Nói rồi, liền rời khỏi phòng hóa trang. Lớp trang điểm của cô rất nhanh đã được tẩy hết đi, chỉ khoác lên một bộ tóc đen, rồi kết hợp thêm một chiếc váy đơn giản nữa, giống như cô ngày thường vậy, Nhã Lan cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi. Vì chuyện trang điểm và tạo hình nên đã làm lỡ mất không ít thời gian, vì vậy tối hôm đó tan làm rất muộn, lúc đạo diễn hô giải tán thì cũng đã gần 11 giờ rồi. Nhã Lan thu dọn đồ xong, chuẩn bị đi về thì Nghê Tiên Như bảo cô ta không đi xe đến nên đòi người phụ trách mất chiếc xe đó của cô rồi, cô chỉ đành tự mình về thôi. Mong là giờ này bên ngoài vẫn còn xe để về. Cô còn chưa kịp chạy đến thì chiếc xe cuối cùng của đoàn phim đã rời đi rồi, tài xế đang vội về nhà, cũng mặc kệ cô ở đằng sau liên tục vẫy tay đuổi theo xe. Giờ phải làm sao đây. Lúc cô ra ngoài cũng vội nên không mang theo tiền, giờ thì phiền phức rồi. Càng phiền lòng hơn đó là cả ngày nay cô chưa ăn gì, vì muốn cố gắng hết sức để bù lại thời gian đã lãng phí trước đó, không muốn để mọi người phảo tan làm quá muộn, cô đã tận dụng hết từng giây từng phút rồi. Giờ bụng đói đến nỗi tóp cả lại, dạ dày như bắt đầu biểu tình mà đau thắt cả lại, xoa xoa dạ dày, đau đến nỗi ngồi xổm xuống dưới đất. Phía sau vang lên tiếng còi xe, cô chắn mất đường rồi sao? Chiếc xe Hummer phiên bản giới hạn sang trọng chầm chậm lái đến từ phía sau, nhờ ánh đèn xe đang sáng kia, cô nhìn thấy gương mặt đang hất lên của Ẩn Hạo. “Lên xe đi.” Ẩn Hạo gọi. Còn có thể có sự lựa chọn nào khác sao? Nhìn con đường dần yên ắng lại, Nhã Lan cuối cùng quyết định đi vào xe anh ta. “Đau dạ dày à? Chỗ tôi có thuốc đấy.” Anh ta đưa cho qua mấy viên thuốc, Nhã Lan ngạc nhiên phát hiện ra rằng đó lại là nhãn hiệu thuốc cô hay uống. “Cảm ơn.” Cô ngại ngùng cảm ơn, thấy khó hiểu không biết tại sao anh ta lại chuẩn bị thuốc như này, lẽ nào anh ta cũng bị đau dạ dày. “Uống thuốc rồi nằm nghỉ lát đi.” Sau người rung lên một cái rồi chiếc ghế bị ngả ra một chút, cô nằm nửa vời trên chiếc ghế, người cũng dễ chịu hơn nhiều. “Đợi lát nữa rồi ăn cái này đi.” Ẩn Hạo đưa cô một gói bánh mỳ, rồi khởi động xe. “Sống ở đâu?” Ẩn Hạo hỏi rõ địa chỉ nhà của Nhã Lan rồi quay xe lái về hướng đó. Nhã Lan vốn định nói thêm gì nữa nhưng nhìn đôi mắt anh ta nhìn chăm chăm về phía trước, lái xe vô cùng nghiêm túc nên cô đành ngậm miệng lại, nhắm mắt thư dãn một lát. Sau một giấc ngủ dài, Nhã Lan cảm thấy cả người đã khỏe hơn rất nhiều, cô vừa quay người lại thì cả người đã trượt xuống, dựa vào vai của một người đàn ông. “Ồ, tôi ngủ quên mất.” Bị trượt xuống như thế nên cô bị giật mình tỉnh giấc, trông thấy Ẩn Hạo không nói lời nào. “Đến nơi chưa?” Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy con hẻm nhỏ với ánh đèn tối om dẫn đến cửa nhà cô. Gật gật đầu, Ẩn Hạo thu tầm mắt lại, bàn tay tao nhã để lên vô-lăng, mái tóc rối đầy cá tính. Anh ta không đeo kính râm, đôi mắt một mí vô cùng bắt mắt, cứ như lúc nào cũng có thể phát ra tia sáng mập mờ vậy. “Cảm ơn anh.” Nhã Lan vô cùng cảm kích về việc anh ta đã ra tay tương trợ rồi cô cúi đầu ra khỏi xe. “Cái này, cầm đi đi.” Ẩn Hạo đưa gói bánh mì kia ra, lộ ra một nụ cười vô cùng rạng rỡ, đôi mắt một mí cũng theo đó mà híp thành một đường cong đẹp mắt. “Ăn đi, rồi ngủ một giấc thật ngon, nếu sau này có người bắt nạt cô nhất định phải nói cho tôi đấy.” Một đợt tiếng xe rẽ vội vang nhức tai vang lên, Nhã Lan vẫn ngơ ngác đứng ở đó, xe của Ẩn Hạo đã phi nhanh ra khỏi đây rồi. Sao anh ta lại tốt với mình thế? ...... Những cảnh diễn chủ yếu là của cô, bởi vì nảy sinh sự đồng cảm với Diệp Tiểu Như, lại thêm cả việc không hề có yêu cầu kĩ thuật đặc biệt nào nữa nên Nhã Lan diễn cũng khá là thuận lợi. Đến cả đạo diễn nghiêm khắc thế cũng phải gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cảnh quay hai ngày hôm nay quay vô cùng thuận lợi, cô cũng cảm thấy vui mừng vì khởi đầu thuận lợi của mình. Ngày mai là sẽ có cảnh quay với Ẩn Hạo rồi, cũng sắp gặp mặt với Khương Uy Thiên mà Nghê Tiên Như đóng rồi, ban ngày cô đóng phim xong, buổi tối vẫn sẽ về nhà, nghiền ngẫm kĩ nội dung phải diễn của ngày hôm sau để đảm bảo không làm mất thời gian của mọi người. Buổi tối, xe nghiệp vụ của cô vẫn dừng ở ngã tư như mọi ngày, vì công việc đã hoàn thành nên lòng Nhã Lan cũng được thả lỏng, thở dài một hơi. Ngày nào cũng ra khỏi nhà từ rất sớm, rất muộn mới về, cô nhận ra rằng hóa ra làm một ngôi sao rất mệt. Chỗ ngã tư có một người đàn ông, anh ta đứng dưới đèn đường, nhìn điện thoại, lặng lẽ đứng ở đó, nghe thấy có tiếng xe dừng lại, mới ngẩng đầu lên. Đèn đường tối quá, cô không nhìn rõ gương mặt anh ta, nghĩ chắc là người ở gần đây tan làm xong nên ra ngoài đi lại thôi chăng. Nhã Lan không quá để ý mà cứ thế đi qua anh ta, đi về hướng căn phòng nhỏ của mình. “Nhã Lan.” Người đó gọi cô lại, lại là Du Tư Phùng. “Du Tư Phùng, sao lại là cậu, muộn thế này rồi mà vẫn chưa về nhà sao.” Nhã Lan ngẩn người ra, dừng lại trước mặt anh ta. Biết cậu ta có ý với cảm tình với mình nên khi đối mặt với cậu ta, cô thấy không còn tự nhiên như trước nữa. “Tôi đang đợi cậu đấy.” Cậu ta đáp. “Có chuyện gì sao?” Lẽ nào lại muốn đến tỏ tình với cô nữa sao? “Cậu tham gia làng giải trí rồi sao?” Du Tư Phùng nắm chiếc điện thoại trong tay, bước đến gần hơn một bước, dựa lại gần hơn. Nhã Lan có thể cảm nhận được hơi thở của cậu ta, còn cả sự đa cảm lộ ra từ trong đôi mắt cậu ta nữa. “Phải đấy.” Cô gật gật đầu. “Cậu quyết định từ bỏ ước mơ của mình sao?” Cậu ta truy hỏi. “Có lẽ thế chăng.” Cô không muốn nói về chuyện này, cậu ta truy hỏi như thế khiến cô bỗng cảm thấy bực dọc trong lòng. “Tôi còn tưởng rằng đó là do đám báo lá cải viết lung lung cơ, không ngờ lại là thật.” Cậu ta rất thất vọng, ngữ khí hạ thấp xuống, khóe miệng bành ra một cách không tự nhiên rồi lại thu lại, cơ mặt đang giật giật, cậu ta cố gắng khống chế cảm xúc của mình, không để lộ ra quá nhiều tâm sự. “Là thật.” Cô nhắc lại. “Tôi còn tưởng có thể cùng cậu thể hiện tài năng trong giới thời trang cơ, còn đặc biệt tham gia rất nhiều cuộc tuyển chọn, những công ty mà cậu từng đến ứng tuyển, tôi đều đi rồi.” Cậu ta đánh mắt nhìn sang chỗ khác. “Vì muốn cỏ thể vào chung một công ty với cậu, thậm chí tôi còn sử dụng đến các mối quan hệ trong gia đình nữa. Tôi biết có rất nhiều công ty chuẩn bị tuyển dụng cậu, liền vội vàng mong ngóng, chờ đợi xem cậu rốt cuộc sẽ đến công ty nào.” “Không ngờ rằng đợi đến cuối cùng lại đợi được tin cậu tham gia làng giải trí. Nhã Lan, cậu từng nói cậu sẽ không làm bất khì chuyện gì ngoài việc thiết kế thời trang sao, cậu gặp khó khăn gì rồi sao? Là bọn họ ép cậu sao?” Cậu ta nắm chặt nắm đấm, Nhã Lan thậm chí còn tin rằng nếu cô thừa nhận có thành phần đang ép cô, thì cậu ta nhất định sẽ đi liều mạng với Lý Khắc Lan, cho dù bề ngoài trông cậu ra có vẻ nhã nhặn, trẻ đẹp và lịch sự. “Không có, chẳng xảy ra chuyện gì cả, là tôi nổi lòng chuộng vinh hư, muốn sớm ngày nổi tiếng thôi, vừa haylại có người bằng lòng thu nhận tôi.” Cô nói ra những lời dối lòng này một cách khó khăn, hít một hơi thật dài rồi cố gắng hít thêm nhiều oxi hơn nữa. Trong lòng cô buồn rười rượi, lại nhắc đến lí tưởng của cô cứ như bóc ra vết thương đã phủ đầy bụi bao lâu nay ra vậy. Giờ vết thương đó lại bị lộ ra một cách tàn khốc, phơi bày ra sự nhếch nhác tả tơi của cô. Cô muốn dùng ngữ khí bình thường để làm nhẹ đi nỗi đau này, nhưng lại càng khoét cho nó đau điếng hơn. “Cậu không phải người như vậy!” Du Tư Phùng không nể nang gì mà cứ thế bóc trần lớp ngụy trang của cô ra. Cô nhận ra hóa ra anh cậu ta lại hiểu cô đến thế. “Đây là chuyện của tôi, không cần cậu quản, muộn lắm rồi, tôi về đây.” Cô ngắt lời cậu ta một cách thô lỗ, chạy về phía nhà mình. Du Tư Phùng không đuổi theo, Nhã Lan không kiềm được mà thở phào nhẹ nhõm. Nằm trên chiếc giường bé tí mà cô chẳng còn chút sức lực nào nữa. Nếu đã quyết định rồi, thì cứ tiếp tục kiên trì đi, đường còn dài mà. Cố gắng ép mình bò dậy, cô mở kịch bản ra, bắt đầu nghiên cứu một cách tỉ mỉ. ...... “Chú ý ánh mắt của cô, ánh mắt, sợ hãi, mở to con ngươi ra.” “Tinh Phương đã cứu cô, biểu cảm của cô phải bắt kịp theo. Sắp bị cưỡng hiếp đến nơi rồi, lại có người xuất hiện vào lúc này đến cứu cô, thì ngữ khí của cô phải thế nào? Biểu cảm của cô phải thế nào, ánh mắt cô phải có độ mạnh yếu chứ.” “Chú ý, biểu cảm!” “......” Cảnh quay hôm nay chẳng thuận lợi chút nào cả, có lẽ là do có sự xuất hiện của Ẩn Hạo nên mới khiến cô căng thẳng đến vậy. Hai tiếng đồng hồ liền mà vẫn dừng lại ở cảnh quay đó, chẳng có tí tiến triển nào cả. “Nhã Lan, đừng nôn nóng, cứ từ từ.” Ẩn Hạo có ý muốn tốt muốn an ủi cô, nhưng cuối cùng vẫn là NG. “Nghỉ ngơi một lát đi.” Ẩn Hạo vẫy vẫy tay, báo với đạo diễn. Đạo diễn nghiêm mặt, rồi bỗng vẫy tay, “Nghỉ ngơi một lát đi, mười phút sau quay tiếp.” Nhã Lan thất vọng đứng nguyên chỗ đó, cô cảm thấy thất vọng vì sự thua kém của mình. Xem ra, hôm nay lại phải làm mất thời gian của mọi người rồi. “Uống ngụm nước đi.” Ẩn Hạo đưa cô một chai nước, Nhã Lan uống liên tiếp mấy ngụm nước to liền, nhưng vẫn không thể hào hứng lại được. “Tôi không tìm được cảm giác.” Cô lắc lắc đầu, nói đúng sự thật. Trên người Ẩn Hạo luôn phảng phất một mùi hương khiến cô có cảm giác an toàn, cô đã dần dần tín nhiệm anh ta rồi. “Đừng lo, thả lỏng một chút. Tôi tin cô.” Mắt anh ta nhìn chằm chằm vào mắt cô, tay vịn vào vai cô, tỏ ý bảo cô nhìn vào mình. “Cô phải tin tưởng chính mình, cô nhất định có thể làm được. Sau đó, nhắm mắt lại, tưởng tượng một chút, cô sắp bị người ta cưỡng hiếp, nhưng cô muốn giành trinh tiết của mình cho người cô yêu nhất, cô không được tuyệt vọng, cô phải đấu tranh...” Nhã Lan nghe lời, nhắm mắt lại, trước mắt cô xuất hiện tên đần độn trong núi đó, hắn ta dang rộng cánh tay ra đi đến chỗ cô, còn cả người phụ nữ đó nữa, cô ta vung vẩy chiếc dây thừng trong tay, định trói cô lại. Cô không muốn, cô không muốn sống cuộc sống như vậy, cô không muốn cả đời này phải sống cùng tên đần độn đó. “Bây giờ, người cô ngưỡng mộ trong lòng đến cứu cô rồi, cô thấy được niềm hy vọng, cô giơ tay về phía anh ta, cô thấy trong mắt anh ta hiện ra sự đau xót và tình yêu thương, còn cả sự căm phẫn với tên cưỡng hiếp kia nữa, cô thấy an toàn rồi, cô rất cảm động...” Đúng vậy, cô nghe thấy giọng của Lãnh Mạn Nguyên, anh ra sức giơ chân lên đạp hai kẻ đó ra, rồi ôm chặt cô vào lòng, cô an toàn rồi, yên tâm nhắm mắt lại... “Ok, action.” Đạo diễn ra hiệu, tiếp tục quay lần nữa. Thuận theo tiếng hô “action” đó, Nhã Lan cũng đã nhập vai. “Xin các người đó, đừng như vậy, tôi có thể đưa tiền cho các người.” “Cô có bao nhiêu nghìn! Vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời đi, để tôi chơi cho đã, hầu hạ tốt cho tôi rồi tôi sẽ tìm một nhà chồng tốt một chút cho cô nhé.” Tên lưu manh đó quệt quệt miệng một cách bỉ ổi, rồi kéo lưng quần ra. “Đừng, anh không được như vậy, các người sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khác của pháp luật.” Nhã Lan lùi ra đằng sau, cô thật sự đang sợ hãi, cả người không kìm được mà run lên, cô khóc rồi, không ai giúp đỡ, đáng thương, xoắn xuýt... Lúc biết được tên đần độn đó mua cô về để làm công cụ sinh đẻ, cô cũng run cầm cập như vậy.