“ Cậu đã rất giỏi rồi...” “ Nhưng mà vẫn không bằng cậu, không phải sao? Linh Nhã, có phải vì nguyên nhân này, cậu mới không chấp nhận tôi?” Quay đi quay lại, lại quay về chủ để này rồi. “ Không phải, thực ra chúng ta căn bản là khoing tương xứng, tôi..” “ Đúng vậy, trước mắt mà nói, tôi không xứng với cậu, cậu tin tôi đi, tôi nhất định sẽ nỗ lực để bản thân xứng với cậu. Linh Nhã hết nói nổi, cô vốn muốn nói cho vậu ấy biết, cô sắp sửa trở thành một người phụ nữ đã ly hôn, một nam sinh ưu tú giống như cậu ấy thế này nên tìm một người phụ nữ tốt hơn, như thế, mới có thể được người đời chấp nhận. Rốt cuộc là một cậu chủ nhỏ trong bình mật, vẫn còn sống trong thế giới của lý tưởng, cậu ấy căn bản không hiểu, môn đăng hộ đối quan trọng đến thế nào. Còn như cô, không ngừng mong muốn có thể xứng với Lãnh Mạn Nguyên, nhưng mà khoảng cách quá lớn, cho dù cô dành trọn cả đời, cũng không theo kịp. “ Nhã Lan, cậu phải tin tôi.” Du Tư Phùng vẫn đang thể hiện sự nỗi lực cuối cùng. “ Cứ thế vậy, chút nữa tôi còn phải đi phỏng vấn.” Nhã Lan cúp luôn điện thoại. Du Tư Phùng làm người ngay thẳng, năng lực cũng rất tốt, cậu ấy nhất định có thể tìm thấy người mình yêu. Còn hiện tại, việc cô muốn giải quyết là vấn đề công việc. Buổi chiều thực sự phải đi phỏng vấn, có là một công ty xuyên quốc gia*, nếu như có thể được nhận, không những có thể có được thu nhập nhiều, còn có cơ hội đến nước ngoài quan sát học hỏi. *Một công ty xuyên quốc gia là một doanh nghiệp được cấu thành bởi các thực thể ở ít nhất hai đất nước. Đây là một cơ hội tốt, cô quyết định đi thử. Ra khỏi cửa, nhớ ra còn phải đến trường điền một số tư liệu tốt nghiệp, cô không còn thời gian nghĩ tới chuyện ăn trưa, vội vàng đến đó. Lúc điền xong tư liệu,thời gian hiển thị mộtmột giờ, công ty ứng tuyển đó hơi xa, mặc dù 2 giờ mới vào làm, nhưng cô vẫn muốn đến sớm một chút, để chuẩn bị kĩ. Lúc đi ra. một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa, lại là chị hai. Nhã Lan biết mục đích chị ta đến đây, chỉ là, cô vẫn không có dự định phát triển trong làng giải trí. “ Nhã Lan, cuối cùng em cũng ra rồi.” Nhã Thanh nở ra một nụ cười chẳng đẹp hơn khóc là bao nhiêu, ngạc nhiên bởi sự xuất hiện của cô. “ Chị tới nhà họ Lãnh tìm em, họ nói em không ở nhà, chị cũng không dán về nhà tìn, chỉ có thể ở đây đợi, không ngờ rằng thực sự đợi được rồi. “ Chị hai, em nghĩ kĩ rồi, em sẽ không đi đâu, chuyện này, em không giúp được chị.” Nhã Lan thẳng thừng nói ra đáp án, Nhã Thanh như muốn khóc đứng ngây ra đó một lúc, mới làm ra bộ mặt khó coi vô cùng, nhỏ giọng khẩn cầu nói: “ Nhã Lan, chị thật sự đi tới bước đường cùng rồi, không còn cách nào khác nữa rồi, xin em giúp chị một lần đi.” “ Chị hai, em sẽ đi xin bố để chị về nhà, chuyện khác, thì không giúp nổi rồi.” Nói xong, cô muốn rời đi, chị hai lại kéo chặt gấu áo cô. “Nhã Lan, chị không thể đi, Lý Tiên Tiên bị ung thư, chị không thể rời ra anh ấy vào lúc này.” Nhã Lan có chút không tin nổi những lời này là thốt ra từ miệng chị ta, Quắc Nhã Thanh trước đây, có rời xa một người đàn ông hay không, được quyết định bởi người đàn ông đó còn giá trị lợi dụng không, lẽ nào chị ta thật sự thay đổi rồi? “ Lý Tiên Tiên đã vì chị mà làm biết bao nhiêu chuyện không muốn làm, chị biết chỉ có anh ấy thật lòng yêu chị, bao dung chị, cho dù chị đã làm bao nhiêu chuyện hoang đường như thế, anh ấy vẫn vậy chưa từng thay lòng đổi dạ, anh ấy là một người tốt, chị nhất định phải kiếm tiền trị bệnh cho anh ấy.” “ Xin lỗi, tôi không giúp được chị. Còn về Lý Tiên Tiên, vốn cô đã không có thiện cảm, nếu như là một người tốt, thì sẽ không vào lúc cô kết hôn tạo ra một vở kịch như thế. Nhiều lắm cũng chỉ có thể xem là một người vì yêu mà đầu óc mê muội thôi. Bây giờ cô không có tiền, không thể giúp được hắn, tin rằng bố cũng sẽ không bằng lòng đem tiền ra cứu hắn, cô cố gắng hết sức, cũng không có cách nào giúp nổi. Nhã Lan kéo tay Nhã Thanh ra, vội vàng lên xe, sau lưng, Nhã Thanh chạy theo xe buýt rất lâu, không ngừng vẫy tay về phía cô, cô quyết định như không nhìn thấy, cuối cùng, dứt khoát nhắm mắt lại. Rất lâu, điện thoại của cô truyền tới âm thanh tít tít báo tin nhắn, mở ra, là một số điện thoại lạ. “ Nhã Lan, chị biết làm như vậy có hơi làm khó em, chỉ là, chị muốn hỏi em, em đã từng thực sự yêu chưa? Em hiểu cái cảm giác yêu một người có thể vì người đó mà sống chết không? Trước đây chị không hiểu, nhưng sau khi chị thực sự chấp nhận Lý Tiên Tiên, hiểu rồi. Anh ấy yêu chị, chính là như thế. Chị cũng yêu anh ấy rồi,hơn nữa yêu rất sâu đậm, vì thế, chị bằng lòng vì anh ấy mà thay đổi, vứt bỏ tất cả sự ngang ngược vô lý của bản thân, vì anh ấy chị thậm chí có thể đi bán máu, đương nhiên, nếu như không giành được cô hội này, chị sẽ xem xét.” Nhã Lan run rẩy, sắc máu trên mặt cô rút hết, còn lại một khuôn mặt trắng bệch. Cô cũng yêu rồi, yêu Lãnh Mạn Nguyên, chỉ đáng tiếc, đối phương không cho lại đáp án tương tự, mà đem mũi tên của thần tình yêu bắn vào ngực người khác, chỉ là, người đau lại là cô. Cô bị những lời nói giản dị của chị làm cảm động sâu sắc, tìm kiếm một người yêu như vậy từng là ước vọng của trước hòn đá Nguyện Ước. Phần mềm yếu nhất trong lòng cô dần bị chạm tới, con đê kiên cố đến đây sụp đổ... Cất điện thoại xong, cô không cách nào suy xét kĩ chị hai lấy số điện thoại của cô từ đâu, vẻ mặt trắng bệch của chị hai, cúi mình cầu xin, đều vang bên tai, khắc sâu trong đầu, cô, nên làm gì đây... Xe buýt đỗ ở điểm dwufng, Nhã Lan theo dòng người xuống xe, đứng trước trạm dừng, quay đầu, cô hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng chị hai. Đương nhiên, đây là điều không thể, xe buýt đã chạy mười mấy cây số rồi, cô đã gần kề vùng ngoại ô rồi. Công ty xuyên quốc gia đó quả thực rất có thực lực, người tới trước ứng tuyển nườm nượp, xếp kín mấy phòng tiếp khách. Với mỗi người đưa hồ sơ tới người phụ trách đều mỉm cười, đồng thời chúc: “ Chúc bạn thành công.” Trình tự ứng tuyển khá đơn giản, đầu tiên làm một bài thi viết, bên trong là một số câu hỏi có liên quan tới thiết kế, không không lắm, chỉ là, câu cuối cùng trả lời tự do đã làm khó cô. Gia đình và công việc, đối với bạn mà nói thì thứ gì quan trọng nhất? Bạn có chấp nhận vì gia đình mà từ bỏ lý tưởng cả đời không? Cô tin rằng người bình thường đều sẽ viết công việc lên, hơn nữa sẽ trả lời sẽ không vì gia đình mà từ bỏ lý tưởng cả đời, nhưng cô do dự, câu hỏi này hình như đang thay chị hai hỏi mình, trái tim vốn đang hỗn loạn của cô càng rối rắm hơn, bộ dạng không ai giúp đỡ của chị hai lại lần nữa trở lại trong đầu. Cô đã vì gia đình mà từ bỏ hạnh phúc cả đời, lần này, cô sẽ lại đưa ra lựa chọn thế nào? Cán cân của cô vô thức hơi nghiêng về phía chị hai, khoảnh khắc quả cân sắp rơi xuống lại trở về lý tưởng của mình. “ Mọi người tranh thủ thời gian nhé, sắp phải nộp bài rồi.” Giám khảo nhắc nhờ mọi người. Thời gian thi chỉ còn nửa tiếng đồng hồ, Nhã Lan biết không còn thời gian suy nghĩ nữa, cô quyết định thẳng thắn đối diện với chính mình, cho dù đáp án không khả thi này bị công ty loại bỏ, cô cũng phải như vậy. “ Vấn đề này đối với tôi mà nói có hơi khó, nhưng tôi sẽ suy xét kỹ càng, suy tính lợi hại, nếu như người người thực sự rất cần sự giúp đỡ của tôi. Tôi sẽ ưu tiên xem xét họ trước. Đương nhiên, như vậy tôi cũng sẽ đau lòng, mất đi một công việc lý tưởng, yêu chẳng khác nào con đường lý tưởng chậm lại rất nhiều bước. Cứ như vậy đi, trong lòng cô nhẹ nhõm đi nhiều, sự hỗn loạn ban nãy đưuọc một chút xoa dịu.Đúng vậy, cô sẽ điều tra kĩ lưỡng, xem tình trạng của chị hai có phải thật không, có xứng đáng với sự thật lòng mà cô bỏ ra. Vòng phỏng vấn thứ hai sẽ tiến hành vào mấy hôm nữa, giám khảo với một một người nộp bài đều nói một câu giống nhau: “ Kiên nhẫn đợi điện thoại, chúc các bạn may mắn.” Bước ra khỏi công ty này, Nhã Lan bước lên con đường trở về nhà, cô định về nhà xin bố giúp đỡ, xem có thể giúp chị hai giải quyết vấn dề công việc hoặc là vấn đề tiền chữa bệnh cho Lý Tiên Tiên. Dễ thấy là bố là vì sợ làm mình tổn thương mà không đồng ý viện trợ tiền bạc cho chị, tin rằng, chỉ cần cô ra mặt nói giúp, ông vẫn sẽ thay đổi cách nghĩ. Dù gì, đó cũng là con gái của ông, quan hệ máu mủ sâu sắc không có cách nào cắt đứt được. Lại một cuộc điện thoại gọi tới, Nhã Lan tưởng rằng là chị hai, lại là một số điện thoại lạ mới. Từ lúc nào, số điện thoại mới được vài ngày này của cô lại bị mọi người biết hết vậy? Cô còn nhớ số này chỉ cho cô chủ nhiệm và mẹ thôi mà. “ Alo?” Cô nghi hoặc nhận điện thoại. “ Hello, Cô Quắc, chào buổi chiều, tôi, Lackli, còn nhớ không? Công ty giải trí quốc tế Click...” “ Tôi nhớ.” Không đợi Lý Khắc Lan nói xong, cô liền đáp. “ Ok, cô Quắc có rảnh không? Tôi muốn mời cô ăn bữa cơm.” “ Xin lỗi, chuyện lần trước anh nói, tôi vẫn không đồng ý, nếu như chị tôi tôi thật sự có tài năng được công ty các các tuyển dụng, xin đừng lấy tôi ra để ép buộc chị ấy, đây không phải việc một công ty lớn nên làm.” Cô nói không giữ chút tình cảm, vô cùng phẫn nộ với hành động của họ. “OH,SORRY ( Ồ,xin lỗi),tôi chỉ có thể nói như vậy, bởi vì đây là quyết định của công ty, tôi không có cách nào thay đổi được.” Lý Liên Khúc phủi sạch toàn bộ trách nhiệm, Nhã Lan thậm chí có thể tưởng tượng ra ở đầu dây bên kia biểu cảm khoa trương tỏ vẻ bất lực của anh ta. “ Tới đây đi, tin rằng sau khi nghe xong lời tôi nói, cô sẽ hoàn toàn thay đổi cay nghĩ của mình, tin tôi đi.” Nhã Lan cầm máy, trầm mặc trong giây lát. “ Được thôi, ở đâu.” “GREET(Tốt quá),Phòng số một tầng 2 khách sạn Grand Hyatt, không gặp không về. Cúp điện thoại, Nhã Lan lần đầu xa cỉ vẫy một chiếc taxi, đi tới điểm cần đến. Người nhân viên rất nhanh dẫn cô lên phòng một tầng 2, bên trong cánh cửa mở một nửa, đang, trên mặt vẫn còn sót lại vết mồ hôi. Đối diện với anh ta, đặt một cốc cà phê đã uống một nửa, xem ra, trước khi cô đến anh ta từng hẹn người khác. “Cô Quắc,comehere(Lại đây)!”Anh ta vẫy tay với cô, ra hiệu cô đến đó. “ Cô Quắc mấy ngày gần đây tìm việc vẫn thuận lợi chứ Nhã Lan kinh ngạc, “ Sao anh lại biết?” Hai tay Lý Liên Khúc đan chéo vào nhau, lắc lắc đầu vô nghĩa, bọn họ làm ngành này, muốn biết chút tin tức này, căn bản là chuyện nhỏ. “ Các người đang điều tra tôi?” Nhã Lan la lên, vô cùng bất mãn với hành vi của bọn họ. “ Đương nhiên, đối với mỗi người gia nhập vào công ty chúng tôi, chúng tôi đều có trách nhiệm tiến hành điều tra chuyện của họ, đây là yêu cầu công việc.” Anh ta nói như lẽ dĩ nhiên, nhún nhún vai, sau đó, dựa lưng vào ghế sofa. “ Nhưng tôi không phải người của công ty các anh.” Cô có hơi phẫn nộ, đứng dậy muốn bỏ đi. “ Sẽ phải ngay thôi.” Lý Khắc Lan rất nắm chắc nói, Linh Nhã đành phải dừng bước chân lại. Anh ta xoa xoa mũi, cố ý ngừng lại một chút.” Lý tưởng của cô Quắc chắc là thành lập thương hiệu thời trang riêng của mình nhỉ.”