Nhớ đến khi vừa biết chân tướng ba năm trước, cô thực sự rất hận Đường Nghệ và Thời Địch, hận hai người bọn họ thay đổi cuộc đời của cô, hận các bọn họ đưa một Cung Âu đến bên cạnh cô. Nhưng bây giờ, cô đã không còn hận như vậy nữa. Bởi vì, dù cô có phủ nhận hay không thì cô cũng đã động lòng với Cung Âu. Thời Địch đi về phía trước, liếc nhìn cô rồi đi vào phòng bệnh. Chỉ một lúc sau, Thời Tiểu Niệm nghe thấy âm thanh nhỏ nhẹ của Thời Địch, âm thanh dịu dàng như muốn tan thành nước vậy. ... Thời Tiểu Niệm rời khỏi bệnh viện, tìm công ty dọn nhà đưa những món đồ mà Cung Âu gọi là “trả” cho cô gửi đến nhà biên tập Hạ. Khi công ty dọn nhà đưa đồ đến nhà Hạ Vũ và anh Lý, biên tập Hạ kích động hét lên: “Mẹ nó, bộ này cái chén này không phải đồ cổ sao? Trước đây em từng lên internet xem thử, trên đó nói món này từng được hoàng thất ở Châu Âu dùng qua! Đồ cổ ơi! Phát tài rồi! Chồng ơi, chúng ta phát tài rồi!” “Huhuhu, đây là ghế mát xa trong phi thuyền vũ trụ đó. Ah... còn đây là mễ lan cao định này! Huhuhu, túi này túi này túi này là hàng sản xuất có giới hạn đó!” “Ông trời ơi, con lớn đến từng tuổi này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều món đắc tiền như vậy đó!” Biên tập Hạ nhìn những món đồ chất đầy phòng mà sắp phát điên luôn rồi. Anh Lý là một người đàn ông thật thà, nghe vậy liền kéo Thời Tiểu Niệm vào một góc nói nhỏ: “Thế này không tốt lắm đâu, mấy thứ này đều quá quý giá, sao em lại đưa cho bọn anh.” “Trước đây hai người ở đồn cảnh sát đã giúp em, giờ xem như em mượn hoa kính phật đi.” Thời Tiểu Niệm đứng ở một bên mỉm cười nói: “Hơn nữa, em cũng sắp rời khỏi thành phố S rồi, nhiều đồ như vậy em cũng không mang theo nổi.” “Em sắp đi?” Anh Lý ngạc nhiên. “Dạ, thay đổi hoàn cảnh.” Thời Tiểu Niệm nói, nhìn biên tập Hạ vẫn còn chưa hạ nhiệt cười cười, im lặng rời khỏi nhà bọn họ. Cô đi một mình ở trên đường, vài ngày ở bệnh viện cô đã nghĩ kỹ. Cô quyết định làm theo lời Phong quản gia nói, rời khỏi thành phố này. Cô từng xảy ra rất nhiều chuyện ở thành phố này, nhớ lại, cũng không có gì hay ho. Cung Âu lần này tha cho cô một lần, lỡ ngày nào đó lại gặp hắn trên đường, làm hắn nhớ lại những chuyện này, chọc giận hắn, thì cô thật sự vạn kiếp bất phục. Thời Tiểu Niệm đi về phía trạm xe buýt, bỗng nhiên, một chiếc xe riêng từ từ dừng lại bên cạnh cô. Cửa sổ xe bị từ từ hạ xuống. Thời Tiểu Niệm hạ thấp tầm mắt, chỉ thấy Mân Thu Quân ngồi ở ngồi phía sau, bộ đồ trên người vẫn rất cao quý, da được bảo dưỡng rất tốt, vẻ mặt vui mừng nhìn cô: “Tiểu Niệm, trùng hợp vậy.” Thời Tiểu Niệm ngẩn ngơ, mới miễn cưỡng gọi một tiếng: “Mẹ.” Từ sau khi đoạn tuyệt quan hệ, mỗi lần gọi tiếng mẹ cô đều thấy rất khó khăn, danh không chính, ngôn không thuận. “Vừa khéo, cha con không có thời gian ăn cơm với ta, con đi theo ta đi.” Mân Thu Quân nói. “Không được, con còn phải đi bệnh viện.” Thời Tiểu Niệm nói rằng. Nghe vậy, ánh mắt Mân Thu Quân có chút buồn bã: “Bây giờ con không muốn đi ăn cơm với mẹ nữa sao? Ta biết, nhà của chúng ta đã làm con chịu nhiều thiệt thòi.” Ở Thời gia, đúng lý mà nói thì Mân Thu Quân đúng là người đối xử tốt với cô nhất. Thời Tiểu Niệm im lặng nhìn bà, nghĩ đến việc sắp rời khỏi thành phố S, vẫn là, sau này không gặp lại nữa. “Được, con đi ăn với mẹ.” Thời Tiểu Niệm cười nhẹ, mở cửa xe, ngồi vào trong. “Ngoan quá.” Mân Thu Quân vui mừng nhìn cô, trên đường đi nắm chặt tay cô, nói địa chỉ với tài xế, tài xế gật đầu: “Được, thưa bà.” Mộ Thiên Sơ vốn định làm cho cha nuôi và Thời Địch hai bàn tay trắng rời khỏi Mộ thị và Mộ gia, nhưng bởi vì Cung Âu xen vào, trái lại lại giúp cho cha nuôi an toàn rời khỏi Mộ thị. Cổ phiếu của cha nuôi không có bị lỗ, vẫn có thể có xe chạy, mời được tài xế. Vậy coi như là ai trả thù ai đây? Thời Tiểu Niệm khổ sở cong môi, Mân Thu Quân kéo tay cô trách: “Sao con lại gầy như vậy, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?” “Không sao ạ, con đang giảm cân.” Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói. “Đã gầy tới như vậy còn đòi giảm cân, đừng giảm nữa.” Mân Thu Quân vỗ tay của cô nói: “Mẹ dắt con đi ăn đồ ăn ngon.” “Cảm ơn mẹ.” Thời Tiểu Niệm cười nhẹ. Mân Thu Quân đưa cô vào một nhà hàng Nhật cao cấp, hai người ngồi ở một gian phòng. Trên chiếc bàn chất đầy các đồ ăn Nhật. Thời Tiêu Niệm định lấy một món bỏ vào trong miệng, Mân Thu Quân liền bắt đầu nhắc tới chuyện của Thời Gia: “Em gái con đúng là không có mắt nhìn người, con nói xem. Mộ Thiên Sơ đột nhiên tuyên bố chia tay với nó, hại nó trong giới giải trí xuýt chút nữa không còn chỗ đứng, giờ Mộ thị suy bại rồi, thân thể của Mộ Thiên Sơ lại như vậy, nó lại từ bỏ mọi thứ quay về chăm sóc thằng nhóc đó làm cha con nổi giận luôn.” Thời Tiêu Niệm nghe thấy suýt chút nữa bị sặc. Cô cầm lấy ly nước uống một ngụm, nhìn Mân Thu Quần nói: “Mẹ, mẹ không thể chuyện gì cũng nghe cha nói hết được, không phải cha nói gì thì đều là đó hết đâu, chuyện này là lỗi của Thiên Sơ sao?" Mẹ nuôi không có chủ kiến, chuyện gì cũng đều nghe cha nuôi nói. Cha nuôi mà nói mặt trăng hình vuông chắc mẹ nuôi cũng nhìn ra bốn cạnh luôn mất. Mân Thu Quân ngạc nhiên nhìn cô. “Nếu như không phải cha nuôi hại Thiên So, Thời Địch lại giúp đỡ ông ấy, Thiên Sơ cũng sẽ không đuổi bọn họ ra ngoài.” Thời Tiêu Niệm nói. Cô tin rằng mẹ nuôi không biết chuyện này, cha nuôi tâm cơ quá sâu, vị thế của mẹ nuôi ở nhà rất thấp, cha nuôi cũng không thèm nói cho mẹ nuôi biết. Mân Thu Quân ngẩn người, chần chờ nói: “Cha của con cũng là vì cái nhà này.” Bà có thói quen bảo vệ gia đình. “Vì gia đình mà có thể hãm hại người khác sao? Mẹ có biết cha nuôi và Thời Địch cho Thiên Sơ uống thuốc, có thể biến anh ấy trơ thành kẻ ngốc không?” Thời Tiểu Niệm nói. “Cái gì?” Mân Thu Quân ngây người. “Còn nữa, Thời Địch mà mẹ cho là ngốc nghếch đó kỳ thực không ngốc chút nào cả, nó còn còn biết tìm người cưỡng bức chị nó nữa kìa.” Thời Tiểu Niệm nói. “Chuyện này mẹ từng hỏi rồi, Tiểu Địch nói là do bạn của con làm mà.” Mân Thu Quân vội vàng nói. “Mẹ, cha và Thời Địch nói gì mẹ đều tin cả, lời bọn họ nói luôn đúng cả sao? Mẹ đừng nên bị bọn họ xỏ mũi dắt đi như thế chứ.” Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói. “...” Mân Thu Quân cúi đầu: “Mẹ biết mẹ là người phụ nữ không có chủ kiến, nhưng cả chồng và con gái của mẹ mẹ cũng không tin thì mẹ còn có thể tin ai đây?” Thời Tiểu Niệm không phản bác nổi. Thời Tiểu Niệm cúi đầu uống một hớp nước nói: “Mẹ, con sắp rời khỏi thành phố S, có thể đây là lần cuối cùng con ăn cơm cùng mẹ.” “Con phải đi sao, đi đâu?” Mân Thu Quân sốt ruột hỏi thăm. “Chuyện này nói sau đi, con còn chưa nghĩ ra.” Thời Tiểu Niệm nhìn về phía cô, từ từ nói: “Mẹ phải tự chăm sóc chính mình, nha? Nếu cha và Thời Địch bảo mẹ làm những chuyện mẹ không thích, mẹ cũng đừng làm. Quan trọng nhất là phải chăm sóc sức khỏa chính mình, mẹ bị phong thấp, mấy ngày lạnh, phải chú ý nhiều một chút, còn nữa, mẹ đừng ăn nhiều đồ ngọt như thế nữa, năm ngoái con có xem qua báo cáo sức khỏe của mẹ, cũng sắp cán ngưỡng tiểu đường rồi đó.” Thời Tiểu Niệm rất ít khi nói nhiều như vậy. Mân Thu Quân ngơ ngác nhìn Thời Tiểu Niệm, báo cáo kiểm trả sức khỏe của bà đến cả chồng và con gái bà cũng không quan tâm, không nghĩ tới cô lại xem, lại nhớ kỹ đến vậy. “Mẹ đi rửa tay.” Mân Thu Quân che miệng lại, nghẹn ngào đi ra ngoài. Âm thanh của cánh cửa gian phòng bên trong nhà hàng Nhật khép lại. Thời Tiểu Niệm ngồi một mình ở nơi đó, viền mắt từ từ đỏ lên, cô đi lần này, sau này chỉ còn cô đơn một mình mà thôi. Không gia đình, không bạn bè, không người thân. Cô là một người ba không. Thời Tiểu Niệm khổ sở cười, nước trong ly bị cô uống cạn toàn bộ. Thân thể nổi lên phản ứng, cô đứng dậy đi về phía WC, rất xa, cô chợt nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của mẹ nuôi truyền đến: “Tiểu Địch, ta thực sự không thể giúp con.” “...” Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm đứng im ở nơi đó. “Nhưng mà... Nhưng mà... Được, mẹ đã giữ Tiểu Niệm lại giúp con, con thật sự nghĩ rằng không có Tiểu Niệm, con và Thiên Sơ có thể hòa hợp lại sao? Được rồi được rồi, mẹ biết rồi, chỉ lần này thôi, mẹ không muốn lừa gạt Tiểu Niệm nữa.” Mân Thu Quân cúp điện thoại, từ từ xoay người lại, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó. Mân Thu Quân nhất thời kinh ngạc, điện thoại di động từ trong tay tuột xuống, rơi xuống đất. “Hóa ra hôm nay không phải vô tình gặp được.” Thời Tiểu Niệm cười một tiếng, hóa ra là sợ cô đến bệnh viện làm kỳ dad, nên mới bảo mẹ nuôi đến giữ chân cô. “Tiểu Niệm...” “Ở trong mắt mẹ, cha và Thời Địch mới là người thân, từ trước đến giờ không có con.” Thời Tiểu Niệm tự giễu nói, từng bước lui về phía sau: “Sự thật này sao tôi lại mãi chẳng nhớ thế này?” Từ trước đến giờ đều là Thời Địch trước, cô sau. Từ trước đến giờ đều là như vậy. “Tiểu Niệm, con hãy nghe mẹ nói, mẹ không phải cố ý...” “Mẹ, đây là lần cuối cùng tôi gọi bà là mẹ.” Thời Tiểu Niệm vừa cười vừa nói, nói ra từng chữ một: “Tôi chúc một nhà ba người các người vĩnh viễn hạnh phúc an khang.” Nói xong, Thời Tiểu Niệm xoay người chạy, cũng không quay đầu lại, mặc kệ Mân Thu Quân ở sau cô nói gì, cô đều không nghe. Thời Tiểu Niệm chạy ra khỏi nhà hàng, một mình chạy trên đường cái. Tựa như làm thế có thể làm cô vơi bớt ưu phiền.. Cô càng không ngừng chạy, càng không ngừng chạy. Đến khi chạy không nổi nữa, một tay cô cầm túi, một tay đặt tại bên tường, thở dốc nhìn về phía trước, vừa nhìn, cô ngây người. Thiên Chi Cảng. Chạy lâu như vậy, lại chạy đến Thiên Chi Cảng. Thời Tiểu Niệm rũ mắt, đột nhiên mọi thứ trước mắt như chồng lên nhau, cô cho là do mình chạy quá nhanh, lắc lắc đầu, nhắm mắt lại mở mắt, hình ảnh trước mắt vẫn còn chồng lên nhau. Đầu cũng càng ngày càng choáng. Xảy ra chuyện gì vậy chứ? Thời Tiểu Niệm lấy một tay đè đầu, cô cố gắng lắc đầu, đầu lại càng ngày càng nặng, trong thân thể một nhiệt khí bốc lên, nóng đến mức cô chịu không nổi. Cô đột nhiên nghĩ món ăn Nhật bản vừa ăn ban nảy, thất vọng đến cực điểm. Mẹ nuôi không ngừng thay Thời Địch ngăn cản cô, lại còn bỏ thuốc cô, là thuốc mê. Là do sợ cô sẽ nối lại tình xưa sao?