Tổng Tài Tôi Hung Dữ
Chương 128
“Xong chưa? Tôi đói rồi.” Mặc nhiên anh ta cũng ngửi thấy mùi thơm, đứng ngoài cửa bếp nhìn quanh một hồi rồi nói. Trong cứ như một cậu bé nhà hàng xóm vậy, có sự chênh lệch rõ ràng về tuổi tác.
Rốt cuộc anh ta bao nhiêu tuổi rồi? Cô lại chẳng rõ nữa. Chỉ dựa vào trực giác thôi thì cô cảm thấy anh ta không hề lớn tuổi, nhiều nhất cũng chỉ hai mấy tuổi thôi, thậm chí có khi còn ít tuổi hơn cô ấy.
“Sắp rồi.” Rút ổ điện ra, cơm nấu xong rồi, cô nghiêng mặt trả lời anh ta. Múc canh ra bát, rồi múc thức ăn ra đĩa một cách thuần thục, sau đó bưng ra ngoài.
“Đợi chút.” Ẩn Hạo lấy một mảnh khăn trải bàn dùng một lần trải lên kĩ bàn rồi mới để cô để đồ lên.
Cơm vừa mới đưa đến tay, anh ta đã bất chấp hơi nóng hôi hổi, bắt đầu ăn từng miếng to một.
“Ngon... không?” Lần đầu tiên nấu cho người khác ăn ngoài Uyển Nhân, cô vô cùng lo lắng, chỉ sợ không hợp khẩu vị của anh ta thôi. Anh ta không trả lời, nhưng từ dáng vẻ ngốn nga ngốn nghiến của anh ta có thể thấy được chắc cũng không đến nỗi tệ lắm. Nhã Lan yên tâm nhã nhặn ăn từng miếng cơm một.
Xử lí sạch sẽ hết thức ăn trong đĩa, Ẩn Hạo liền một lúc ăn hết hai bát đầy, rồi lại múc một bát canh ra, một hơi uống hết. Nhã Lan nhìn chiếc đĩa trống trơn, chỉ còn lại một ít canh trong bát, nhạc nhiên với khẩu vị của anh ta. ở bên ngoài, từng hành động cử chỉ của anh ta đều tràn đầy cá tính, thế mà lúc ăn lại cứ như kẻ lang thang bị bỏ đói rất lâu rồi vậy, Nhã Lan há hốc mồm, quên cả nhai cơm luôn.
“Nếu thức ăn không đủ thì cô ra ngoài mua thêm ít đi, trong ngăn kéo này có tiền, cô có thể lấy tùy ý.” Anh ta kéo một ngăn tủ dưới bàn ra, bên trong để rất nhiều tiền.
“Không cần đâu.” Vốn dĩ cô cũng không đói lắm, với lại còn có canh, cũng có thể miễn cưỡng ăn nốt cơm.
“Ok, tùy cô.” Ẩn Hạo cũng không ép cô, anh ta ngồi đó một lúc, nhìn cô thu dọn bát đũa chuẩn bị đi vào nhà bếp rồi mới nói: “Tí nữa tôi phải ra ngoài hai tiếng, cô dọn dẹp nhà cửa một chút rồi đọc kĩ kịch bản đi, đợi tôi về.”
Nói rồi anh ta vào phòng của mình, lúc Nhã Lan rửa bát trong nhà bếp thì nghe thấy tiếng đóng cửa, anh ta ra ngoài rồi.
Nhã Lan nhận ra Ẩn Hạo có bệnh chú trọng vệ sinh, anh ta không kén ăn, không hút thuốc, thậm chí có thể coi là một anh chàng tốt tính nữa, nhưng một khi nhắc đến khoản vệ sinh thì cứ như mất đi lí trí vậy.
“Cô xem cô xem, chỗ này bẩn quá mà, cô có thể dùng mắt nhìn cho cẩn thận được không, lúc lau nhà thì lau cho kĩ càng tỉ mỉ chút.”
“Trời ạ, cô có để tâm vào làm không vậy, một sợi tóc dài như thế lẽ nào cô không nhìn thấy hay sao?”
“Nhà tắm, nhà tắm là nơi dễ gáu bẩn nhất, mỗi góc cô nên hút ít nhất ba lần, còn phải nằm sấp xuống dùng tay lau lại một lần nữa, phải đảm bảo không còn tí bẩn nào dính lại nữa.”
“Đồ làm ra từ trong bếp là phải ăn vào bụng đấy, lẽ nào cô không thấy trong đó có dầu sao?”
“Chi tiết, chi tiết, cô hiểu không? Giống như lúc cô đóng phim ấy, không làm tốt các chi tiết thì căn bản không thể diễn cho tốt được!”
“……”
Anh ta là một người kì lạ, ở bên ngoài có thể chịu được việc cả người bẩn thỉu, có thể tha thứ cho việc dưới đất toàn bùn bẩn, nhưng tuyệt đối không thể chịu được cảnh ở trong nhà nhìn thấy dù chỉ là một hạt bụi nhỏ.
Anh ta đối với phim và đối với nơi anh ta ở đều giống nhau, xoi mói đến mức như biến thái vậy. Lúc cô và anh ta luyện diễn xuất, chỉ cần có một chút không ổn thôi là liền bị kêu dừng lại rồi bắt đầu lại từ đầu. Nhã Lan sống ở nhà anh ta có chưa đến nửa tháng mà đã gầy hẳn đi rồi, nhưng diễn xuất thì lại tiến bộ rất nhiều khiến người ta phải kinh ngạc, rõ ràng đã vượt qua Nghê Tiên Như rất nhiều rồi.
Đến lão đạo diễn hay bắt bẻ cũng không thể không vỗ vai cô mà nói: “Tiểu Quắc giỏi lắm, không ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà đã tiến bộ thần tốc như vậy rồi, có thể sánh với các diễn viên chuyên nghiệp được rồi đấy.”
“Này, đừng sờ soạng lung tung.” Ẩn Hạo gạt tay đạo diễn xuống, “Chú ý hình tượng đấy.” Anh ta tinh ranh chớp chớp mắt với đạo diễn, đạo diễn cứ như nhận được tín hiệu gì đó liền thu tay lại, cười khà khà, nói: “Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm.”
Mấy hôm nay Nghê Tiên Như diễn không được ổn lắm, cứ NG mãi, tâm trạng cô ta tệ cực, bắt đầu động tí là đem nhân viên ra xả.
“Tay cô gẫy rồi à, tóc tôi sắp bị cô chải đứt cả rả rồi đấy, nếu không làm được thì đổi người khác đi!”
“Cô bị dở à, đánh phấn gì mà thoa cả vào mắt tôi rồi thế này, mắt mù à?”
“Kêu cô gọt táo mà sao gọt lâu thế rồi mà vẫn chưa đem đến thế.”
“Cô cọ vào da tôi rồi đấy, cút ra ngoài!”
“……”
Từng người một chán chường chạy ra từ phòng hóa trang, nhìn nhau một cái rồi lắc lắc đầu. bọn họ không hiểu tại sao một Nghê Tiên Như trước nay tính khí luôn nhã nhặn sao bỗng nhiên lại trở nên hung ác như thế nữa.
“Ay za, vị trong kia hai hôm nay ăn phải thuốc nổ rồi, nói chuyện cứ như đòi nổ chết người ta không bằng ấy.” Văn Văn khẽ thì thầm bên tai trợ lí tạo hình.
“Cũng phải, trước đó không phải vẫn bình thường sao? Hai hôm nay thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, làm khổ người khác chết đi được.” Thợ tạo hình đan tay lại, vẻ mặt cau có.
“Đúng thế, hai hôm nay còn diễn lung tung cơ, hại mọi người phải ở lại tăng ca cùng.” Trợ lí biên kịch cũng lắc đầu liên tục, rồi oán than.
Nhã Lan đi đến, cô vừa diễn xong cảnh của mình, đợi lát nữa mới phải diễn tiếp, được nghỉ ngơi một lúc nên cô muốn trang điểm lại chút. Vì cảnh tiếp theo là cảnh đi dự tiệc, tối qua Ẩn Hạo đặc biệt dặn dò là phải trang điểm cho thanh lệ một chút.
“Văn Văn, trang điểm cho tôi chút.” Có Ẩn Hạo chống lưng nên Văn Văn không dám bất kính với cô, chỉ ngoan ngoãn gật gật đầu rồi theo vào. “Hai hôm nay cô kia hay nổi nóng lắm đấy, cô phải cẩn thận đấy.” Cô ta sợ hãi ngó vào bên trong, khẽ nói với cô.
“Lớp trang điểm của tôi sắp tôi hết rồi, còn không mau lên, chỉ biết ăn nói luyên thuyên, cẩn thận không tôi kêu người cắt lưỡi cô đi đấy.” Nghê Tiên Như hiển nhiên cũng nghe thấy lời Văn Văn nói, liền mửa ra câu nói ắc độc đó. Văn Văn sợ hãi ngậm luôn miệng lại, chỉ dám cẩn thận mà lè lưỡi.
Lúc Nghê Tiên Như quay đầu lại liền thấy Nhã Lan đang đi vào.
“Dô, nghe nói dạo này cô diễn tốt lắm hả, đến đạo diễn cũng khen cơ, được đó nha.” Ngữ khí lạnh lùng, tràn đầy sự mỉa mai, còn mang theo cả sự ghen ghét nữa.
“Cũng tạm.” Nhã Lan trả lời qua loa, nhận lấy ánh mắt đó của cô ta rồi lại đáp lại cho cô ta ánh mắt khinh thường y như vậy.
“Chết rồi à? Còn không mau lên, tôi sắp phải ra diễn rồi đấy!” Nghê Tiên Như lại bắt đầu cáu kỉnh rồi, cô ta chỉ vào Văn Văn mà chửi.
“Vậy…” Văn Văn ngượng ngùng chỉ chỉ vào Nghê Tiên Như.
“Chị đi đi, ưu tiên cho cô ấy trước.” Nhã Lan đã hiểu, gật gật đầu, yên lặng ngồi trước bục trang điểm của mình.
“Dạo này sống cũng rất thoải mái đấy nhỉ.” Nghê Tiên Như lãnh đạm nói một câu, Nhã Lan không hiểu ý cô ta, tất nhiên cũng không trả lời rồi.
“Nghe nói cô và Ẩn Hạo chung sống với nhau hả hả?” Cô ta tiếp tục nói.
“Ờ, là sống cùng nhau.” Cô làm sáng tỏ, cũng chẳng muốn giải thích nhiều về việc hiểu lầm của cô.
“Giỏi ha, vừa rời khỏi người này đã kiếm được đại gia khác rồi, giá trị của cô Quắc cũng được đó chứ.” Cô ta tỏ ý vô cùng mỉa mai, chua ngoa, rõ ràng muốn chọc tức Nhã Lan mà.
“Cũng bình thường, con người ta cũng đâu thể để chết khô chết héo mãi trên một cái cây được.” Nhã Lan cười khẩy, đáp lại cô ta. Mặt Nghê Tiên Như đỏ phừng phừng, dù cho có lớp phấn dầy trên mặt phủ lên cũng chẳng thể che nổi cái vẻ mặt méo mó của cô ta lúc này.
“Cô dừng có đắc ý, Ẩn Hạo sẽ không thích cô đâu, cậu ấy chẳng qua chỉ là muốn trêu đùa cô thôi, cô không biết cậu ấy là người đồng tính hả, trước nay chưa từng thích phụ nữ.”
“Thật sao?” Văn Văn vô cùng hứng thú với cái tin giật gân này, cô ta cũng là fan trung thành của RainbowKing mà.
“Mấy cái lời nói của kẻ cố ý nói như thế mà cô cũng tin sao?” Nhã Lan cũng hơi hơi tin, bởi vì những ngày này toàn là đàn ông đến tìm anh ta thôi, cử chỉ của bọn họ rất mập mờ, tuy không thể hiện ra chuyện gì thái quá trước mặt cô nhưng cô vẫn thể nhìn ra được phần nào.
Ngày nào Ẩn Hạo cũng cố gắng tránh né cô để dẫn bọn họ ra ngoài nói chuyện. Nhưng mà những chuyện liên quan đến danh dự thế này, cô có trách nhiệm phải bảo vệ anh ta.
Nghê Tiên Như cũng thật quá đáng, là bạn bè mà sao có thể lột trần người khác vậy được chứ?
“Những chuyện như này ở Úc cũng không phải hiếm gặp, mõi người cũng đã sớm quen rồi.” Nghê Tân Nghi giải thích, để tỏ rõ rằng cô ta không có ý gièm pha gì Ẩn Hạo.
“Nhưng đây là Trung Quốc, mong cô Nghê sau này lúc chỉ trích tôi đừng có lôi người không liên quan vào nữa.” Nhã Lan nghiêm túc góp ý với cô ta, còn Nghê Tiên Như chẳng thể nói được gì nữa.
“Văn Văn, cô ra đây một lát.” Nghê Tiên Như đã trang điểm xong, đi dến cửa nhưng hình như lại nhớ ra gì rồi dừng lại gọi Văn Văn đi.
Nhã Lan chẳng còn tâm trạng nào mà đi nghe ngóng xem cô ta định làm gì, những ngày này, chuyện cô ta liên hệ với những trợ lí này để gây khó dễ cho cô, cô cũng chẳng phải là không biết, chỉ là cô không muốn gây ra quá nhiều phiền phức cho Ẩn Hạo mà thôi. Anh ta phải đóng phim, còn phải lúc nào cũng bất bình vì chuyện của cô, như vậy cũng không hay.
……
“Tin giật gân, tin giật gân đây.”
Nhã Lan vẫn như mọi ngày, xuống xe trước rồi mới để Ẩn Hạo đi đỗ xe. Vừa mới bước vào đoàn làm phim đã thấy mấy nhân viên đang vây lại với nhau bàn bạc xôn xao.
“Thật không ngờ đấy, hóa ra anh ấy lại là như vậy.”
“Chả trách chẳng bao giờ thấy tin đồn nào của anh ấy với nữ minh tinh.”
“Chắc không phải đâu, trong anh ấy cũng không giống mà.”
“Gì mà giống với không giống chứ, người ta cũng đâu phải viết trên mặt đâu, những người như họ đều có club riêng ở nước ngoài đấy, đều được bảo mật nghiêm ngặt hết, vậy nên mới không ai biết đó.”
“Cô xem, còn có cả ảnh rồi, tay trong tay với Angle đây, hai người họ còn hôn nhau thắm thiết, trời ạ, không dám tưởng tượng luôn.”
“Để truyền ra những tin như vầy, chắc không phải là công ty cố ý tuyên truyền đấy chứ?”
“Không thể nào, anh ấy đã đủ hot lắm rồi, đâu cần thiết phải tung tin đồn thế này để tuyên truyền nữa chứ.”
“Cũng phải, cũng phải.”
Nhã Lan thấy khó hiểu về những lời bàn luận của bọn họ, không nhịn được mà ghé sát lại. “Mấy người đang nói gì vậy? Có thể cho tôi xem với được không?”
“Ồ, không có gì.” Cả đám người tản ra, trợ lí làm tóc cầm một tờ báo tin tức giải trí trong tay.
“Đưa tôi xem nào.” Cô giật lấy, đập vào mắt cô là bức ảnh Ẩn Hạo và Angle dắt tay nhau đi chơi. Quan hệ giữa hai người họ vô cùng thân mật, đầu cứ như là sát vào nhau ấy.
Tên tiêu đề bên trên viết bằng chữ khổ lớn: Siêu sao quốc tế yêu nam không yêu nữ, làm tổn thương biết bao cô gái. Angle là đàn ông?
Sao có thể chứ! Nhã Lan không ngờ rằng đám paparazzi đã lấy được tin tức nhanh như vậy, hơn nữa lại còn đăng lên báo nữa chứ, thế này thì phải làm sao đây?
Ẩn Hạo đi vào, anh ta đang nghe một cuộc điện thoại, mặt u ám cứ như sắp sửa có một trận giông bão ập đến vậy. Anh ta đã biết rồi sao?
“Đây là chuyện riêng của tôi, cùng lắm thì không làm minh tinh nữa, vốn dĩ tôi cũng chẳng muốn làm nữa rồi, không, tôi sẽ không mở họp báo paparazzi gì gì đó đâu, càng sẽ không tìm cái gọi là bạn gái gì đó để thanh minh cho chuyện này đâu. Phải, không giống với nước ngoài, cùng lắm thì chúng tôi chuyển ra nước ngoài thôi, mất fan ở châu Á là lỗi của tôi sao? Tôi cần không gian, cần tự do. Không!”
Anh ta hét ầm lên, rồi cúp luôn điện thoại.
Truyện khác cùng thể loại
232 chương
197 chương