<img src="https://em.wattpad.com/e5a0396dc3677bc2adec232a79c06b098cdf1b79/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f4f7a5262646a3658324d4e756a513d3d2d3631343137323332382e313538623165343039333539663138653430313036353236353137362e6a7067" data-original-width=1080 data-original-height=1920 data-pagespeed-url-hash=3179389870 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Vỹ Khanh nhíu mày. Một lần nữa ấn số và gọi và nhận được phản hồi là khóa luôn cả máy. Tuệ Mẫn làm sao thế? Hôm qua đến giờ anh gọi không nhấc máy, nhắn tin thì không trả lời. ET vừa thấy online nhắn tin qua thì offline ngay. Chẳng hiểu cô đang có chuyện gì. Cả cái trạng thái vừa update lên &quot;Lời hứa đã nhạt nhòa!&quot;? Nó là gì cơ chứ? - Mẫn à, em bị sao vậy? Vỹ Khanh lo lắng, đứng ngồi không yên. Từ hôm qua đến bây giờ cô cứ như vậy. Chẳng nghe máy anh cũng chẳng quan tâm bây giờ là như nào. Một lúc lâu sau đó, anh thấy Tuệ Mẫn đang online ET thì liền gọi cho cô. Reo hết cuộc vẫn không trả lời. Chẳng hiểu mọi thứ đang diễn ra là sao nữa. Không không cô lại như thế. &quot;Mẫn, em sao vậy? Trả lời anh đi, được không?&quot; Vỹ Khanh dán mắt vào màn hình chờ xem kết quả. Tin nhắn đã gửi nhưng không seen. Thời gian lại báo offline 1 phút trước. Điên đầu mất thôi! Chán nản! Hiện tại anh chẳng biết mình đã làm gì sai. Mà cô lại cứ im lặng. Phải biết làm sao bây giờ. Đã nhớ rồi mà cô lại mãi như thế. Tựa người ra sau sofa, anh chán nản thở dài. Thực sự chẳng hiểu anh đã làm gì khiến cô giận. Bỗng nhiên trong đầu anh hiện lên một ý nghĩ. Chỉ còn cách đó thôi. - Có nên gọi cho anh hai, nhờ anh ấy hỏi thử mèo nhỏ không nhỉ? Lỡ đâu Mẫn tâm sự với cô ấy chuyện gì cũng nên. Nghĩ là thế nhưng suy cho cùng cũng vẫn không ổn. Không chừng việc anh giấu Mẫn sẽ lộ ra. Tới lúc đó cuộc chiến tranh lạnh này còn bùng nổ hơn nữa. Haizzz, khổ thân chàng trai gần 30 tuổi đầu mà vẫn không biết dỗ ngọt người yêu. ... &quot;Con nghe đây nội!&quot; &quot;...&quot; &quot;Con đi công tác rồi, vài hôm nữa về.&quot; &quot;...&quot; &quot;Thế sao? Cũng tốt đấy! Hiện tại con cũng đang cần thời gian cho cuộc tranh cử Tam Đại Tổng Tài.&quot; &quot;...&quot; &quot;Uhm hmmm...thôi con bận, hôm khác sẽ nói về chuyện này nhiều hơn.&quot; &quot;...&quot; &quot;Chào nội!&quot; - Phục Ân! Anh đến đây này!- Lạc Y đừng ở phía xa vẫy tay, nói vọng lại. Phục Ân hơi nhếch môi tạo ý cười, cho hai tay vào túi rồi đi đến. Lạc Y như trẻ con, tung tăng vui đùa cùng từng cơn sóng nhỏ. Cô ríu rít vẫy tay gọi Phục Ân, trên môi luôn ngự trị nụ cười thật tươi. Cô vừa nhặt được gì đó, giấu nó thật kĩ trong tay. Phục Ân vừa đến, cô đưa nắm tay ra. - Anh Ân! Anh xem em nhặt được gì nè. - Đâu nào? Mở ra anh xem với. Lạc Y mở tay ra. Trong lòng bàn tay cô là một con ốc với hoa văn rất đẹp. - Đẹp không anh?- Cô cười tít cả mắt. - Uhm, đẹp lắm. Phục Ân nhìn Lạc Y, ánh mắt của anh chất chứa biết bao nhiêu là yêu thương. Mỗi khi nhìn thấy cô cười vui, hồn nhiên như thế này thì anh nhẹ lòng hẳn. Trôi qua ngần ấy năm, quãng thời gian dài đằng đẵng. Đã rất lâu anh chưa được tận hưởng sự yên bình thế này. Không ồn ào, rất thoải mái. - Sao em ra đấy? Vào đây đi, nguy hiểm lắm.- Thấy Lạc Y lo mê chơi lấn ra xa anh liền nói. - Em ở xa thế này đố anh đuổi kịp đó.- Lạc Y thách thức, trêu ngươi anh. - Được, em gan lắm.- Phục Ân nhíu mày rồi đuổi theo cô. Thấy anh đang chạy đến, Lạc Y vội vã chạy hướng khác. Hai chiếc bóng trải dài trên bãi cát mịn vô tư nô đùa. Chưa bao giờ trong họ lại cảm thấy yên bình, thơ mộng như thế. Phục Ân rất muốn khoảnh khắc lúc này ngừng lại. Lạc Y vẫn giữ nụ cười tươi tắn, vẫn an phận ở cạnh bên anh. Ôm lấy chiếc eo thon, Phục Ân kéo Lạc Y sát vào người. Hơi thở nam tính của anh phả vào hai bên má, khiến cô đỏ ửng mặt. Và đây là lần đầu tiên Lạc Y thấy anh cười. Không phải cái nhếch môi hờ hững hay đầy ma mị, mà đây chính là nụ cười như ánh nắng ban mai từ anh. Lạc Y càng đỏ mặt, tim như chết đứ đừ. - Em nghĩ mình sẽ chạy thoát được sao? Bảo bối! - Thế anh buông em ra đi. Thử một lần nữa xem anh bắt được em không.- Cô bĩu môi. - Thôi nào, chạy mỏi chân lắm. Ở đây với anh, đừng chạy nữa.- Phục Ân véo mũi cưng chiều rồi hôn lên trán cô. - Aaa, tên đại sắc lang nhà anh!!!- Lạc Y ngượng quá hoá thẹn, ôm lấy mặt mình. - Nói rồi, em phải ở đây không được đi đâu hết. Biết chưa?- Phục Ân mỉm cười thật nhẹ rồi ôm lấy cô vào lòng. ... Tuệ Mẫn đến thư viện đổi lại vài quyển sách. Cô đi dạo vòng quanh chọn vài quyển. Lấy quyển &quot;Kiều Nữ&quot;, cô đưa mắt sang nhìn chỗ ngồi gần ô cửa sổ. Hình ảnh ngày đó chợt hiện về tâm trí. Tim Tuệ Mẫn cứ đau quặn thắt không thôi. Hai mắt lại bắt đầu ngấn lệ. Cô cúi đầu xuống, hai vai run lên bần bật. Đưa tay lên che nửa mặt, Tuệ Mẫn cố gắng kìm nén cảm xúc của mình nhưng lại không được. Cô cứ vỡ òa ra ngư một đứa trẻ. Bên nhau chưa lâu mà anh khiến cô đau lòng không thôi. Một cú sốc rát lớn và đầy nặng nề. Tuệ Mẫn tự hỏi bản thân đã làm gì sai để anh thành ra như vậy. Lựa chọn của cô đã sai thật rồi. - Mẫn à! Em lựa xong chưa?- Giọng của Dật Dấn vang lên sau lưng. Tuệ Mẫn vội vã lau nước mắt và hít một hơi thật sâu. Cố nặn ra nụ cười tươi tắn nhất, cô quay lại nhìn anh. - Em vẫn chưa lựa xong nữa. - Em chọn nhanh đi, anh dắt em đi ăn.- Anh ân cần xoa đầu cô. - Anh hai! Anh dắt em đi ăn thịt nướng nha!- Tuệ Mẫn ôm cánh tay anh rồi phụng phịu. - Được, được. Nhanh lên, anh dắt đi.- Dật Dấn mỉm cười vô tư bẹo má Tuệ Mẫn. Sau khi chọn vài quyển sách, hai anh em quyết định đi bộ đến cửa hàng. Như thế này Tuệ Mẫn mới có thể hỏi anh nhiều điều hơn. Xa cách nhau ngần ấy năm, anh hai thay đổi nhiều quá. Chững chạc, trưởng thành hơn. Dật Dấn tự lập từ rất sớm do hoàn cảnh gia đình và tính cách của bản thân. Tuy là anh em họ nhưng Tuệ Mẫn lại quý mến anh như anh trai ruột thịt của mình. Mỗi khi có đồ chơi mới cô đều rủ anh chơi cùng hoặc có thức ăn ngon cũng chia cho nhau. Tính ra Dật Dấn thiệt thòi hơn cô nhiều. Dẫu sao nhà nội cô cũng là gia tộc có tiếng tăm còn nhà ngoại chỉ thuộc dạng tầm trung, khá giả. - Hôm nào rảnh anh đưa em ra mộ của ngoại với. - Uhm, để cuối tuần anh qua đón em.- Anh gật đầu. - Anh...không định đi tìm lại dượng sao? Dù gì có ba bên cạnh vẫn tốt hơn mà.- Tuệ Mẫn chu môi nói. - Không! Anh nghĩ ba anh không muốn về đây và không cần anh. Nếu như anh quan trọng thì 20 năm trước ông không bỏ anh ở nhà ngoại mà đi theo vợ kế.- Anh cúi đầu xuống, chất giọng trầm lại. - Ơ...em xin lỗi.- Tuệ Mẫn giật thót tim, cô mím chặt môi. - Có gì đâu, anh quen rồi.- Cho hai tay vào túi, anh ngước mặt lên rồi mỉm cười với cô. - Mà...anh với Y có tiến triển gì chưa?- Tuệ Mẫn hai mắt sáng rỡ, háo hức chờ câu trả lời. - Anh với Y là bạn tốt...có lẽ vậy...- Dật Dấn gật gù. - Sao thế? Anh không thích Y nữa à?- Cô mở to mắt. - Thích! Y là người con gái anh yêu thương nhất mà. Nhưng anh chợt nhận ra...bản thân không với tới. Thôi! Hôm nay uống rượu Loo với anh nhé. Tự nhiên thèm. - Dạ, ít thôi nha.- Tuệ Mẫn gật đầu. - Uhm, đi thôi. Anh biết chỗ này, tuyệt lắm. Nói rồi Dật Dấn kéo Tuệ Mẫn đi. Chẳng hiểu cô hôm nay ra sao nữa, toàn nhắc chuyện khiến anh đau lòng. Không nhờ thế, anh cũng không biết mình đã chất chứa bao nhiêu là nỗi buồn sâu thẳm. Tất cả cứ vậy mà dồn nén ngày qua ngày. Biết phải làm gì khi chính anh còn thấy tuyệt vọng...