Bỗng nhiên chiếc thuyền lắc lư rất mạnh, suýt chút nữa khiến cô ngã từ trên ghế xuống. Nhã Lan bám chắc vào một cái cột trên thuyền, kịp thời giữ vững mình. Đụng phải đá ngầm sao? Hình ảnh chiếc thuyền đụng phải đá ngầm cô nhìn thấy trên ti vi lóe lên trong đầu, cô có chút sợ hãi, mở cửa phòng, chạy bạt mạng lên boong thuyền. Sau đợt chấn động đó, chiếc thuyền lại khôi phục lại sự yên lặng, khi Nhã Lan chạy lên đến boong thuyền, cô nhìn thấy thuyền trưởng mặc bộ hải quân màu trắng, ông ta đang hút thuốc. Không phải ông ta điều khiển thuyền ư? Trong lòng Nhã Lan hình thành một câu hỏi nhỏ. Thuyền trưởng nở một nụ cười lịch sự với cô, nói: “Chào bà Lãnh.” “Chào ông.” Nhã Lan đáp lại bằng một nụ cười mỉm chân thành, cô tìm một chỗ có thể dựa vào để đứng yên, cảnh vừa nãy làm cô sợ hãi không ít: “Không phải ông lái thuyền à?” Cô hỏi ra ngờ vực trong lòng. “Vâng, là tổng giám đốc Lãnh và cô Nghê.” Thuyền trưởng chỉ vào buồng lái, từ cửa sổ bên đó Nhã Lan nhìn thấy mái tóc dài đang tung bay của Nghê Tiên Như, nó cuộn lại, tản ra trong gió, rất thú vị. Vạt áo của cô ta cũng bay một góc, dưới tác động của sức gió cánh tay áo rộng hất về phía sau, để lộ ra nửa đoạn cánh tay trắng như ngó sen, cho dù có cách xa như thế nào cũng có thể cảm nhận được vẻ đẹp và sự tự nhiên của cô ta. Cô ta đang ăn đồ ăn vặt trong miệng, vẫn không quên móc một ít ở trong túi đưa cho người bên cạnh. Người bên cạnh nhìn không quá rõ, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc cắt sửa tùy ý của Lãnh Mạn Nguyên, gió thổi qua cửa sổ có một chút dừng lại trên trán, lộ ra sự tự do phóng khoáng. Từ góc độ này còn có thể nhìn thấy biểu cảm của anh. Từ đầu đến cuối, trên mặt anh đều mang theo nụ cười mỉm, biểu hiện ra vẻ không cự tuyệt với đồ mà Nghê Tiên Như đưa đến. Hai tay của anh có lẽ nắm bánh lái, không thấy buông lỏng. Đôi mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm về phía trước, thuyền đi rất nhanh, xông thẳng về phía trước. Nghê Tiên Như đã dừng việc ăn đồ ăn vặt, cô ta đưa đầu ra ngoài nhiều hơn, thậm chí ngay cả nửa người trên cũng lộ ra bên ngoài cửa sổ. Cô ta giang hai cánh tay, bởi vì kích thích mà hét lớn. “Nguyên, thích quá đi, đợi chút nữa lại cho em lái một chút, được không?” Thì ra lúc nãy là cô ta lái thuyền. Nhã Lan cuối cùng cũng hiểu tại sao thuyền lại lắc lư. Bên trong có tiếng trả lời của Lãnh Mạn Nguyên, Nhã Lan nghe không rõ, cô dựng thẳng tai lên cũng không nghe được chút gì. “Được, đợi lúc về em sẽ học hẳn hoi một chút kỹ thuật lái thuyền, nhất định không thua anh.” Từ câu trả lời của Nghê Tiên Như, Nhã Lan đoán ra câu trả lời của Lãnh Mạn Nguyên. Nhưng, cô không thể không thừa nhận, Nghê Tiên Như thật sự không giống với những người phụ nữ bình thường, cô ta sẽ không tùy tiện nũng nịu hoặc tranh cãi vô lý ở trước mặt đàn ông. Thuyền trưởng vẫn đứng ở mũi thuyền, điếu thuốc trong tay hút sắp hết rồi. Anh ta dường như hiểu rất rõ Nghê Tiên Như, thỉnh thoảng sẽ dừng lại vẫy tay chào với cô ta. “Ông lái thuyền ở chỗ này cũng nhiều năm rồi nhỉ.” Thu lại ánh mắt, Nhã Lan cảm thấy hình ảnh Nghê Tiên Như và Lãnh Mạn Nguyên ở bên cạnh nhau quá sức chướng mắt, cô lựa chọn nói chuyện với thuyền trưởng để giải tỏa những ưu phiền trong lòng. “Vâng, mười năm rồi, lúc đó tổng giám đốc và cô Nghê đều mới hơn mười tuổi.” “Ừm.” Cô trả lời nhỏ đến nỗi như không có tiếng động, kết hợp với việc gật đầu. “Mỗi lần, Lãnh… Nguyên cũng biết lái thuyền sao?” Mặc dù cô không biết lái thuyền, nhưng xét từ kiểu điều khiển thuyền với tốc độ nhanh mà chắc chắn, Lãnh Mạn Nguyên nhất định có nhiều kinh nghiệm. “Đúng vậy, mỗi lần cậu ấy đều sẽ điều khiển một thời gian rất dài. Nếu như tâm trạng tốt còn có thể lái trọn vẹn cả hành trình. Cậu ấy là một người vô cùng thông minh, cái gì cũng vậy, vừa nhìn là biết.” Ánh mắt thuyền trưởng bắt đầu thay đổi, từ trong đó cô đọc ra được sự yêu thích và khâm phục của ông ta với Lãnh Mạn Nguyên. Thuyền trưởng hút xong điếu thuốc gật đầu lịch sự với cô, đi về chỗ khoang thuyền, Nhã Lan một mình đứng trên boong thuyền một lúc, buồn bực đi về phía căn phòng. Cô không phát hiện ra, khi cô yên lặng trở về, một ánh mắt luôn dõi theo bóng hình cô cho đến khi biến mất… Nhã Lan ngồi trước cửa sổ theo thói quen, nhưng vì lý do an toàn, thuyền cấm mở cửa sổ, cô chỉ có thể thưởng thức phong cảnh của biển khơi qua tấm kính. Âm thanh thuyền gia tăng tốc độ về phía trước truyền đến, cho dù cách rất nhiều phòng vẫn có thể mơ hồ nghe thấy. Trong quá trình chạy, hai bên thuyền bật lên những bọt sóng lớn trắng tinh, giống như biển khơi tách ra hai vết thương, càng giống với mặt biển vì hoan nghênh sự hiện diện của con thuyền mà tặng bó hoa trắng tinh. Khi con thuyền đi qua, mặt biển lại lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh, ngưng tụ thành một khối, cứ xanh thẳm như vậy, hoàn chỉnh như chưa từng bị làm phiền. Khi một bãi cát trắng tinh xuất hiện trước mắt, Nhã Lan đã nhận ra nó, đây chính là nơi cô và Lãnh Mạn Nguyên đến hưởng tuần trăng mật. Tại sao anh phải chọn chỗ này? Nhã Lan vô cùng khó hiểu. Cửa vang lên tiếng gõ cửa, người đến là thuyền trưởng. “Bà chủ, tổng giám đốc mời bà xuống.” Từ cửa sổ cô nhìn tháy Lãnh Mạn Nguyên đang nắm tay Nghê Tiên Như chỉ với bộ đồ bơi chạy trên bãi cát. Bọn họ giống như một đôi tình nhân đang đi nghỉ, còn cô, kẹp giữa hai bọn họ thì tính là thứ gì? “Tôi hơi mệt, không muốn xuống.” Cô tìm cớ từ chối. “Trên thuyền có chút hỏng hóc, phải đem đi sửa chữa. Bởi vậy bà chủ, bà có thể phải xuống thuyền một thời gian.” Lời của thuyền trưởng khiến cô không có sự lựa chọn, chỉ có thể quay người đi lấy hành lý. “Bà chủ, thuyền sẽ quay trở lại trước lúc mặt trời lặn, vì vậy không cần phải phiền phức mang theo hành lý xuống.” Thuyền trưởng nói với cô một cách quan tâm. Nếu đã như vậy, Nhã Lan cũng đành ngoan ngoãn nghe lời, không can tâm tình nguyện xuống tàu. “Nhanh lên, chị Quắc!” Nghê Tiên Như vẫy tay với cô, bọn họ đứng ở chỗ không xa đợi cô. Nhã Lan nhìn thấy mười ngón tay của bọn họ đan vào nhau, cô do dự một chút, vẫn là đi về hướng đó. Bộ đồ bơi Nghê Tiên Như mặc rất bó, cũng rất lộ, từ xa đã có thể nhìn thấy bộ ngực cao vút của cô ta, làn da trắng như tuyết dưới ánh nắng chiếu xuống của mặt trời càng thêm vẻ mềm mại. Đôi chân dài thon có sức sống của cô ta tràn đầy sự dẻo dai, nhưng không mất đi vẻ trắng nõn. Dáng người chuẩn, đứng trên bãi cát nhiều người qua lại, cô ta thỏa thích tận hưởng ánh mắt của người khác. Lãnh Mạn Nguyên cũng đổi mặc chiếc quần bơi, nửa thân trên cường tráng của anh lộ ra bên ngoài, một đen một trắng dính lấy Nghê Tiên Như. “Nhanh lên nào!” Nghê Tiên Như không nhịn được thúc giục, vẫn không quên quay đầu nói chuyện với Lãnh Mạn Nguyên ở bên cạnh. Nhã Lan tăng nhịp bước chân, bước đến trước mặt hai người. Ánh mắt nhìn không ra tâm tình của Lãnh Mạn Nguyên nhìn chằm chằm lên trên người cô, quan sát cô một lượt từ đầu đến cuối, nhưng không nói gì cả. Giữa đôi lông mày anh chốc chốc lại nhíu lại, là đang thể hiện sự không vừa lòng với cô sao? Hôm nay Nhã Lan vẫn mặc quần bò áo phông, quả thực không hợp với anh và Nghê Tiên Như sành điệu. “Cô không xuống nước sao?” Nghê Tiên Như hỏi. “Ừ, không xuống.” Cô gật đầu. Từ nhỏ đến lớn, cô cũng không có thiện cảm với nước, ngay cả những giọt mưa tràn đầy ý thơ trong mắt thi nhân cô cũng ghét. Cả ngày bận rộn chạy việc ở trường và chỗ làm, gặp phải ngày mưa, cô rất nhanh chóng sẽ bị ướt đẫm cả người. “Cầm cho tôi nhé, cảm ơn.” Nghê Tiên Như lập tức đưa một cái túi nhỏ đựng quần áo cầm trong tay đến trước mặt cô, cũng không quan tâm cô có đồng ý hay không. “Chúng ta đi thôi.” Cô ta vui sướng kéo Lãnh Mạn Nguyên, hai người tiếp tục chạy trên bãi cát. Cô không thể làm gì khác ngoài việc làm chậm lại bước chân, đi theo dấu chân của bọn họ. Cho dù cố gắng hết sức lờ đi, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng cười lớn khoa trương của Nghê Tiên Như. Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, cô còn có thể nhìn thấy ánh mắt không rõ lý do của Lãnh Mạn Nguyên, nó quấy nhiễu khiến lòng dạ cô càng thêm rối bời. Bọn họ cuối cùng cũng dừng lại ở dưới một cái ô che nắng to, hai người ngồi gần cạnh nhau. Cánh tay của Nghê Tiên Như lúc nào cũng khoác lên trên cánh tay của Lãnh Mạn Nguyên, nhìn vào thân thiết vô cùng. Có lúc, Nghê Tiên Như sẽ còn dịch cả người về phía Lãnh Mạn Nguyên, sau khi nhéo một cách trừng phạt anh mới rút trở lại. Có mấy lần, cô còn cho rằng bọn họ sẽ hôn nhau. Nhưng, chuyện gì cũng xảy ra. Trái tim cô thả lỏng không rõ lý do, nhưng cũng không hề muốn đến gần. Mấy cây dừa cao to đứng thẳng trên bờ cát, miễn cưỡng dựng lên một bóng râm nhỏ, chi bằng đi đến chỗ đó. Khi Nhã Lan đưa bước chân dịch đến chỗ đó, giọng nói của Nghê Tiên Như lại lần nữa truyền đến: “Nhanh lên nào, tôi muốn đồ của tôi rồi.” Tay của cô ta vung lên, giống như đang gọi một nhân viên. Nhã Lan cầm quần áo, cô không thể không đi về chỗ bọn họ. Chọn một chỗ cách hai người xa nhất để ngồi xuống, Nghê Tiên Như sớm đã lấy lại túi đồ, từ trong đó móc ra một lọ kem chống nắng bôi lên. “Lại đây, em không nhìn thấy bên đó có mặt trời sao? Không sợ da bị cháy nắng à?” Lãnh Mạn Nguyên không mấy thiện cảm vỗ lên chiếc ghế trên bãi cát ở bên cạnh, tỏ ý bảo cô qua đó. “Em ngồi ở đây được rồi.” Nhã Lan luôn không có dũng khí cùng anh ngồi lên trên cùng một chiếc ghế, cuối cùng lựa chọn một chiếc ghế bên cạnh anh ngồi xuống một cách cẩn thận, khẽ lẩm bẩm: “Chỗ này cũng không có ánh mặt trời.” Lãnh Mạn Nguyên không kiên trì nữa, Nghê Tiên Như đã bôi xong kem chống nắng, cô ta đứng dậy, dường như rất theo thói quen bôi lên cho Lãnh Mạn Nguyên. Lãnh Mạn Nguyên không nói câu nào, nhưng ánh mắt không rời cô. “Nguyên, chỗ này thay đổi thật nhiều.” Cô ta vừa thoa kem chống nắng cho anh, vừa quan sát khung cảnh xung quanh, nói. “Ừ.” Lãnh Mạn Nguyên miễn cưỡng gật đầu, mắt hơi híp mở ra. “Còn nhớ chúng ta trước kia thường đi đến quán giải khát đó không? Cũng không còn nữa.” Tay của cô ta không hề dừng lại, vuốt thân thể của Lãnh Mạn Nguyên, tư thế của hai người đầy cảm xúc. Cô ta vắt qua vào trong hai chân của Lãnh Mạn Nguyên, cơ thể của hai người gần như dính thành một. Bọn họ trước đây cũng thường đến chỗ này ư? Có phải là cũng luôn giống như hôm nay, thân mật thoa kem chống nắng cho nhau hay không? Lúc Lãnh Mạn Nguyên đi tuần trăng mật, cố ý đến chỗ này, là tưởng nhớ quá khứ sao? Thì ra, chuyến du lịch khó quên của cô vừa để Lãnh Mạn Nguyên đối phó với cánh nhà báo, vừa để anh một lần nữa hồi tưởng lại quá khứ tươi đẹp giữa anh và Nghê Tiên Như. Khuôn mặt của Nhã Lan trắng bệch, không còn chút máu. Người cô lắc lư, dường như muốn ngã xuống. “Cửa hàng đó bị phá dỡ rồi, xây một cửa hàng lớn, chính là nhà đó.” Theo ngón tay của Lãnh Mạn Nguyên, Nhã Lan nhìn thấy một cửa hàng vô cùng lớn, một bên của cửa hàng treo rất nhiều đồ bơi và phao bơi đầy màu sắc, còn có một vài đồ dùng sinh hoạt hàng ngày như khăn. Bên còn lại, vừa kinh doanh một cửa hàng giải khát với quy mô không nhỏ. Chỗ đó có rất nhiều người ngồi, đều là những người đến vui chơi mệt rồi ở đó nghỉ ngơi, còn có một vài người mua được đồ liền lập tức rời đi, xem ra việc buôn bán rất tốt. “Vậy theo quy tắc cũ, anh đi mua, em sẽ mở!” Hai người nói chuyện như đoán đố, Nhã Lan đoán không nổi yên lặng ngồi ở đó, chỉ thấy Lãnh Mạn Nguyên gật đầu, đứng dậy đi về phía đó.