Chiếc Ô
Chương 1 : Chàng trai đến từ phương Nam
Biên tập: B3
Lúc sáu giờ, một trận mưa lớn tầm tã trút xuống.
Khi đó Mạc Hàm đang tựa đầu vào vai của Lý Việt Hải, nghe hắn cúi đầu ngâm nga một ca khúc không biết tên.
Thời tiết rất nóng, mặc dù trời đổ mưa nhưng vẫn còn nóng. Da thịt hai người kề sát nhau thế nên chỉ một lúc sau trên người đã đổ ra một tầng mồ hôi dấp dính.
Trong túi chỉ còn một điếu thuốc cuối cùng. Mạc Hàm móc ra, châm lửa, hai người cùng hút lần lượt mỗi người một hơi. Mùi thuốc lá bay xung quanh, khiến cho nam sinh giường dưới khó chịu, nhịn không được ho khan hai tiếng.
Nghe thấy tiếng ho khan Mạc Hàm mới nhớ ra một chuyện, trong ký túc xá không phải chỉ có mỗi hai người cô và Lý Việt Hải.
Ban đầu Lý Việt Hải nói cuối tuần này ký túc xá không có người nên Mạc Hàm mới đến tìm hắn, ai biết được lại có bất ngờ này. Lý Việt Hải giải thích là đêm qua nam sinh giường dưới sốt cao, cho nên mới không về nhà.
Mạc Hàm nghĩ tới đây, do dự một lát liền dập tắt điếu thuốc.
Hôm nay vốn là cô muốn cùng Lý Việt Hải nói một chút về chuyện của Lê Khả, nhưng từ đầu đến cuối hắn đều đeo tai nghe lạnh nhạt với cô, giường dưới lại còn nằm một người lạ sống sờ sờ, Mạc Hàm thầm nghĩ chắc là hôm nay sẽ không nói được chuyện này rồi. Cô xoay người đưa lưng về phía Lý Việt Hải, suy nghĩ có chút lơ lửng.
Nhìn giọt mưa tí tách ngoài cửa sổ, nghĩ tới người bên cạnh, trong lòng cô không hiểu sao lại sinh ra một chút cảm giác mệt mỏi.
Lúc này, tiếng gõ cửa dồn dập cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Người nọ dùng sức rất lớn, Mạc Hàm cảm nhận được ván giường dưới thân rung lên như động đất.
Bên ngoài vang lên tiếng nói sang sảng của một người đàn ông mang giọng Đông Bắc: “Việt Hải mở cửa ra nào, ba mang sủi cảo cho con đây. Mau mau, nhân lúc vẫn còn nóng.”
Lý Việt Hải sợ hết hồn, vội vàng tháo tai nghe, lại đẩy đẩy Mạc Hàm: “Trốn mau.”
Tên Lý Việt Hải này bình thường hay lêu lổng nhưng gia đình quản rất nghiêm, nếu như bị ba hắn phát hiện hắn nằm chung với nữ sinh thì sẽ không tài nào giải thích được.
Đã gặp qua loại chuyện này nhiều lần rồi, thế nên Mạc Hàm cũng vô cùng thành thục, cô không chút hoang mang nhảy xuống khỏi giường, nhưng vừa mới xỏ giày vào thì đã nghe thấy tiếng mở khoá cửa lạch cạch.
Hoá ra ba của Lý Việt Hải lên lầu cùng với quản lý ký túc xá, họ đang chuẩn bị đẩy cửa tiến vào.
Lúc này đã không kịp chạy trốn vào nhà vệ sinh nữa, Mạc Hàm sửng sốt một giây, hoảng hốt chạy bừa liền vén chăn, chui một mạch vào chăn của nam sinh giường dưới.
Nam sinh nằm trên giường rõ ràng đã bị kinh sợ, khuôn mặt cứng đờ, hai mắt nhìn cô khó hiểu.
Mạc Hàm giơ tay làm động tác “suỵt” với anh, một giây sau mới phát hiện thấy hình như anh có chút quen mắt: “A, là cậu.”
Nam sinh không trả lời, lúc này ba của Lý Việt Hải cũng đã bước vào trong phòng, hai người nằm trong chăn cũng theo bản năng mà nín thở.
Đối với cơ thể của hai người trưởng thành thì cái giường tám mươi centimet là quá ư chật chội, Mạc Hàm có thể cảm nhận được hơi nóng liên tục phả ra từ người nam sinh nằm cạnh, nhiệt độ trong chăn càng lúc càng cao, mồ hôi khiến tầm mắt cô dần trở nên mơ hồ.
Người nam sinh này dường như nắm bắt tình huống rất nhanh, thế nên vô cùng phối hợp không nói tiếng nào. Anh quả thực đang bị sốt, đôi mắt đen mà sáng nhưng lại không có lấy một chút thần thái.
Chân mày Mạc Hàm khẽ cau lại, suy nghĩ một lúc cũng không nhớ nổi tên anh là gì.
Chỉ còn nhớ mang máng anh là người con trai duy nhất đến từ phía Nam, mặt mũi thanh tú, yên tĩnh ít nói, thích ăn cơm.
Không hiểu sao Mạc Hàm lại có cảm tình với người nam sinh yên tĩnh này.
Đại não vì phải chịu nhiệt độ cao trong thời gian dài mà thần trí dần trở nên mơ màng, không khí trong chăn cũng dần cạn, Mạc Hàm đã không còn quan tâm xem bên ngoài đang hưng phấn nói những chuyện gì nữa.
Không rõ đã qua bao lâu, bên tai chợt vang lên tiếng đóng cửa nhẹ nhàng. Nghĩ thầm chắc là hai người kia đã rời đi, Mạc Hàm không nhịn được nữa liền vén chăn lên, chui đầu ra thở lấy thở để.
Ngay lập tức nam sinh kia đưa tay ra như muốn ngăn cô lại, nhưng đã quá muộn. Lúc này ánh mắt Mạc Hàm đã chạm phải người đàn ông Đông Bắc ngồi ở giường đối diện, đang không ngừng trừng mắt nhìn cô và Lý Việt Hải.
“…”
Ngay sau đó người nam sinh cũng thò đầu từ trong chăn ra, mấy người trố mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Không khí trong phòng trở nên im lặng một cách bối rối.
Cuối cùng Lý Việt Hải đành phải ho khan một tiếng, mở miệng nói trước: “Thiếu chút nữa là quên mấy cậu cũng ở đây, cùng ăn sủi cảo đi.”
Hắn nói xong, liền chỉ vào người nam sinh bị Mạc Hàm đẩy đến cuối giường: “Đây là bạn cùng phòng của con, Chu Viễn An.”
Rồi nhìn về phía Mạc Hàm – người lạc loài trong phòng ký túc của nam sinh, chần chừ một giây mới nói: “Đây là bạn gái của Viễn An.”
***
Mạc Hàm cùng với “bạn trai mới” của mình bất đắc dĩ bò từ trong chăn ra, mỉm cười chào hỏi ba của Lý Việt Hải.
Lý Việt Hải kêu hai người cùng ngồi xuống ăn sủi cảo, ba Lý không được vui vẻ cho lắm, rõ ràng là ông không thể đồng ý với mối quan hệ nam nữ trắng trợn này. Đồng thời lại lo lắng con trai mình liệu có bị ảnh hưởng bởi cách sống xấu này không.
Chu Viễn An tự nhiên phải gánh cái oan uổng này nhưng lại không hề có một câu oán giận nào.
Phần sủi cảo vốn dành cho hai người nên không đủ chia, Mạc Hàm rất thức thời chỉ ăn vài miếng liền đứng dậy từ biệt. Chu Viễn An là người bạn cùng phòng đáng tin cậy, anh còn cố gắng thể hiện chức trách của một người bạn trai, đưa Mạc Hàm xuống lầu.
Sự ăn ý này khiến cho Mạc Hàm hoài nghi lẽ nào không phải là lần đầu tiên anh làm chuyện như vậy? Lý Việt Hải đã đưa cô gái nào đó về ký túc xá rồi?
Nghĩ nhiều cũng vô ích, Mạc Hàm lập tức chặt đứt dòng suy nghĩ của mình.
Cô xoay người lại, đang muốn tạm biệt Chu Viễn An thì thấy cơ thể anh không ổn, lảo đảo ngã về phía mình.
Mạc Hàm khó khăn lắm mới đỡ được trọng lượng cơ thể anh, lùi về sau một bước. Chu Viễn An thấp giọng nói: “Xin lỗi.” Rồi cố gắng đứng thẳng người lên.
Dù chỉ tiếp xúc vẻn vẹn một giây nhưng Mạc Hàm cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh ngày một nóng, giúp Lý Việt Hải diễn lâu như vậy đã là cực hạn rồi.
Nghĩ tới đây cô lại thấy có chút áy náy: “Cậu có uống thuốc không?”
Chu Viễn An lắc đầu không nói lời nào.
Mạc Hàm hỏi: “Cậu bị bệnh tại sao lại không uống thuốc?”
“…” Vẫn không nói lời nào.
“Tôi đang hỏi cậu đó!”
“…”
Người này quả thật là kỳ quặc. Người khác quan tâm cậu ta, vậy mà cậu ta còn bày ra bộ dáng xa cách.
Mạc Hàm nhìn anh một hồi, giống như đang suy tư điều gì.
Chẳng biết mưa khi nào mới tạnh, cô nhìn bầu trời toàn mây đen, lại nhớ tới việc mình còn chưa kịp vẽ xong hai mươi bản phác thảo. Cuối cùng vẫn đành thở dài nói: “Đi thôi, tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
Lúc đón xe ở ven đường, Mạc Hàm mới phát hiện ra tình huống không ổn: Điện thoại cùng ví tiền của cô đều rơi ở trên giường của Lý Việt Hải.
Giờ mà quay trở lại lấy thì quá tốn thời gian, cô móc móc túi, lục ra được hơn tám mươi đồng tiền lẻ, chắc là cũng đủ dùng.
Đúng vào thời gian taxi đang giao ban nên hai người đứng ở bên đường một lúc lâu mới bắt được một chiếc xe. Mạc Hàm không nói địa điểm, cứ kéo Chu Viễn An lên xe trước rồi tính sau.
Người tài xế khá tốt bụng, ban đầu Mạc Hàm nói muốn đi hướng ngược lại ông ta còn không vui, sau khi nhìn thấy bộ dáng lơ mơ như sắp bốc cháy của Chu Viễn An thì liền đổi giọng đồng ý.
Trên đường đi, Chu Viễn An nhiều lần yếu ớt nói rằng anh không cần phải đến bệnh viện. Bình thường Mạc Hàm vốn dĩ không thích xen vào chuyện của người khác, hôm nay không hiểu tại sao lại đột nhiên tốt bụng: “Tôi cũng đã đưa cậu đến đây rồi, chẳng lẽ giữa đường lại ném cậu xuống xe?”
Có lẽ Chu Viễn An không còn đủ sức để tranh luận với cô, liền dứt khoát nhắm mắt không nói nữa.
Đến bệnh viện, bọn họ làm theo quy trình trước tiên đi xếp hàng lấy số, sau đó lên tầng hai để tìm phòng cấp cứu.
Bác sỹ đo nhiệt độ cho Chu Viễn An, sốt cao tới 39 độ. Chỉ ngủ mà không uống thuốc thì sẽ không thể khỏi được, Mạc Hàm liền cảm thấy lúc này mình chính là một người tốt.
Từ phòng cấp cứu đi ra, Mạc Hàm cầm hồ sơ bệnh án và đơn thuốc đi phía trước, đi được một đoạn, quay đầu lại phát hiện Chu Viễn An vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Cô vẫy tay gọi anh: “Cậu nhanh lên một chút, tôi thấy chỗ xếp hàng đóng tiền đông quá rồi.”
Chu Viễn An không nhanh không chậm đi tới bên cạnh cô, mặc dù vẫn không nói lời nào như cũ, nhưng có thể thấy được vẻ mặt của anh mang chút không vui nhàn nhạt.
Lúc này Mạc Hàm mới ý thức được liệu có phải mình đã quá nhiều chuyện. Cô dẩu môi, trầm mặc chốc lát, tự tìm cho mình một lối thoát: “Tôi… tôi phải đi vệ sinh, lúc nào quay lại sẽ đến hiệu thuốc tìm cậu, cậu tự đi nộp tiền trước đi.”
Năm phút sau, Mạc Hàm từ trong nhà vệ sinh đi ra đã thấy Chu Viễn An ngồi ở đại sảnh tầng một chờ mình.
Sau cánh cửa hiệu thuốc, cô tình cờ liếc thấy trong thùng rác bên cạnh lộ ra một góc đơn thuốc nho nhỏ.
Mạc Hàm đưa tay lấy ra xem, vuốt vuốt tờ giấy nhăn nheo, dần dần hiện ra một cái tên có ba chữ: Chu Viễn An.
Cô vô thức nhíu mày, lại nhìn về người thanh niên ngồi ở phía xa.
Trong tay anh cầm một cốc nước ấm, ngoài ra không còn gì khác.
Nháy mắt trong đầu Mạc Hàm tràn ra rất nhiều suy nghĩ. Gần đây giá thuốc quả thật càng ngày càng tăng cao một cách khoa trương. Chính cô cũng phải hết sức cẩn thận để không khiến cơ thể bị bệnh, nếu không sẽ phải chi một khoản tiền rất lớn.
Sau đó cô liền nghĩ tới Chu Viễn An.
Đối với người tên Chu Viễn An này, cô hầu như không biết gì cả. Về chuyện anh bị những người khác bắt nạt trong phòng vẽ, cô cũng có được nghe.
Mạc Hàm không chỉ một lần nhìn thấy có người lén bẻ gãy bút chì mà Chu Viễn An vừa gọt, hoặc là lấy tẩy xoá hết bức phác hoạ mà anh vừa vẽ xong. Nhưng bởi vì cho đến bây giờ Chu Viễn An cũng vẫn không hề than phiền điều gì, thế nên mọi người đều không chú ý đến chuyện này.
Mỗi địa phương đều ít nhiều có tâm lý bài trừ với người ở nơi khác, Chu Viễn An đến từ một trấn nhỏ phía Nam xa xôi, hơn nữa bình thường anh lại quá mức yên tĩnh hướng nội, tính tình như vậy bị bắt nạt cũng không có gì lạ.
Cho đến tận khi Chu Viễn An với Lý Việt Hải trở thành bạn bè thì hiện tượng này mới có chút chuyển biến tốt, trong mấy người bọn họ thì Lý Việt Hải coi như là người hoà đồng nhất, thế nên mọi người đều phải nể mặt hắn ít nhiều.
Mạc Hàm lẳng lặng đi tới ngồi cạnh Chu Viễn An, sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định không nói gì hết.
Chu Viễn An uống xong cốc nước, lại đứng dậy đi lấy cốc thứ hai, yết hầu ở cổ họng anh chậm rãi chuyển động, sườn mặt bên cạnh mềm mại và tinh tế dưới ánh đèn.
Mạc Hàm nhìn chằm chằm một hồi, rồi mượn điện thoại của anh gọi điện thoại cho Lý Việt Hải.
“Ba anh đi chưa?” Sau khi điện thoại được kết nối, cô hỏi luôn vào vấn đề.
Lý Việt Hải nhỏ giọng nói: “Chưa, ông ấy cãi nhau với mẹ anh, nói là tối nay muốn ngủ lại đây.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Mạc Hàm ngừng một chút rồi nói tiếp: “Chu Viễn An vẫn còn đang choáng váng, không thể tự trở về một mình được. Điện thoại của em cũng bỏ quên ở chỗ anh.”
“Bây giờ hai người không thể quay lại, ba anh nhìn thấy em nhiều lần chắc chắn sẽ nghi ngờ.” Lý Việt Hải nghĩ ngợi liền nghĩ ra một biện pháp: “Nếu không em đưa Chu Viễn An đến chỗ em nghỉ ngơi vậy?”
Mạc Hàm không thể tin nổi khi nghe thấy câu này, cô thấp giọng mắng: “Anh bị điên rồi à Lý Việt Hải?”
Bình thường Mạc Hàm đều gọi hắn là “Hải điểu”, chỉ khi nào tức giận cô mới gọi hết cả họ lẫn tên. Người bên kia có lẽ đã ý thức được điều gì nên ngập ngừng, vài giây sau mới nói: “Hay là tối nay hai người tìm một khách sạn nghỉ tạm đi, tiền thì em cứ ứng trước, khi nào trở về anh sẽ thanh toán cho em, chỉ có thể như vậy thôi.”
Mạc Hàm cười khổ trong lòng một tiếng, không nói gì nữa.
Cúp điện thoại, tiếng khóc ầm ĩ của trẻ nhỏ trong bệnh viện khiến đầu Mạc Hàm như muốn nổ tung.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Chu Viễn An, lúc này anh vừa uống xong cốc nước ấm thứ năm, trên vầng trán trắng nõn rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, cánh môi vẫn như cũ không hề có chút huyết sắc nào.
Mạc Hàm thật sự không hiểu tại sao những người kia lại có thể xử tệ với người mang khuôn mặt không nhiễm bụi trần như thế.
Cô mở miệng hỏi: “Cậu có người bạn thân nào có thể tới đón không?”
Hỏi xong cô liền cảm thấy lời mình hỏi là vô ích, nếu cậu ta có một vài người bạn thân thì lúc ốm đau cũng không đến mức phải thế này.
Quả nhiên, Chu Viễn An cẩn thận nghĩ một lúc sau đó trả lời: “Không có.”
“…”
Mạc Hàm bất đắc dĩ đem lời của Lý Việt Hải nói y nguyên lại một lần: “Đêm nay chúng ta phải nghỉ ở ngoài rồi, tôi sẽ chăm sóc cậu một đêm, coi như là cám ơn vì hôm nay cậu không có đuổi tôi ra khỏi chăn, không sao chứ?”
Mi mắt Chu Viễn An rũ xuống, nghe xong cũng không có phản ứng gì.
Mạc Hàm ngầm coi sự im lặng của anh là đồng ý, cô cúi đầu nhìn cái cốc giấy dùng một lần trên tay anh, hỏi: “Có uống nữa không?”
Chu Viễn An khẽ lắc đầu một cái: “Không.”
Cô liền đưa tay cầm lấy cốc giấy, bóp lại rồi ném vào thùng rác. Hai người đứng dậy rời khỏi bệnh viện.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
10 chương
14 chương
63 chương
11 chương
23 chương
56 chương
57 chương