<img src="https://static.truyenfull.net/chapter-image/tong-tai-sac-lam-vo-anh-tan-hai-lan/aa6f8e63193fe0a455d131957c58ada6.jpg" data-original-width=467 data-original-height=830 data-pagespeed-url-hash=4123765779 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Phục Ân đưa Lạc Y đến ngôi biệt thự anh mua cho cô để qua đêm. Tuy nhiên Phục Ân ngủ ở phòng của cả hai còn Lạc Y ngủ ở phòng dành cho khách. Điều này có làm cô chạnh lòng một chút nhưng thay vào đó là làm cô rất vui. Anh không hề để mắt đến Thiên Anh. Càng không bị vẻ bề ngoài giống hệt cô làm tâm can rung chuyển. Đến bây giờ cô mới nhận ra anh là người chung thủy đến mức nào. Ngày trước ba lần bốn lượt nghi ngờ anh đủ thứ nhưng bây giờ cô có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng anh. Người đàn ông này đối với Lạc Y là cả khoảng trời rộng lớn bình yên. Dẫu mai này thời cuộc có thay đổi đến đâu thì trong lòng cô chỉ tồn tại duy nhất một Thượng Phục Ân mà thôi. Nhẹ áp tay vào bụng, Lạc Y mỉm cười hạnh phúc. Dạo này bảo nhi rất ngoan, không khiến cô khó chịu hay muốn nôn nữa. Đứa bé khá khỏe mạnh, cứ một lúc thì Lạc Y lại đói bụng, còn hay buồn ngủ mãi không thôi. Nhưng mà dưới thân phận của Phí Thiên Anh phải làm sao để sinh bảo nhi đây? Phục Ân còn chẳng buồn nhìn đến mặt cô tròn méo ra sao chứ ở đó gán qua cho anh. Dẫu sao sự thật thì cũng là con anh mà. - Lại đói rồi! Lạc Y thở dài rồi đứng dậy đi xuống bếp. Thường ngày không có người ở thì vẫn có người hầu kẻ hạ thường xuyên dọn dẹp. Chỉ là ngôi nhà để không đó thôi mà có 1 quản gia, 15 nữ hầu, 3 nam làm vườn,...chưa kể có cả vệ sĩ xung quanh. Làm gì cũng chẳng được thoải mái. Ở biệt thự của anh còn nhiều hơn nữa nhưng lần trước muốn cô thoải mái nên anh đã cho họ nghỉ vài hôm luôn rồi. Thấy Lạc Y xuống bếp, những người hầu có mặt ở đó đều cúi đầu chào cô. - Thiếu phu nhân! Người cần gì ạ? - Mọi người cứ làm việc của mình đi, đừng quan tâm đến tôi.- Cô mỉm cười rồi xua tay. - Vâng! Lạc Y mở tủ lạnh và ngắm nhìn. Chẳng có thứ gì vừa mắt cả. Cô thèm đủ thứ nhưng khi nhìn chúng lại thấy ngán cực kỳ. Loay hoay một lúc, Lạc Y thấy có một lọ mức nên lấy ra, thêm vài trái táo và cam nữa. Từ khi có thai, đột nhiên lượng trái cây cô dùng tăng lên gấp đôi so với trước kia. Thức ăn cũng nhiều hơn trước. Vậy mà có cá và hành là không ăn được thôi. Như thể ăn để bù cho món cá vậy. Mang hết chúng ra sofa ở phòng khách. Lạc Y mở tivi lên, vừa ăn vừa xem tin tức. Hết thứ này đến thứ kia, lọ mức ngọt lịm cũng hết sạch trong giây lát. Đã thế vẫn chưa no, khiến cô thèm đủ thứ. Mà Phục Ân đi đâu rồi nhỉ? Hình như lúc chiều đã ra ngoài đến giờ vẫn chưa về. Với lấy điện thoại, Lạc Y ấn số của Phục Ân và gọi. &quot;Alo!&quot; &quot;Anh đang ở đâu vậy?&quot; &quot;Cô không cần biết đâu.&quot; &quot;Thế khi nào anh về?&quot; &quot;Chốc nữa sẽ về ngay.&quot; &quot;Anh mua giúp em ba phần bò beefsteak với.&quot; &quot;Ai ăn mà 3 phần?&quot; &quot;Em thôi, ở nhà hết thịt bò rồi.&quot; &quot;Một mình cô ăn 3 phần?&quot; &quot;Vâng, mua về rồi em trả lại tiền cho nha.&quot; &quot;Tôi bận rồi, không rảnh.&quot; &quot;Vậy thôi, em không phiền anh nữa.&quot; Phục Ân lập tức ngắt máy. Lạc Y bĩu môi, trước giờ chưa thấy Phục Ân như vậy lần nào. Sự ôn nhu, dịu dàng của anh đâu mất hết rồi. Đối với người con gái khác là vậy sao? Trước giờ anh chưa từng đối xử với Kiều Lạc Y như vậy. Không lâu sau đó, ngay tức khắc Phục Ân đã về đến nhà. Vừa vào phòng khách thì anh đã liếc mắt nhìn mớ thức ăn ngổn ngang trên bàn. Hai mày nhíu nhẹ, anh nhìn Lạc Y, lắc đầu vài cái rồi nớ lỏng cravat đi lên phòng. Thấy anh không ngó ngàng gì Lạc Y liền hỏi. - Anh không mua beefsteak cho em thật à? - Không!- Không quay đầu nhìn lại, anh bước đi một mạch. Lạc Y bực dọc bĩu môi. Quá đáng! Người gì đâu mà hở tí là cáu gắt khó chịu. Cô ăn nhiều để nuôi con của anh, không đầy đủ thì bảo nhi sao khỏe mạnh cơ chứ. Chẳng thèm nữa, tự cô tìm đồ ăn vậy. Vừa đứng dậy định đi ra ngoài thì quản gian và hầu nữ đã mang thứ gì đó đi vào. - Thiếu phu nhân, đây là thức ăn mà thiếu gia mua cho cô. Cậu ấy còn đặt thêm một ít nước hoa quả nữa.- Quản gia Lâm ra hiệu cho hầu nữ đặt chúng lên bàn. - Uhm...cảm ơn mọi người đã mang vào giúp tôi nhé.- Trong lòng hưng phấn, Lạc Y vui vẻ nói. - Thiếu gia trước giờ vẫn luôn yêu thương thiếu phu nhân như vậy. Thiếu phu nhân cần chúng tôi giúp gì không? - Không cần đâu.- Lạc Y xua tay.- Tôi tự lo được mà. - Vâng! Sau khi tất cả vào trong hết thì Lạc Y ngồi xuống sofa. Thượng Phục Ân này rõ ràng là cũng quan tâm đến người ta mà làm như chẳng màng đến vậy đó. Anh hùng sao qua được ải mỹ nhân. Có cứng rắn đến đâu thì cô vẫn không tin anh không lưu tâm Phí Thiên Anh. Còn những người hầu, thì ra họ lầm tưởng Phí Thiên Anh hiện tại là Kiều Lạc Y lúc trước từng đến. Yêu thương gì chứ? Anh ấy lạnh nhạt sờ sờ ra đấy không thấy sao? Giữa đêm khuya thanh vắng, Phục Ân đứng ở phía ngoài hành lang. Tựa người vào lan can lạnh lẽo, anh lại lẻ loi ngắm cảnh đêm một mình. Suốt quãng thời gian không có Lạc Y bên cạnh, đêm nào anh cũng làm bạn với các vì sao. Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm tĩnh lặng cũng như Lạc Y chính là nguồn ánh sáng le lói của cuộc đời nhuộm một màu u tối của đời anh. Cô đang làm gì? Cô đang ở đâu? Có nghĩ về anh nơi này? Hơn tuần nay không liên lạc được với Lạc Y, một tin nhắn cũng không hề thấy. Cô có biết anh nhớ giọng nói trong trẻo ấy da diết đến nhường nào hay không? Hay là Lạc Y có chuyện rồi? Mà điều khác lạ nữa là Thục Xuyến chưa bao giờ ra lệnh như thế. Sống ở đây cả mười năm nên anh biết rất rõ. Chợt nhớ trong mail có thư mà Chủ tịch Quốc Hội đã gửi đến cho anh khoảng 1 tháng trước. Lấy điện thoại, Phục Ân tìm lá thư. Hình như trong đó có số điện thoại của ông ấy. Không thể nào lại có một quyết định vô lý đến vậy. Tìm được số, anh nhập xong thì gọi, không lâu sau bên kia nhấc máy. &quot;Alo&quot; &quot;Chào bác Bá, tôi là Thượng Phục Ân đây.&quot; &quot;À, không biết Thượng Tổng gọi tôi giờ này có chuyện gì không?&quot; &quot;Tôi có nghe Thục Xuyến đang cấm ôtô lưu thông trên toàn thành trong ngày tưởng nhớ các nạn nhân vì tai nạn giao thông. Không biết là có thật hay không thôi.&quot; &quot;Làm gì có việc đó cơ chứ! Vẫn như mọi năm, chúng tôi chỉ cấm hai đoạn đường chính là Đông Trị và Thiên Ưu thôi nhưng chỉ trong vài canh giờ là được mở lại. Ngoài ra mọi thứ vẫn bình thường, không có gì khác cả.&quot; &quot;Thế sao? Tôi phải về gặp đối tác gấp nhưng lại nghe thông tin như thế không biết đúng hay không đành hỏi bác cho chắc.&quot; &quot;Thượng Tổng cứ về bình thường nhé, ngoài Đông Trị thì Vong Nam cũng rất dễ để di chuyển về Thượng Ẩn.&quot; &quot;Được, cảm ơn bác. Hôm nào có thời gian tôi nhất định mời bác một bữa tối.&quot; &quot;Không thành vấn đề, tôi rất sẵn lòng.&quot; &quot;Tạm biệt bác!&quot; Phục Ân ngắt máy, anh nghiến răng, hai mày cũng nhíu chặt vào nhau. Thượng Vỹ Khanh kia đúng là to gan lớn mật, đến cả Phục Ân anh mà cũng dám lừa. Siết chặt điện thoại trong tay, Phục Ân ấn số của Lập Hàn và gọi. Vừa treo hai hồi thì bên kia liền bắt máy. &quot;Tao nghe đây!&quot; &quot;Hôm nay Lạc Y có đi làm không?&quot; &quot;Lạc Y à? Uhm...mẹ cô ấy nhập viện nên xin nghỉ vài hôm.&quot; &quot;Vậy tao đến bệnh viện ngay.&quot; &quot;Không, không sao. Chỉ là triệu chứng nhẹ thôi. Vài hôm là vô ngay mà. Mày nên về đây giải quyết mớ hợp đồng hỗn độn trước thì hơn.&quot; &quot;Có chuyện gì rồi?&quot; &quot;Có gì đâu, cái thằng này.&quot; &quot;Lạc Y đã xảy ra chuyện gì? Cô ấy làm sao?&quot; &quot;Đã nói là không có gì cơ mà.&quot; &quot;...&quot; Phục Ân không trả lời, ngắt máy rồi nghiến răng ken két. Vô dụng, tất cả đều vô dụng. Đến cả việc để mắt đến một cô gái cũng làm không xong. Quay người vào trong, Phục Ân thay một bộ vest khác rồi ra ngoài. Ngay bây giờ anh sẽ về Thượng Ẩn. Về nơi đó để tìm lại người con gái của đời anh. - Lạc Y, anh về với em rồi đây. ... Tuệ Mẫn ra khỏi phòng bác sĩ. Niên Thụy vừa mới tỉnh dậy khiến cô mừng quýnh lên. Sau bao lâu vất vả, cuối cùng trời cũng không phụ lòng người. Suốt thời gian qua, Tuệ Mẫn luôn ở bệnh viện để chăm sóc cho bà. Hễ thiếu gì cô đều lo chu đáo. Đồ ăn thức uống cũng rất đầy đủ. Niên Thụy là người chăm sóc cho Tuệ Mẫn như con đẻ từ khi còn rất nhỏ nên lúc này cô phải chăm lo từng tí để trả ơn người mẹ thứ hai này. Bước vào phòng bệnh, Tuệ Mẫn thấy Niên Thụy cứ ngồi nhìn chằm chằm ra hướng cửa sổ trông rất suy tư. Cô đến bên bà rồi ngồi xuống ghế ở cạnh giường. - Mẹ đói không? Con mua gì đó mẹ ăn nhé. - Lạc Y khi nào về hả Mẫn?- Niên Thụy hỏi ngược lại cô. - Lạc Y đi công tác rồi mẹ, vài ngày nữa sẽ về.- Tuệ Mẫn chột dạ, cố nặn ra một nụ cười. - Con bé cứ bươn trải như thế, ngày này qua tháng nọ. Mẹ lo một ngày nào đó Lạc Y sẽ gục ngã mất.- Bà thở dài, trong lòng thấp thỏm không yên. Tuệ Mẫn rưng rưng, hai mắt ngấn lệ. Cô nắm lấy tay của bà thật chặt và thì thầm. - Mẹ đừng lo quá, con tin rằng sau này cuộc sống của Lạc Y sẽ êm đềm hơn bây giờ. - Uhm, mẹ cũng mong là vậy. À mà Vỹ Khanh đâu rồi? - Anh ấy đến công ty rồi mẹ, chắc chiều nay xong việc sẽ vào ngay thôi.- Cô mỉm cười. - Cũng tội thằng nhỏ thật, cứ tíu ta tíu tít. Cứ hễ con muốn gì Vỹ Khanh cũng chiều hết lòng. Mẹ thấy cũng mừng cho con.- Bà tấm tắc khen ngợi, giọng nói thì nhỏ nhẹ, thều thào.- Chẳng bù cho Lạc Y, nó thưa chuyện với mẹ nhưng mẹ lại không đồng ý. - Mẹ...biết rồi sao?- Tuệ Mẫn mở to mắt, ngạc nhiên. - Uhm, mẹ bảo con bé chấm dứt nhưng không biết đã xong chưa. Cho rằng người ta thương Lạc Y thật lòng nhưng phạm người có gia thất tội lỗi lắm con à. Tuệ Mẫn thở dài. Mẹ nói không sai nhưng Lạc Y đã phải lòng thì biết sao giờ? Rồi khi hay tin Lạc Y mất tích, không biết mẹ sẽ ra sao nữa. Làm sao mẹ có thể sống nổi đây? ... - Vẫn chưa tìm được sao?- Vỹ Khanh nhíu mày, cả người mệt mỏi tựa vào sofa. - Vẫn chưa!- Lập Hàn ngồi bên cạnh lắc đầu. Giai Giai đứng tựa người vào bàn làm việc, hai mắt ánh lên những tia chán ghét vô cùng. Lúc nào cũng Lạc Y, Lạc Y. Hễ gặp mặt là nhắc đến. Chính bản thân cô còn ngao ngán đây. Lạc Y thì sao? Mất tích thì sao? Như vậy lại càng tốt. Không một ai làm phiền Phục Ân, cũng không ai khiến anh phải đau lòng cả. Có lẽ thế là tốt nhất. Chỉ như vậy thì Giai Giai mới có cơ hội để quan tâm, chăm sóc cho anh. Tình cảm của mình, đến bây giờ cô mới nhận ra. Nó từ tình ân nhân trở thành tình bạn rồi bây giờ tồn tại trong cô là tình yêu. Giai Giai thực sự rất yêu Phục Ân. Yêu anh đến nỗi muốn chiếm riêng cho mình. Nhược Thần chống khủy tay lên gối, hai bàn tay đan vào nhau. Cậu bất lực thật sự. Thời gian cứ mãi trôi qua. Như vậy càng làm cậu lo lắng. Phục Ân sắp về rồi. Làm sao kéo dài thời gian nữa đây? - Lão nhị, anh... *Rầm* Nhược Thần vừa định nói với Vỹ Khanh gì đó thì bỗng nhiên có một tiếng động lớn vang lên khiến tất cả sửng sốt. Cánh cửa phòng Phó Tổng của Vỹ Khanh bị đá văng ra, không đến mức rơi xuống đất nhưng một phần trên đã bị hư chốt khiến chiếc cửa bị xiên vẹo. Phục Ân cho hai tay vào túi, ung dung bước vào bên trong. Tất cả mở to mắt, không khỏi rét run trước gương mặt đầy sát khí của anh. Nhìn chằm chằm Giai Giai, Phục Ân cứ thế bước thẳng chân đến. Cả ba người kia cũng chẳng dám lên tiếng gì, động đến là căn phòng này tan nát luôn cho xem. Đứng trước Giai Giai, Phục Ân sa sầm mặt, giọng nói trầm lặng như muốn bức chết cô. - Lạc Y ở đâu? - Làm...làm sao em biết được chứ.- Giai Giai đảo mắt, lảng tránh ánh mắt như muốn giết người từ Phục Ân. Phục Ân tức giận thật sự. Bắt lấy cổ tay cô siết chặt, anh nghiến răng. - Nói! - A, đau...- Mặt mày Giai Giai nhăn nhó, đau đến nỗi nước mắt muốn tuôn ra. - Anh hai, từ từ nói đã.- Vỹ Khanh tuy là em trai nhưng lúc này lại không thể bước đến kéo Giai Giai ra. - Lão đại, phải thật bình tĩnh.- Lập Hàn cũng sốt ruột không kém. - Cả ba người tôi còn chưa xử lý, dám lên tiếng?- Vẫn nhìn chằm chằm Giai Giai, Phục Ân gằn giọng. *Reeng...Reeng...* Phục Ân lấy điện thoại ra xem. Anh hất tay Giai Giai, lực mạnh đến nỗi cô ấy ngã nhào xuống đất. Nhược Thần vội vã chạy đến đỡ cô. Kì này sẽ là sống không bằng chết. &quot;Tôi nghe!&quot; &quot;Lão đại, tôi đã điều tra rồi. Đúng là họ có những biểu hiện bất thường. Vả lại ở Thượng Ẩn có một thư ký đã mất tích hơn nửa tháng, mẹ cô ấy cũng đang nằm viện.&quot; &quot;Viện nào?&quot; &quot;Là bệnh viện đa khoa Thục Xuyến. Bạn gái của Lão Nhị đang ở đó chăm sóc.&quot; &quot;Được, sẽ có người chuyển khoản ngay.&quot; Phục Ân ngắt máy rồi lạnh lùng quay đi. Đến phía cửa, anh dừng bước cho hai tay vào túi và không quay đầu lại. - Vẫn chưa xong đâu!