Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 134 : Quăng vào hồ Nuôi cá sấu

……………….. Kinh ngạc, phẫn nộ, lại chuyển biến không có một chút sợ hãi, con ngươiLôi Ân hổ phách sắc hiện lên sự lạnh lùng bức người ta thở không được, Hàn Húc không hiểu rùng mình, kính mắt trên mặt dưới động tác của Lôi Ân mà bị văng ra,“Điện hạ?” “Đứa bé Sơ Tình mang không phải của tôi? Anh vừa mới nói điều này.” Lôi Ân luôn luôn không kiên nhẫn, Hàn Húc ở bên cạnh hắn nhiều như vậy, anh ta hiểu rõ, chuyện anh ta sai, một ngày nào đó sẽ phải nhận trừng phạt. Nhắm mắt, Hàn Húc bỏ qua ánh mắt cầu xin của Cốc Vân, thẳng thắn nói với Lôi Ân, “Phải, đứa bé mà Tình tiểu thư hoài là của Hắc Ngân Thánh, thời gian mang thai là vào lúc bị hắn ta bắt đi!” “Khi đó ở Trung Quốc, tôi nghe theo lời của Vân di, sửa lại thời gian mang thai của cô ấy……” Hàn Húc thành thật nói còn chưa xong, Lôi Ân tung một quyền vào thẳng mặt anh, không những thế còn không ngừng đá vào bụng anh, Hàn Húc bị hắn đánh ngã trên mặt đất, Cốc Vân sợ tới mức thất thanh kêu lên. “Hàn Húc, ai cho anh lá gan lớn vậy, cũng dám gạt tôi?” Lôi Ân cực kỳ giận dữ, xuống tay chẳng phân biệt được nặng nhẹ, thậm chí còn muốn giết người. Hắn vẫn nghĩ Sơ Tình hoài thai đứa con của hắn, chỉ cần nhớ đến vì đứa trẻ không phải của mình kia mà hắn suýt nữa đã giết Tình Không, đáy mắt hắn vằn lên tia máu. Hàn Húc đã đoán được kết quả, anh bị Lôi Ân đánh nửa chết nửa sống, Cốc Vân cũng chưa bao giờ nhìn thấy một Lôi Ân tàn bạo hung hăng đánh người như thế. Phía sau bọn họ, Sơ Tình đứng ở nơi đó, bịt kín miệng sợ chính mình sẽ thét chói ra tiếng. Không phải đứa con của anh ấy, không phải con anh ấy sao? Làm sao có thể không phải là con của anh được? “Điện hạ, tha cho Hàn Húc đi! Là ý của dì, dì kêu nó làm như vậy ……” Cốc Vân lập tức quỳ đến trước mặt Lôi Ân, bà cầu xin, miệng còn không ngừng nói,“Là Vân di đã sai, dì cũng chỉ muốn tốt cho Sơ Tình!” Lôi Ân không nói được một lời, thô lỗ đá Cốc Vân văng ra, rút ra súng nhắm ngay thái dương của Hàn Húc. Cốc Vân nhìn hắn thực sự muốn giết người, lại thấy Sơ Tình đứng phía sau, vội vàng hô lên, “Sơ Tình, còn không mau ngăn điện hạ lại, không mau sẽ có người chết!” Sơ Tình rơi lệ đầy mặt, ngẩng đầu lên nhìn Hàn Húc và Cốc Vân đều quỳ gối trước mặt Lôi Ân. Đứa trẻ không phải của anh nên anh mới phẫn nộ hay là bởi vì Hàn Húc và Vân di cùng nhau lừa anh? Sơ Tình không hiểu! “King……” Sơ Tình đi đến phía sau hắn, nhỏ giọng kêu hắn, Lôi Ân lại dường như là không nghe đến, ngón tay căng thẳng, chuẩn bị bóp cò súng. Sơ Tình lập tức đứng ở Hàn Húc trước người, giang hai cánh tay, vẻ mặt đẫm nước mắt nhìn Lôi Ân, “Đừng giết anh ấy, xem như em xin anh…..” Cô biết Cốc Vân làm này hết thảy đều là vì cô, lúc cô mang thai Lôi Ân ở Trung Quốc, nếu sau khi bị lăng nhục lại còn hoài thai, chuyện đó căn bản cô sao có thể tiếp nhận được? “Sơ Tình, tránh ra!” Lôi Ân chỉ súng vào Sơ Tình, cũng không có di động nửa phần, trong mắt cũng không có thương hại gì. Ánh mắt lạnh lẽo như vậy, giống như đang nhìn một người xa lạ, Sơ Tình đau lòng nhìn hắn, “Anh vẫn để ý, phải không?” Để ý cô không sạch sẽ, để ý đứa trẻ kia là nghiệt chủng! Nhìn nước mắt như trân châu không ngừng rơi xuống của Sơ Tình, Lôi Ân đột nhiên thu súng lại, trầm lắng trả lời, “Sơ Tình, mặc kệ em như thế nào anh cũng không để ý, cũng không thể để ý, em hiểu không?” Lông mi nhanh chóng nhíu lại, thương cô, yêu cô, sủng cô, là phát ra từ bản năng của hắn! “Tra Lý!” Lôi Ân nhìn người nằm dưới đất không ngừng kêu rên, hắn làm việc luôn luôn rất nguyên tắc, cũng sẽ không bởi vì Sơ Tình mà tạo nên ngoại lệ. Tra Lý đi đến sau Lôi Ân, nghe được hắn nhẹ nhàng nói, “Đem anh ta ném vào hồ nuôi cá sấu!” “Dạ, điện hạ!” Cốc Vân nghe thấy liền kinh hãi, bà từ khi còn trẻ đã đi theo bên người Tả Sâm, thủ đoạn ông ta làm việc luôn luôn mạnh mẽ dữ dội, cũng không từng nghĩ đến, Lôi Ân so với ông ta chỉ có hơn chứ không hề kém. “Vân di, bà là người của cha nuôi tôi, cũng là người quan trọng nhất của Sơ Tình, tôi sẽ không động đến bà, nhưng bà phải nhớ kỹ, nơi này là chỗ nào, bà muốn ra oai, muốn động vào người này người nọ, trong mắt bà còn có tôi không?” Hắn từng câu từng chữ, sắc bén chỉ trích, Cốc Vân đỏ mắt, cúi đầu, một câu đều nói không được. “Tôi không hy vọng có lần tiếp theo! Nếu không đừng trách tôi lục thân không nhận.!” Lôi Ân phất tay rời đi, bỏ lại Sơ Tình ngã ngồi trên mặt đất, gục đầu vào trong lòng Cốc Vân thất thanh khóc. “Vân di, dì…đó căn bản không phải là giúp con……” Cô hiện tại cảm thấy may mắn, cái đứa bé kia mất đi, nếu sinh hạ đứa trẻ không phải là của Lôi Ân, khi đó cô nên làm cái gì bây giờ? “Được rồi, Vân di đã sai, đừng khóc Sơ Tình, Vân di biết sai rồi……” Cốc Vân không cam lòng, Lôi Ân đã vậy còn quá đối Sơ Tình! ******** “Tình Không tiểu thư, cô nghe gì không? Bác sĩ Hàn hôm qua bị điện hạ ném vào hồ nuôi cá sấu, thiếu chút nữa bị cắn chết rồi!” Lúc Định Na nói với Tình Không những lời này, cô còn chưa tin. “Là thật, Hàn tiên sinh và Vân di hợp mưu lừa điện hạ, đứa trẻ mà Tình tiều thư mang thai lúc trước căn bản không phải điện hạ, mà là của cái người kêu Hắc Ngân Thánh!” “Oanh” một tiếng, Tình Không lập tức mất đi năng lực tự hỏi. Lần đó Sơ Tình mất tích, bị Hắc Ngân Thánh bắt đi, cô biết, nhưng cô không biết, Hắc Ngân Thánh có thể làm ra chuyện như vậy với Sơ Tình! Cô cả đầu đều nghĩ Sơ Tình và Hắc Ngân Thánh.. trong lúc đó…, cô và Sơ Tình là song sinh, như vậy Hắc Ngân Thánh đương nhiên cũng là chú ruột của Sơ Tình! Ngón tay cô run run, một lòng kinh hoàng, ngay cả đôi môi cũng run run nói không nên lời. Đứa nhỏ của Sơ Tình không phải của Lôi Ân, là của Hắc Ngân Thánh, nếu tương lai có một ngày, Sơ Tình đã biết chị ấy và Hắc Ngân Thánh có quan hệ như vậy, cơ thể yếu đuối kia làm sao chịu nổi cú shock này? Tình Không không dám nghĩ tiếp, khi biết mình và Sơ Tình là chị em, cô không có một ngày nào là không mong người chị kia có thể sống tốt! “Tình Không tiểu thư cô muốn đi đâu?” Định Na nhìn dáng vẻ Tình Không do dự tự hỏi, sau đó lại không nói lời nào lẹ bước đi ra ngoài, ngay cả lúc cô gọi Tình Không cũng không đáp. Hồ cá sấu kia, Tình Không cùng Mark đã vào nhầm một lần, là Hàn Húc đem cô ra khỏi đó, thật tàn nhẫn, hắn sao có thể quăng thuộc hạ đắc lực của mình vào hồ cá sấu như thế! Hàn Húc bị cắn khắp khắp nơi trên người, chỉ còn lưu lại một hơi thở, Tình Không nhìn thấy anh, lúc đó thiếu chút nữa nhận không ra. Toàn thân anh ta quấn băng như xác ướp, chỉ chừa mặt ra ngoài, Tình Không đi đến bên cạnh, Dịch Hàn cũng đứng ở đó, Tình Không quay đầu hỏi, “Này….tảng băng, anh ấy đã chết rồi sao?” Dịch Hàn lạnh lùng như tên của hắn, nhưng nhìn Tình Không, cung kính trả lời, “Không chết được!”