cớ nói chuyện khác, để che giấu đi sự không thoải mái ở trong lòng.
“Vừa nãy đã gửi tin cho cậu ấy rồi, chỉ mong có thể thấy được.” Ông ta lắc lắc đầu, làm ra dáng vẻ bất lực. “Thằng bé này, tính cách chính là như vậy, thật sự là hết cách với cậu ta.”
Lại khẽ mỉm cười, Nhã Lan cảm thấy ông ta cũng rất thú vị.
“OH, NO, đừng cười với tôi nữa.” Lí Khắc Lan khoa trương che mắt lại, “Cô biết mà, từ trước đến nay tôi đều không thể nào chống cự lại được với những cô gái đẹp.”
Mặt của Nhã Lan đỏ ửng lên, bị lời nói của ông ta làm cho xấu hổ.
“Bây giờ, chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay chào mừng chủ tịch Lãnh Mạn Nguyên!” Đạo diễn trên người mặc một bộ âu phục màu đen bước vào, âm thanh chính là phát ra từ miệng của ông ta. Ngay sau đó, Lãnh Mạn Nguyên trên người cũng mặc một bộ âu phục màu đen bước vào, theo bên cạnh là Nghê Tiên Như đang mặc một chiếc váy ngắn cũn màu đỏ rực bó chặt lấy cơ thể.
Cô ta thân mật khoác lên cánh tay đang xỏ tay vào trong túi của Lãnh Mạn Nguyên, thẹn thùng dựa sát vào người anh, hai người cùng nhau xuất hiện.
Nhã Lan lựa chọn cúi đầu xuống, không nhìn về phía bọn họ, thế nhưng, hai người đó lại đi về phía cô.
“Hoan nghênh, hoan nghênh.” Lý Khắc Lan đứng dậy, gật gật đầu về phía hai người.
“Mời ngồi.” Đạo diễn nịnh bợ làm ra động tác mời ngồi.
“Tôi ngồi ở đây.” Từ lúc bước vào đây Lãnh Mạn Nguyên luôn dán chặt mắt lên cơ thể của Nhã Lan, anh đi thẳng đến bên cạnh cô, kéo ghế ra ngồi xuống, Nghe Tiên Như ngồi bên cạnh Lãnh Mạn Nguyên.
Lập tức, không khí liền trở nên vô cùng gượng gạo, Nhã Lan lo lắng khẽ động đậy, cô có thể cảm nhận được có hai ánh mắt sáng rực đang ở trên đỉnh đầu cô.
“Chúc buổi tối… tốt lành.” Cô bối rối chào hỏi.
“Em chưa được học về sự lễ phép sao? Cúi đầu, chào hỏi với cái thímn hay sao?” Lãnh Mạn Nguyên dường như có ý muốn cho cô bẽ mặt vậy, trách móc nói.
“Tôi….” Cô đành phải ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào trán của anh nói: “Xin lỗi, như vậy đã được chưa?”
Lạnh Mạn Nguyên gật đầu tỏ ý hài lòng, Nghê Tiên Như đã nhanh chóng thímy biện xong cốc chén cho anh rồi. “Nguyên, không ngờ rằng ở đây đã thay đổi nhiều như vậy, trước đây chỗ này chỉ là một quán ăn nhỏ, mà chúng ta vẫn thường đến ăn cơm, anh còn nói sẽ mua lại chỗ này, xây dựng một khách sạn, không ngờ, anh đã thực sự làm được rồi.”
Lãnh Mạn Nguyên không đáp lại, sau một hồi nhìn chằm chằm vào Nhã Lan, nghiêng đầu liền nhìn thấy giám đốc bộ phận f&b đã ở phía sau lưng anh. “Có thể khai tiệc được rồi chứ?”
“Có thể.” Giám đốc nhận lệnh đi luôn, rồi lại gặp được Ẩn Hạo đang thong dong bước đến ở chỗ lối ra vào.
“Tôi còn chưa đến mà đã vội vàng khai tiệc rồi sao?” Anh ta khẽ đùa cợt búng tay một cái, như cười như không nhìn vào giám đốc, sau đó liền rời tầm mắt về phía bên này.
“Anh cũng đã đến rồi, không phải sao?” Giám đốc cười thân thiện, bối rối muốn đùa một chút, thế nhưng lại không hề thành công.
“Được rồi, tôi thực sự cũng đói rồi.” Không làm khó anh ta thêm nữa, đi về phía bên này. Mặc một chiếc áo phông bó sát người màu trắng, bên dưới mặc một chiếc quần âu màu trắng, trông anh ta rất thoải mái gọn gàng.
“Hạo, đến muộn vậy?” Nghê Tiên Như mở đôi môi đỏ ra, khẽ mỉm cười.
“Ừ, vẫn còn chưa khai tiệc mà, không phải sao?” Anh ta không thèm để ý đến sự tồn tại của Lãnh Mạn Nguyên, dán mắt lên người Nhã Lan, “Em đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cho anh rồi? Xin lỗi, điện thoại hết pin, để em lo lắng rồi.” Nói xong, kéo một cái ghế bên cạnh cô ra, ngồi sát bên cạnh cô.
Tinh thần của anh ta đã hồi phục lại rồi, đã hoàn toàn không thấy sự mệt mỏi chán chường như lúc sáng nay rồi, nét mặt hồng hào, tinh thần sảng khoái, phong lưu phóng khoáng, trong lòng Nhã Lan thầm thở phào một cái, vì tâm trạng của anh ta đã chuyển biến tốt mà cảm thấy vui vẻ.
“Ban ngày có phải đã đi khắp nơi tìm anh không? Lần sau bảo đảm sẽ không có những chuyện như vậy xảy ra nữa.” Anh ta cố ý để môi sát lại bên tai cô, khẽ nói nhỏ, khi người ngoài nhìn vào, đều sẽ thấy họ là một đôi đang trong thời gian yêu nhau nồng nhiệt.
“Anh không sao là tốt rồi.” Cô khẽ cười, đẩy khoảng cách ra một chút. Cô là thật lòng quan tâm đến anh ta, thế nhưng hoàn toàn chỉ dừng lại là sự quan tâm đối với một người bạn.
Nhớ lại những lời lúc sáng của anh ta, Nhã Lan vẫn chưa lùi ra quá xa, anh ta nói đúng, bây giờ đã là quan hệ người yêu rồi, cũng phải nên chuyên nghiệp một chút.
Lãnh Mạn Nguyên không nói ra một lời nào, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào hai người, nắm chặt tay thành quyền, toàn thân tỏa ra một loại hơi thở lạnh lẽo khiến người ta không dám lại gần, đến ngay cả Nghê Tiên Như cũng đành phải rụt cổ lại, tự động rút cái tay đang khoác ở trên cánh tay của anh về.
Ánh mắt của anh ta rất lạnh lẽo, giống như muốn nuốt chửng hai người bọn họ vậy, kể cả Nhã Lan không nhìn, thì cung sẽ cảm nhận được hơi thở tỏa ra từ trên người anh ta, lại cúi đầu xuống lần nữa.
Ngồi ở giữa hai người này, cô rất lo lắng, tay nắm chặt lấy váy theo thói quen,
“Nguyên, nào, ăn chút gì đi.” Nhân viên phục vụ đã lần lượt mang đồ ăn lên, trên thímn đã đầy ắp cao lương mỹ vị. Nghê Tiên Như lấy một đôi đũa, gặp cho Lãnh Mạn Nguyên một miếng thịt bò tiêu đen.
“Em cũng ăn đi.” Lãnh Mạn Nguyên lấy một đôi đũa, ngắm chuẩn một miếng thịt gà to ngon ở trong đĩa. Nhưng đồng thời, Ẩn Hạo cũng đã gắp một ít rau cải.
“Nào, ăn nhiều lên chút.”
“Cái này cho em, bổ sung…”
Hai đôi đũa cùng đồng thời hướng về phía Nhã Lan, cô cầm cái bát trống không, ngây ra ở đó, không biết nên đưa về hướng nào.
“Ăn nhiều rau xanh một chút, cái này có lợi đối với việc giữ gìn vóc dáng.” Ẩn Hạo và Lãnh Mạn Nguyên nhìn nhau, rất lâu, anh ta liền nhanh tay gắp thức ăn vào trong bát của Nhã Lan, rồi lại còn tặng cho Lãnh Mạn Nguyên một ánh mắt thể hiện sự khinh thường.
“Em đã gầy như vậy rồi, chắc là đã không chăm sóc tốt cho bản thân rồi, nào, ăn cái này đi.” Đồng thời Lãnh Mạn Nguyên cũng gắp miếng thịt gà vào trong bát cô, gắp mấy cọng rau cải ra, vứt lên thímn.
“Tôi….” Nhã Lan bưng bát, lúng túng cúi đầu xuống, không dám nhìn vào hai người, cô không dám động đũa.
“Đây, nên ăn nhiều rau xanh, em yêu.” Ẩn Hạo không hề tức giận, gắp một đũa rau to, phủ lên trên miếng thịt gà. Anh ta gọi cô một cách thân mật, rồi nở một nụ cười rạng rỡ.
“Vậy…” Cô nên ăn của ai đây?
“Mau ăn đi!”
“Mau ăn đi!”
Hai người đồng thanh thúc dục, Nhã Lan càng thêm bối rối, cô nhìn về phía ông Lý Khắc Lan ở bên cạnh, hi vọng ông ta có thể hóa giải tình huống khó xử này. Thế nhưng Lý Khắc Lan lại lảng tránh quay đầu đi, cố tình không nhìn ba người, ngược lại còn phóng khoáng mời Nghê Tiên Như, “Cô Tiên Như, lần đầu tiên gặp mặt, cụng một ly.”
“Nào, uống một ly đi.” Lãnh Mạn Nguyên nâng cốc lên, hướng về phía cô.
“Nào, ăn chút điểm tâm đi, chưa ăn gì mà uống rượu là không tốt đâu.” Ẩn Hạo lấy cốc rượu ở bên cạnh cô ra, rồi đặt một đĩa điểm tâm lên trước mặt cô.
“Em.. không đói.” Cô không còn bụng dạ nào để ăn nữa, trong đầu vô cùng rối loạn, trên đỉnh đầu thì có bốn tia nhìn giao vào nhau đang tóe lửa điện ở trên đó, cô đứng ngồi không yên. Đẩy hết tất cả cốc đĩa ra, cô nói cự tuyệt.
“Không được!”
“Nhất định phải ăn.”
Lần này, ý kiến của hai người đã đồng nhất với nhau, một lần nữa hai cái đầu lại cùng nhìn về phía cô.
“Ôi chao, Nhã Lan người ta đâu phải là một đứa trẻ đâu, muốn ăn cái gì thì cô ấy sẽ tự mình gắp. Nguyên, mời rượu mọi người đi, bây giờ anh là chủ của bộ phim này đó.” Nghê Tiên Như đã kịp thời kéo Lãnh Mạn Nguyên ra, giải vây cho cô.
Thoáng nhìn cô ta bằng ánh mắt cảm kích, không cần biết là xuất phát từ mục đích gì, thế nhưng cô ta có thể giải vây cho cô, cô cảm kích còn không hết.
Nghê Tiên Như coi như không nhìn thấy gì hết vậy, kéo Lãnh Mạn Nguyên đứng lên, đi về phía bên kia của chiếc thímn.
“Đợi một chút, anh nghĩ, nên mời nữ chính, cũng chính là cô Quắc người thủ vai Diệp Tiểu Như cùng đi mời rượu, vậy mới có thể tỏ rõ được thành ý chứ.” Lãnh Mạn Nguyên đứng yên, nói.
“Cái này…..” Cô nhìn ly rượu, rồi lại nhìn Ẩn Hạo,vô cùng khó xử.
“Từ trước đến nay Nhã Lan chưa từng uống rượu, xem ra, tôi nên cùng đi với cô ấy, để dễ dàng bảo vệ cô ấy.” Ẩn Hạo đứng dậy, đưa ly rượu cho Nhã Lan, nhìn Lãnh Mạn Nguyên bằng ánh mắt thách thức, hai đôi mắt chạm nhau trong không trung, tóe lên vô số tia lửa, mùi thuốc súng ngập tràn.
Ẩn Hạo đặc biệt nhấn mạnh hai chữ bảo vệ, giống như đang châm biếm sự bất tài của Lãnh Mạn Nguyên.
Anh ta chủ động ôm eo Nhã Lan. “Không đi sao? Toàn bộ nhân vật chính đều cùng có mặt ở đây, tin là bản lĩnh của chủ tịch Lãnh đây rất lớn.”
“Đương nhiên.” Lãnh Mạn Nguyên dừng tầm mắt ở trên cánh tay đang ôm eo của cô, rất lâu, rời đi, vươn tay ra để Nghê Tiên Như khoác vào tay anh.
“OK, tôi cũng đi.” Lý Khắc Lan nhìn xung quanh không còn ai, liền theo sau đi về phía mọi người.
“Nào, kính sếp Lãnh một ly, cảm ơn sự giúp đỡ của sếp Lãnh.” Đạo diễn cầm ly rượu lên, một hơi uống cạn.
“Cùng nâng ly đi, cùng nâng ly đi.” Những người khác cũng dùng thái độ vui vẻ niềm nở để làm náo nhiệt không khí
“Được, cùng nâng ly đi.” Lãnh Mạn Nguyên nhìn Nhã Lan một cái, tiên phong uống trước.
“Nhã Lan, không uống được, đừng gắng gượng.” Ẩn Hạo lo lắng nói.
“Không thể uống thay, tất cả đều phải uống.” Mọi người đều nói, Nhã Lan nhìn thấy Lãnh Mạn Nguyên đang nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, là đang cười cô bất tài, đến uống rượu cũng không biết sao? Nghê Tiên Như đã thẳng thắn uống cạn một ly rồi, đang úp cái ly không xuống, thể hiện cho mọi người thấy tửu lượng của cô ta. Cô ta cười vô cùng đắc ý, còn nhìn cô đầy thách thức, ly rượu đó cứ giơ cao lên như vậy, chưa từng hạ xuống.
Nhã Lan hiểu rõ ý của cô ta, nếu như không uống, liền sẽ bị cô ta xem thường, cô không muốn!
Nhã Lan ngang ngược ngửa cổ lên, uống hết ly rượu.
Khụ khụ khụ, cô ho rất dữ dội, cổ họng rất khó chịu.
“Không sao, cứ uống từ từ.” Ẩn Hạo đau lòng vuốt vuốt lưng cô, cô khẽ liếc nhìn mặt Lãnh Mạn Nguyên, con người của anh đang đỏ ửng lên, nhìn chằm chăm vào hành động của Ẩn Hạo, để lộ ra ánh mắt muốn giết người.
“Xem ra, Nhã Lan vẫn chưa quen với công việc của ngôi sao rồi, tiếp rượu là điều không thể tránh khỏi.” Nghê Tiên Như cười châm biếm, ly rượu trong tay cô ta lại lần nữa đã được uống cạn, đang được Lãnh Mạn Nguyên dẫn đi đến thímn phía sau.
Truyện khác cùng thể loại
232 chương
197 chương