Đúng vậy, trên tay anh nâng một bó hoa tươi, đang đi lại hướng đó. Tinh thần Nhã Lan có chút hoảng hốt, là vì anh ấy đến hay là vì ban nãy Nghê Tiên Như tát mạnh quá đây? Cô nhất thời không sao phân biệt được, tay không tự nhiên mà vắn chặt lấy vạt áo, mỗi lúc căng thẳng cô đều như vậy cả. Lâu lắm rồi không gặp anh, cô thậm chí còn hơi nhớ ấy, từ sau lần chia tay nhau trong con hẻm nhỏ ấy, anh cứ như thể biến mất khỏi thế giới của cô vậy. Sao hôm nay anh ấy lại đến chứ? “Mọi người đợi anh đến thăm mà cũng thật vất vả đấy.” Một vệt đỏ chạy chậm về phía Lãnh Mạn Nguyên, sau đó nhận lấy bó hoa tươi, thẹn thùng hôn lên mặt anh, sau đó cứ như ra oai mà nhìn về hướng Nhã Lan. Nghê Tiên Như! Mặt Nhã Lan lập tức trắng bạch ra, khuôn mặt cứng nhắc lộ ra vẻ thất vọng và bi thương, bao nhiêu vết sưng đỏ trên mặt cô trông vô cùng thảm hại. Lãnh Mạn Nguyên cũng đã nhìn thấy cô, tỏ vẻ hết sức kinh ngạc, ánh mắt anh dừng lại trên người cô vài giây, sau đó dừng lại trên mặt cô. “Ồ, Nhã Lan, chúng tôi đang chuẩn bị đi ăn trưa, cùng đi nhé.” Nghê Tiên Như tự nhiên mời thế, bàn tay nhỏ của cô ta đã bám vào cánh tay phải của Lãnh Mạn Nguyên rồi. Tay trái của Lãnh Mạn Nguyên trống không, xỏ tay vào túi quần như tay bên phải, toát ra vẻ đẹp trai ma mị. Cả người Nhã Lan run lên, may mà có người kịp thời đỡ lấy cô. Cô nhất định cũng chẳng muốn chạm vào cánh tay trái đang trống trải kia đâu. “Thôi khỏi, tôi còn có việc, hai người đi đi.” “Có chuyện gì để chiều rồi tính.” Ánh mắt Lãnh Mạn Nguyên vẫn không rời khỏi khuôn mặt sưng như bánh bao kia của cô, ánh mắt hung ác nham hiểm của anh ngày càng nặng nề, cau chặt mày lại. “Việc của cô ấy chính là đi ăn cùng tôi.” Người đang đỡ cô lên tiếng, lại là giọng của Ẩn Hạo. Anh ta bước lên một bước, càng ôm chặt lấy cô hơn chút nữa, đứng ra uy trước mặt hai người kia. “Chúng tôi đã hẹn nhau trước rồi, vậy nên không thể đi cùng hai người rồi.” Nói rồi, anh ta cẩn thận ôm lấy cô, trực tiếp lướt qua hai người họ đi ra bên ngoài. “Ẩn Hạo, cảm ơn anh.” Cuối cùng cũng ngổi vào xe của anh ta rồi, cắt đứt được ánh nhìn của Lãnh Mạn Nguyên khiến cô thả lỏng hơn rất nhiều. Cô nói một cách cảm kích, cố gắng kìm nén tâm trạng, không để mình khóc thành tiếng. “Đừng nhìn tôi như vậy, cẩn thận không là tôi lại yêu cô mất đấy.” Ẩn Hạo vậy mà vẫn còn đùa được, khiến cho Nhã Lan vô cùng ngượng ngùng, vội vàng quay đầu sang hướng khác. “Ha ha ha ha.” Trong miệng anh ta trào ra một tiếng cười êm tai, hóa ra tiếng cười của một ca sĩ lại có thể khác với người thường đến vậy sao. “Trách nhiệm của tôi chính là bảo vệ cô, không cần cảm ơn đâu, chỉ cần cô tốt lành thôi thì đã là lời cảm ơn tốt nhất với tôi rồi.” Lời này của Ẩn Hạo thật kì lạ, sao anh ta lại nói những lời như vậy nữa rồi? Sao anh ta phải coi việc bảo vệ cô là trách nhiệm của anh ta chứ? Hơn nữa mỗi lần cô gặp khó khăn đều là anh ta ra tay tương trợ, tại sao chứ? Có mười vạn câu hỏi vì sao đều được nuốt vào trong bụng cô, Nhã Lan không hỏi ra được. “Chúng ta đến bệnh viện trước đã, xử lí qua vết thương cho cô đã rồi đi ăn cơm, rồi về nhà nghỉ ngơi.” Ẩn Hạo vừa lái xe, vừa sắp xếp lịch trình cho cô. “Không được, chiều nay vẫn còn cảnh quay...” Nhã Lan kịp thời ngăn lại. “Tôi sẽ đi xin nghỉ!” Anh ta trả lời rất dứt khoát. “Không được đâu.” Nhã Lan kiên quyết: “Tôi đã làm lỡ rất nhiều thời gian của mọi người rồi, không thể vì chút vết thương cỏn con này của tôi mà khiến cả đoàn làm phim phải dừng lại. Tôi nhất định phải đi.” “Đúng là hết cách với cô.” Quay nghiêng một cái, rồi tao nhã lùi về sau, chiếc xe vững vàng đậu vào vị trí để xe nho nhỏ ở giữa hai làn chật kín xe. Đến bệnh viện rồi. “Chúng ta đi xử lí mặt cô trước đã rồi tính tiếp.” Anh ta tháo dây an toàn ra, cẩn thận mở cửa xe cho cô, anh ta đeo kính râm cứ như kiểu che đi cả khuôn mặt ấy nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của không ít người. “Người đó hình như là RainbowKing kìa.” Có người nhỏ tiếng nói. “Sao có thể chứ, anh ấy sao có thể đến những nơi như này được chứ?” Có người phản bác. “Cũng phải, nhưng mà trông anh ta giống RainbowKing thật đấy.” “Giờ anh ấy nổi tiếng thế cơ mà, rất nhiều người cắt tóc như vậy giống anh ấy ấy, thậm chí còn có người đặc biệt đi làm cằm giống anh ấy, cũng chẳng có gì là lạ.” “Cũng phải, cũng phải.” “......” Nhã Lan lo lắng nhìn Ẩn Hạo đang dắt tay cô, anh ta lại cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhún nhún vai rồi tiếp tục đi về phía trước. Vết thương của cô đã nhanh chóng được xử lí, sau khi dùng đá xoa lên thì vết đau cũng giảm đi rất nhiều, mặt cũng không còn sưng lắm nữa, chỉ là vết đỏ kia vẫn không tan đi nhanh thế. Cầm một ít thuốc rồi hai người đi ăn một bữa trưa nhẹ nhàng, rồi lại trở về đoàn làm phim, mọi người đều đã có mặt đông đủ rồi, chỉ còn mấy phút nữa là bắt đầu quay tiếp rồi. Nhã Lan cầm kịch bản trong tay lên, nhớ lại lời thoại mà tối qua đã học thuộc. “Chị Nghê, Chủ tịch Lãnh đối tốt với chị thật đấy, còn đích thân đến thăm nữa chứ.” Mấy kẻ nịnh bợ Nghê Tiên Như lại túm tụm lại một chỗ, lúc hưởng thụ đồ ăn vặt mà cô ta đem cho cũng không quên nịnh hót bợ đỡ cô ta. “Đó là điều đương nhiên, quan hệ của chúng tôi cũng đã 10 năm rồi mà.” Lúc Nghê Tiên Như nói câu này, ánh mắt vọt ra khỏi đám người đó, dừng lại một lúc trên người Nhã Lan. Cảm thấy như có người đang nhìn mình, Nhã Lan quay lại nhìn, Nghê Tiên Như bỗng cười với cô, đó là nụ cười ra uy thành công. Cô ta là đang nói với cô rằng tình cảm giữa cô ta và Lãnh Mạn Nguyên rất vững chắc, không thể phá hoại được sao? Phải rồi, mấy tháng chung sống thì sao có thể địch lại được với giao tình mười mấy năm chứ, càng huống hồ quan hệ giữa hai người họ lại cùng xuất hiện như thế. Lãnh Mạn Nguyên tràn đầy kí ức với cô ta, còn với cô thì chắc có lẽ là tràn đầy thù hận chăng. Nhã Lan thấy chua xót trong lòng, cô cố ép mình rời sự chú ý sang cuốn kịch bản, nhưng trong đầu lại trống rỗng. “Ok, làm việc thôi.” Có người hô lên, đạo diễn đã ngồi vào vị trí ban đầu rồi, trợ lí tạo hình nhanh chóng chạy đến, chỉnh qua lại tóc cho Nhã Lan. “Bắt đầu thôi.” Nhân viên hô lên, mọi thứ đều im lặng hết. “Tiểu Như, mặt em đỏ vậy, làm sao vậy? Ai ăn hiếp em sao?” Tinh Phương đợi Tiểu Như ở dưới nhà cô, thấy cô trở về trong bộ dạng thảm hại liền xoa mặt cô, vội vã hỏi. Trong ánh mắt của Ẩn Hạo thực sự có hiện lên sự lo âu, Nhã Lan căn bản không thể phân biệt được đây là trong phim hay ngoài đời nữa. “Em...” Trong đầu Nhã Lan vẫn trống rỗng, lời thoại hôm qua đã học thuộc lòng giờ lại chẳng thể nhớ lại nổi lấy một câu, cô mở miệng ra một lúc lâu cũng chẳng thể thoát ra khỏi mạch suy nghĩ. “Cut.” Đạo diễn không vui, hô lên, liền bắt đầu mắng: “Cô làm ăn kiểu gì vậy? Có học bài không vậy, còn chẳng cả nhớ nổi lời thoại! Làm diễn viên không phải dựa vào mặt đâu, là dựa vào thực lực đấy, một diễn viên không dụng công, không có thực lực thì cả đời này cũng chẳng làm nên nổi trò trống gì đâu, đây chính là hiện thực!” Tuy Nhã Lan biết tính khí của đạo diễn không được tốt, nhưng cô không ngờ rằng hôm nay ông ta lại mắng người như vậy, trước kia ông ta đều sẽ hướng dẫn chỉ bảo mà. Cô xin lỗi liên tục, thấy áy náy vì sự phân tâm của mình. “Cái loại dựa vào quan hệ để vào thế này, lại là người mới không có năng lực thực tế thì có dạy cũng phí sức thôi.” Có người đang nói lời châm chọc, Nhã Lan nhìn thấy Văn Văn đang giương cao bộ mặt vô cùng kiêu ngạo của cô ta lên. Nghê Tiên Như đang ngồi bên cạnh cô ta, cô ta cười khẩy, ngồi nghịch bộ móng mới làm của mình. Cô ta đang ngồi bên cạnh đạo diễn, thỉnh thoảng quay sang nói vài câu với đạo diễn, lúc đạo diễn đối mặt với cô ta, ông ta liền trở nên vui vẻ hòa nhã. “Cô phải học cô Nghê đây này, cô ấy cũng chưa từng đóng phim, cô xem cô ấy chuyên nghiệp thế nào đi, lâu thế rồi mà đến giờ cũng chưa NG lần nào!” Nhã Lan gật gật đầu, cô công nhận là Nghê Tiên Như chuyên nghiệp hơn cô nhiều. “Xin lỗi đạo diễn, tôi sẽ cố gắng.” “Được rồi, tiếp tục lại đi.” Buổi chiều hôm đó, đúng thật là quá là loạn, Nhã Lan không phải sai thoại thì lại sai biểu cảm, trong cả đoàn phim chỉ nghe thấy đạo diễn hết lần này đến lần khác nổi trận lôi đình hô làm lại, còn cả tiếng không ngừng xin lỗi của Nhã Lan nữa, tình tiết tiến triển của bộ phim vô cùng chậm chạp, đến giờ ăn cơm mới qua được có vài cảnh. “Ay za, tôi sắp bị Quắc Nhã Lan cô làm cho tức chết rồi đấy.” Đạo diễn ôm ngực nói với cô. “Người mới mà, cũng khó tránh được.” Ẩn Hạo đi đến bên cạnh đạo diễn, nhỏ tiếng nói chuyện với ông ta, rất nhanh thôi đã nghe thấy tiếng cười ha ha ha phát ra từ mồm ông ta rồi. “Ok rồi, RainbowKing cậu đúng là có bản lĩnh, được rồi, giao hết cho cậu toàn quyền xử lí đấy.” Anh ta vỗ vỗ vai đạo diễn, cười nhạt nhìn về phía cô đang vô cùng thảm hại, nói: “Vậy chúng tôi đi ăn trước đây.” “Đi đi, đi đi, cậu là người dẫn đầu trong giới nghệ thuật này mà, phải cố gắng cất nhắc một chút cho em gái này đấy, hi vọng sẽ còn có cơ hội hợp tác với nhau.” Nhã Lan thấy kinh ngạc vì thái độ quay ngoắt 180 độ của đạo diễn, cô không biết Ẩn Hạo đã nói gì mà khiến ông ta thay đổi lớn đến vậy. “Vừa rồi hai người đã nói gì với nhau vậy?” Nhã Lan ngồi vào bên cạnh chiếc bàn nhỏ, tranh thủ thời gian để hỏi. “Không có gì, bí mật.” Anh ta trả lời qua loa, bưng đến cho cô một bát canh. “Mau ăn hết đi, ăn xong rồi thì uống cái này đi, canh làm đẹp, nuôi dưỡng sắc đẹp đấy.” “Anh cũng hay ăn cơm trong đoàn làm phim sao?” Thấy anh ta ngồi dưới đất một cách quen thuộc, không để ý gì mà cứ thế ăn liến láu, khiến Nhã Lan có chút ngạc nhiên. “Đương nhiên rồi, lúc quay gấp còn chẳng được ăn cơm ấy, còn có thể kén chon được sao?” Đôi mắt một mí của anh ta híp lại, vẫn cười như cũ, nhưng Nhã Lan lại đọc được trong đó sự chua xót. Một người muốn thành công hóa ra lại không dễ dàng đến vậy đó. Nhìn hình tượng hạnh phúc của các ngôi sao quen rồi, giờ bỗng khai quật được bản chất, cô cũng thấy rung động rất lớn đấy. “Mau ăn đi, đợi lát nữa còn cùng cô điều chỉnh một chút về diễn xuất nữa.” “Ờ, được.” Nhờ có Ẩn Hạo đã điều chỉnh diễn xuất trước cho cô, anh ta còn tiến hành hướng dẫn vài chi tiết cho cô nữa nên các cảnh quay tiếp theo vô cùng thuận lợi, khoảng 10 giờ, đoàn phim đã kết thúc công việc rồi. “Tối nay cậu đi đâu?” Trước khi đi, đạo diễn còn vỗ vỗ lưng Ẩn Hạo, nói với anh ta. “Ok, nhưng mà muộn một tí.” Ẩn Hạo vẫy tay chào tạm biệt ông ta, đạo diễn cùng rời đi với một nhóm người khác. “Để tôi đưa cô về.” Ẩn Hạo gọi Nhã Lan đang tự mình rời đi lại. “Ồ, không cần đâu.” Cứ để anh ta đưa về thế cũng đã rất ngại rồi. Hơn nữa không phải đạo diễn còn phải đến nhà anh ta sao? Cô không muốn làm mất thười gian của anh ta. “Không phải Nghê Tiên Như vẫn đang dùng xe của cô sao?” “Ừm.” Nghê Tiên Như nói xe cô ta có vấn đề hết chỗ này đến chỗ khác, đoàn làm phim ưu tiên cân nhắc cho cô ta, điều xe của cô cho cô ta rồi. “Vậy cô định đi bộ về sao? Một cô gái đi đêm thế này không an toàn đâu.” Anh ta vô cùng kiên trì, liền kéo tay cô kéo vào trong xe. “Nhã Lan, tôi có kiến nghị thế này.” Anh ta ngồi trên xe, nói. “Hử?” Cô nghiêng đầu nhìn anh ta. “Cô chuyển đến chỗ tôi ở đi.” “Không được đâu.” Nhã Lan chẳng thèm nghĩ, trực tiếp từ chối luôn. Sao anh ta lại nghĩ thế chứ? “Cô hiểu lầm rồi, ý của tôi là cô chuyển qua đó, buổi tối tôi có thể luyện tập trước với cô, đồng thời chỉ bảo cho cô một chút.” “Cái này...” Nhã Lan hơn giao động, nếu chuyển qua đó, được anh ta chỉ bảo thì lúc cô diễn cũng sẽ thuận lợi hơn chút, cũng sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay nữa rồi.