Cô quay đầu, chỉ thấy Mr Cung chỉ có nửa người trên có màu bạc hiện tại đang nằm ngửa dưới mặt đất, còn hàng ngàn Sợi dây mắc qua cửa kính xe. Cô từng bước đi tới cạnh mr Cung, hai đầu gối nặng nề quỳ Xuống. “Âm Thời Tiêu Niệm nặng nề quỳ xuống, nhìn mr Cung trên mặt đất, ngón tay run rẩy sờ sờ gương mặt màu bạc của nó. Một khắc đó cố không nghĩ mr Cung là người máy mà chính là người bạn, hộ hoa sứ giả của cô. Nhưng hộ hoa Sứ giả của cô hiện tại đã không còn nữa. Thời Tiêu Niệm từ từ vươn tay ôm mr Cung vào ngực, cằm đặt lên cái đầu lạnh băng của nó, khàn khàn nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Đều là vì cô. Bỗng nhiên cô nghe được một âm thanh rất nhỏ, Thời Tiểu Niệm cúi đầu, chỉ thấy đôi mắt mr Cung lóe sáng, giống như muốn hoạt động nhưng lại bị mắc kẹt, hoàn toàn không nhanh nhẹn như bình thường. “Anh đã tỉnh sao?” Thời Tiểu Niệm đờ đẫn. Nói dùng ánh mắt nhìn cô, âm thanh như bình thường, “Chủ nhân, tôi phải đi sửa chữa, xin ngài cho phép tôi được tiếp tục phục vụ ngài sau khi đã khôi phục lại.” Âm thanh điện tử không có một chút nhiệt độ. Cho dù cả người bị tháo gỡ nhưng nó vẫn nghĩ rằng mình hỏng hóc còn có thể phục hồi. Đối mặt với cảnh bị tập kích, Thời Tiểu Niệm chưa từng rơi một giọt nước mắt. Nhưng một khắc này nước mắt của cô không tự chủ rơi xuống: “Mr Cung, xin lỗi, anh không cần đi, không cần đi… tôi xin anh đấy.” “Chủ nhân, chỉ cần ngài vẫn cần…” Một câu chưa nói xong, mr Cung như hết điện, đôi mắt mất đi ánh sáng, tối sầm lại. Không còn vẻ mặt gì nữa. Chỉ còn thể xác lạnh buốt ngã vào lòng cô. “Không, không cần…’ Thời Tiểu Niệm khóc toáng lên, từ từ thả nó xuống, sau đó bổ nhào sang bên cạnh, hai tay run rẩy kiểm tra đường dây, nhìn từng sợi dây muốn nối lại. Nhưng cô không thể làm. Cô không thể. Mr Cung đã hoàn toàn tan nát. Thời Tiểu Niệm quỳ xuống, nước mắt điên cuồng chảy xuống, ngon tay run rẩy cầm lấy đám dây, lửa toát ra, phát ra âm thanh tách tách. “A…” Thời Tiểu Niệm quỳ dưới đất, hét lên giống như người bị tâm thần, đôi môi run run. Bãi đỗ xe trống trải có thể nghe thấy được tiếng kêu của cô. Kêu la đầy tuyệt vọng. … Nửa đêm, đêm nay ở thành phố S rất dài. Một căn biệt thự trong trang viên Mộ thị, Mộ Thiên Sơ đừng dưới ánh đèn, gương mặt âm nhu đầy phẫn nộ, hắn cầm lấy một cái ghế ném mạnh vào cửa lớn. “Ầm.” Cửa bị chấn động mạnh. Nhưng không hề có một chút dấu vết hư hỏng. “Thả tôi ra ngoài! Có nghe thấy không!” Rời khỏi hoa viên không lâu, Ellen chở hắn tới một chỗ, hắn bị vệ sĩ nhét vào một chiếc xe, điện thoại cũng bị cướp đi. Về đến thành phố S, hắn bị cha mẹ giam lỏng lại. Lúc này hắn mới biết toàn bộ chuyện đã xảy ra, hắn bị nhốt ở đây, không thể đi giải thích, không thể đi tìm Thời Tiêu Niệm. Mà TV treo trên tường đang phát tin tức, bên trong đám tin tức có người chụp lại hình ảnh Thời Tiểu Niệm đang lan truyền trên mạng. Trong clip Thời Tiểu Niệm đang ôm đầu gối ngồi xổm dưới mặt đất, xung quanh đầy người. Trên người cô bị hắt đầy chất lỏng. Ngón tay mọi người đều chỉ chỉ vào người cô, mắng nhiếc cô. Hắn không biết một mình Thời tiểu Niệm làm sao có thể vượt qua những điều này. Không được, nhất định hắn phải xuất hiện. “Thả tôi ra! Mở cửa cho tôi!” Mộ Thiên Sơ điên cuồng hét, cây gậy trong tay lại hung hăng đập lên cửa, dùng hết tất cả sức lực, vết thương trên đùi truyền đến đau đến cắn răng. “Thiếu gia, ngài nhanh đi nghỉ đi.” Giọng nói của Ellen ở bên ngoài vang lên, “Tôi biết ngài thích Thời tiểu thư, tôi cũng đặc biệt cầu xin Mộ lão tiên sinh cho ngài và Thời tiểu thư hành trình chơ đùa ở hoa viên, xem như đó là giải sầu có được không?” “Ellen! Cô là do một tay tôi bồi dưỡng đấy.” Mộ Thiên Sơ đứng trong biệt thự, hết về phía cánh cửa đang đóng chặt. Hắn cực kì tin tưởng Ellen nhưng không ngờ Ellen lại làm như vậy.