Editor: Yuhina "…" Thiếu gia biết thì tất sẽ làm khó. Phong Đức thật biết nói chuyện, lại mang Cung Âu ra để ép cô. Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, trong đầu như trống không, ánh mắt ảm đạm. "Thời tiểu thư, cô xem mình có có thể lùi một bước không; vì cô, vì thiếu gia cũng là vì mọi người" Phong Đức nói, "Bằng không, đây là con đường không lối thoát." "Tôi không muốn." Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, ngữ khí kiên định. "…" Phong Đức trầm mặc, lập tức thở dài một hơi, "Ai, Thời tiểu thư, cô vẫn nên suy nghĩ thêm đi, vì sao phải kiên trì như vậy, không phải cô yêu thiếu gia sao " Nói xong, Phong Đức cúp điện thoại. Thời Tiểu Niệm đứng tại chỗ, để điện thoại di động xuống, ánh mắt ngưng trệ. Kỳ thực không giống những lời như chém đinh chặt sắt khi nói với Phong Đức vừa xong, kỳ thực trong lòng cô đang giao động, cô ngồi trên giường, cắn cắn môi. Cung Âu. Vì sao phải kiên trì như vậy, không phải cô yêu thiếu gia sao Cô mím môi, thật sự cô nên vì đoạn tình yêu này mà tự đánh vỡ nguyên tắc sống cuối cùng của mình sao Cô có thể học ngày học đêm, có thể vì Cung Âu mà nỗ lực, có thể ngay cả ranh giới cuối cùng của mình cũng đánh vỡ sao. Tình nhân. Lẽ nào chỉ có làm tình nhân, cô mới có thể ở lại bên người Cung Âu, cô nhất định phải trơ mắt mà nhìn hắn và một người phụ nữ khác đi vào lễ đường sao Chỉ có như vậy, cô mới được xem như là vì Cung Âu sao Ngón tay Thời Tiểu Niệm nắm chặt điện thoại di động, cảm giác trong lòng mình rối như tơ vò. Cô chậm rãi nằm xuống giường, hai mắt không có tiêu cự mà nhìn lên khoảng không, tất cả những nỗ lực mấy ngày qua như đổ xuống song xuống bể, những chuyện cô làm hoàn toàn không cảm động được Cung phu nhân. Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, cố không để cho mình suy nghĩ nhiều. Nhưng lúc này, cô không ngủ được. Không biết bao lâu, giường bỗng nhiên lún xuống, một giây sau, chăn được nhấc lên, cả người cô liền rơi vào một cái ôm ấm áp, Cung Âu từ phía sau ôm chặt lấy cô, "Chưa ngủ sao" "Bây giờ em ngủ." Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại nhàn nhạt mở miệng. "Ngủ trong lồng ngực của anh này" Tiếng nói trầm thấp từ tính của Cung Âu vang lên, đôi cánh tay ôm chặt cô, một tay cách quần áo xoa cái bụng bằng phẳng của cô, gương mặt tuấn bang tựa vào sau gáy của cô, hô hấp nóng rực phả vào da thịt của cô, ngửi mùi hương như có như không trên người cô, âm thanh mang theo một vệt khắc chế, "Thật là thơm." Cung Âu cứ như vậy ôm lấy cô, không ngừng mà ngửi đến ngửi đi trên cổ của cô. Hắn mới như con chó ấy. Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, muốn tựa ở trong lồng ngực của hắn ngủ, nhưng mùi sữa tắm trên người hắn tiến thẳng vào mũi của cô, làm cho cô không cách nào ngủ yên. Một lát sau, Thời Tiểu Niệm hỏi, "Cung Âu, tình cảm của anh cùng cha mẹ thế nào" Hỏi cái này nói  thời điểm, nàng mở mắt ra, trong mắt một mảnh ảm đạm. "Không ra sao." Cung Âu lạnh nhạt trả lời. "Không ra sao là thế nào " Thời Tiểu Niệm hỏi, âm thanh thật thấp. "Như bình thường thôi, bất quá bọn họ đối với anh vẫn tốt hơn so với anh trai của anh." Cung Âu lạnh nhạt nói, cánh tay ôm cô, lời ít mà ý nhiều, ngón tay xoa bụng của cô, tiếng nói trầm thấp, "Bao giờ nơi này mới to lên, có con của anh." Hài tử. May mắn là không có hài tử, bây giờ bọn họ có rất nhiều vấn đề phải giải quyết, có con lúc này lại càng thêm phiền. "Bọn họ cực kỳ tốt với anh à" Thời Tiểu Niệm hỏi, không để hắn lái sang chuyện khác. "Ừ, cũng gần giống Thời Gia, từ nhỏ đến lớn, anh muốn cái gì thì có cái gì, anh của anh không được, hắn nhất định phải nỗ lực thì mới có thể có cái mình muốn, cha mẹ vẫn luôn thiên vị anh." Cung Âu nói rằng. "…" Cha mẹ vẫn luôn thiên vị anh hắn. Cung Âu không nói nhiều về tình cảm với cha mẹ hắn, nhưng Thời Tiểu Niệm hiểu, hắn yêu cha mẹ hắn. Ai lại không yêu cha mẹ khi họ thiên vị mình đâu "Tại sao đột nhiên hỏi cái này" Cung Âu trầm thấp hỏi. "Đột nhiên tò mò nên tùy tiện hỏi thôi." Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, tận lực để cho ngữ khí của mình có vẻ bình thường một chút. "Thời Tiểu Niệm, đừng suy nghĩ lung tung" Cung Âu bá đạo nói, "Em không cần phải để ý đến bọn họ, anh muốn em, cùng lắm thì cả đời này chúng ta không đến Anh quốc là được." Tại sao có thể chỉ cần không đến Anh quốc là có thể giải quyết vấn đề đây. Chẳng lẽ vì cô mà cả đời này hắn sẽ không quan tâm đến cha mẹ nữa, vợ chồng Cung gia khẳng định sẽ không đồng ý, còn không biết sẽ dùng thủ đoạn gì đây. Thời Tiểu Niệm nằm trên giường, hai mắt mở to, một lúc lâu, bàn tay sờ tới sờ lui trên bụng cô dừng lại, hô hấp của Cung Âu ở phía sau cũng dần đều đều. Cô ở trong lồng ngực Cung Âu xoay người, hướng mặt về phía hắn. Cung Âu đã ngủ, con mắt nhắm chặt, lông mi rậm và dài, sống mũi thẳng, môi rất mỏng. Gương mặt hoàn mỹ, anh tuấn. Thời Tiểu Niệm yên lặng nhìn kỹ hắn, ánh mắt âm u, một lát sau, cô gượng ép nặn ra một nụ cười, duỗi ra một cái tay xoa khuôn mặt Cung Âu, dọc theo đôi môi, cái mũi của hắn Cô tin câu kia của hắn, hắn muốn cô, vic thế nên cái gì cũng có thể làm. Vì cau nói này của hắn mà cô cố gắng, nỗ lực tiến về phía trước. Nhưng hắn có biết không, muốn hắn, thật sự là rất khó. Tại sao hắn lại là Cung Âu, tại sao. Thời Tiểu Niệm nhìn kỹ lấy hắn, nhìn rất lâu, nhưng cô cũng không thể đưa ra được cái đáp án nào, cô chậm rãi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Giấc ngủ này, Thời Tiểu Niệm ngủ được rất lâu. Khi tỉnh lại, chỉ thấy Cung Âu đã thay trang phục chỉnh tề, áo sơ mi phẳng phiu, quần dài bao bọc lấy hai chân, cung Âu đứng ở phía trước cửa sổ, đưa tay cầm nút buộc. Vào lúc này, hắn cực kỳ tao nhã. "Anh ăn mặc chỉnh tề như vậy là muốn đi đâu" Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng hỏi. Cung Âu quay đầu, gương mặt anh tuấn  hướng về phía cô, nhìn thấy cô tỉnh lại, đôi con ngươi đen sâu hơn, trực tiếp nhào lên trên giường, cúi đầu hướng đến miệng của cô gặm. "A" Thời Tiểu Niệm không phản ứng kịp, người còn nằm ở trên giường, cứ như vậy nghênh đón nụ hôn cuồng nhiệt, cô mở to hai mắt, kinh ngạc mà nhìn Cung Âu, "A, đừng nghịch a ừ" Cung Âu như là dã thú gặm gặm ở trên môi của cô mấy cái, ấn xuống nụ hôn nóng bỏng mà triền miên. Hôn rất lâu, mãi đến tận khi hô hấp của cô không thuận, Cung Âu mới thả lỏng, hài lòng nói, "Thoải mái" Giống như dã thú trong rừng rậm đã được đánh chén một bữa no nê, hắn còn đưa tay lau miệng, cử chỉ cực kỳ thoải mái. "…" Phần lớn thời điểm như thế này, Thời Tiểu Niệm đều ở trong trạng thái im lặng không nói gì với Cung Âu, cô mím mím môi, làm cho hắn không biết nên dùng biện pháp nào. Hai tay Cung Âu chống tại bên người nàng, đôi đồng tử sáng quắc nhìn cô, "Em cứ ngủ tiếp đi, anh đi xuống dưới lầu mở cuộc họp." "Họp, ở đây" Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên. "Ừ, anh để những người tham gia hội nghị đem văn kiện mang tới khách sạn." Cung Âu trầm thấp nói, đôi mắt thâm trầm, tiếng nói từ tính, "Anh nhất định phải khai phá ra người máy có thể dỗ dành nữ nhân, dùng tay cảm ứng được tâm tình, sau đó khiến cho chủ nhân hài lòng." Đây là nội dung của buổi họp ngày hôm nay. Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngây người, bởi vì quãng thời gian trước cô không vui lại tạo linh cảm cho hắn "Có rất khó hay không " Chức năng của Mr Cung đã rất nhiều rồi, còn muốn khai phá thêm. Ở trong mắt Cung Âu, không có bất cứ chuyện gì là không thể, hắn sẽ tiếp tục tạo ra kỳ tích. Hắn thật sự rất lợi hại. "Đối với anh mà nói không có khó khăn" Cung Âu trầm giọng nói, đưa tay xoa bóp mặt cô, "Được rồi, em tiếp tục ngủ, anh đi đây." "Ừ." Thời Tiểu Niệm thuận theo gật đầu. Cung Âu đánh giá cô một chút, sau đó lập tức xuống giường, hắn lại quay đầu lại nhìn về phía cô, "Thời Tiểu Niệm, em phải luôn đi cùng anh, một khắc không thấy em anh cũng không thấy thoải mái" "…" Thời Tiểu Niệm lặng yên, đang muốn từ trên giường ngồi xuống. Cung Âu lại nói, "Em cứ nằm đi, coi như bù cho mấy hôm trước." Khoảng thời gian này, cô ở đế quốc pháo đài thật sự không có cảm giác ngủ ngon, tất cả thời gian đều dành cho việc học, vất vả như vậy nên mới gầy đi, nhưng hắn cũng không thể quá hung hăng bắt cô giảm giờ học. Nhất định là bởi vì quá gầy mới không mang thai. Cung Âu vén chăn lên, nhìn phía sau của cô. "Nhìn cái gì" Thời Tiểu Niệm không hiểu hỏi. "Nhìn em một chút, chắc tại cái mông nhỏ như vậy, nên mới không mang thai được, phải nhanh chóng nuôi cho em mập lên mới được" Cung Âu cúi người, vỗ vỗ cái mông của cô hai lần. "" Thời Tiểu Niệm bị vỗ mông mà cảm thấy ngại ngùng. "Được rồi, anh đi họp đây." Cung Âu lại đưa tay ra xoa bóp khuôn mặt mềm mại của cô, tiếng nói từ tính, "Hiện tại tất cả người trong khách sạn đều là người của anh, em cứ an tâm ngủ đi, có nghe hay không" Nhìn mặt hắn, Thời Tiểu Niệm nằm ở trên giường thuận theo, gật đầu, "Tốt." "…" Cung Âu nhìn chằm chằm cô, sau đó mới đi ra ngoài, mỗi một bước đều giống như phải vĩnh biệt với cô, đi rất gian nan. Đi một bước liền liếc mắt nhìn lại.