Chương 165: Cô tháo bỏ chiếc nhẫn Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Trong lòng cô đối với hắn tràn đầy oán hận. “Bình thường tôi dám nói sao? Không phải lần trước tôi nói đã bị anh hành hạ đến sống dở chết dở sao?” Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, tiếp tục nói: “Anh tự cao tự đại, dễ giận, khó chịu, cố chấp, không bao giờ tin người khác, hành hạ người ta xong chỉ nói một câu không khống chế được, chẳng lẽ người trên toàn thế giới đều phải chiều anh sao? Cung Âu, anh thật là nên cần một bác sĩ tâm lý, anh phải nhìn thẳng vào bệnh tình của mình mới được.” Cố chấp. Cô lại nhắc tới bệnh của hắn một lần nữa. Trong mắt cô, hắn hoàn toàn không là gì cả, cho dù hắn làm gì cũng đều là sai, cô chỉ nhớ lỗi của hắn. “Ha ha.” Cung Âu nhìn cô cười, trên gương mặt anh tuấn không có chút tức giận nào, rất bình tĩnh. Bình tĩnh làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. “Thời tiểu thư...” Phong Đức ngồi bên cạnh ghế tài xế bất đắc dĩ nhìn Thời Tiểu Niệm, cô đây là muốn làm gì? Dạy dỗ thiếu gia hay là kích thích thiếu gia? “...” Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, nhìn mặt hắn, ánh mắt chớp chớp. Có phải cô nói nặng quá không? Phong Đức đã từng nói với cô, phải dẫn dắt Cung Âu chứ không phải chọc giận, nhưng cô chẳng qua chỉ là người bình thường, cô cũng có cảm xúc.... Mộ Thiên Sơ lại vì cô bị thương thêm lần nữa, trong lòng cô rất không dễ chịu. Cô xoay người muốn đi, bỗng nhiên Cung Âu nói, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo: “Dù sao tôi cũng chỉ là một người mắc bệnh chướng ngại tinh thần cố chấp, cho dù là tôi tự tay giết người, tôi cũng sẽ không phải chịu tội nhỉ?” “...” Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, hắn nói vậy là có ý gì? Cung Âu cười lạnh, cầm điện thoại ra bấm một dãy số, nhìn Thời Tiểu Niệm, nói: “Ngăn cản Mộ Thiên Sơ lại, tôi muốn hắn không còn mạng chờ đến bệnh viện.” Hắn cười lạnh ra lệnh, sau đó bỏ điện thoại qua một bên, trong mắt lộ ra một tia điên cuồng: “Em thấy sao, lúc này thủ đoạn của tôi không còn đê tiện nữa đi, tôi cho hắn một cái thoải mái.” “Anh....” Thời Tiểu Niệm trợn mắt nhìn hắn không nói ra lời, cả người không nhịn được phát lạnh. “Em còn không đi sao? Có lẽ vẫn còn kịp nhìn thấy hắn lần cuối đó.” Cung Âu nhếch môi, ung dung thong thả nói: “Hay là nói, rốt cuộc em cũng đã biết là ai sai rồi sao? Quỳ xuống nhận sai, có lẽ, tôi sẽ đồng ý lại gọi điện thoại lần nữa...” Hắn còn chưa nói hết lời, Thời Tiểu Niệm đã xoay người chạy. Không có cầu xin tha thứ. Không có nhận sai. Cô chạy, không để ý gì cả chạy về phía một chiếc xe, sau đó nghênh ngang rời đi. “...” Cung Âu ngồi ở chỗ đó, nụ cười trên môi cứng đờ, bỗng nhiên đôi mắt mất đi tất cả tiêu cự, hắn nhìn chằm chằm về phía cô biến mất. Một lát lâu sau, hắn đưa tay ấn ngực mình. Đau. Nỗi đau chưa bao giờ có, giống như bị ai dùng dao đâm liều mạnh khuấy vậy, khuấy đến máu thịt mơ hồ. ... Thời Tiểu Niệm ngồi lên xe, vệ sĩ cùng tài xế đều ngồi bên trong, cô vội vàng hô: “Nhanh đi bệnh viện.” Nói xong, xe nổ náy, cô vội vàng gọi điện thoại cho Mộ Thiên Sơ. Thật lâu, bên kia mới bắt máy, cô gấp gáp hô: “Thiên Sơ, cẩn thận, Cung Âu cho người tới đối phó anh.” “Không còn kịp rồi, Thời Đại tiểu thư.” Trả lời cô, là giọng nói tuyệt vọng như tro tàn của Ngả Luân: “Bọn họ ngăn cản chúng tôi ở cầu Tả Hoa.” Vừa dứt lời, liền nghe được một tiếng vang thật lớn, cuộc nói chuyện bị đứt đoạn. Trên cầu Tả Hoa. Ở phía trước không xa. “Mau đi cầu Tả Hoa!” Thời Tiểu Niệm la lớn, gấp gáp vô cùng. Mỗi một lần, đến lúc cô muốn nói chuyện với Cung Âu, cô vĩnh viễn là người thua, hắn vĩnh viễn có cách hành hạ cô. Lần này, là trực tiếp muốn tính mạng của Mộ Thiên Sơ. Cũng tốt, như vậy còn tốt hơn trở thành con rối bị Cung Âu chơi đùa, cho một dao thoải mái không cần bị hành hạ nhiều như vậy. Xe đã đến cầu Tả Hoa, toàn bộ trên cầu đã bị đóng đường từ xa, một đống xe đứng ở giữa, trong đó có xe hơi, có xe cấp cứu. Thời Tiểu Niệm đứng nhìn từ xa, chỉ thấy trên cầu chằng chịt người đứng. Có thể thấy trận thế lớn bao nhiêu. Vệ sĩ thấy trận thế này hoàn toàn sợ bối rối, vội vàng cầm điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát, đột nhiên lại hét to: “Sao vậy, sao chỗ này lại không có tín hiệu!” “Thiên Sơ.” Thời Tiểu Niệm cắn răng, đẩy cửa xe ra không để ý gì cả chạy về phía trước. Một đám người đang ngăn cản giao thông kia nhìn cô một cái, không có ngăn cản cô, để cho cô chạy vào trong. Thời Tiểu Niệm chạy một đường lên cầu, thấy cảnh tượng trước mắt, chân cô như nhũn ra. Một đám người đông nghìn nghịt cầm gậy sắt đứng trên cầu, Mộ Thiên Sơ, Ngả Luân và mấy người vệ sĩ bị bao vây ở chính giữa, trên đất máu chảy loang lổ. Mấy người dùng gậy sắt đánh về phía bọn họ, không nặng cũng không nhẹ, hoàn toàn là cố ý hành hạ, làm bọn họ cho dù chết cũng không được chết thoải mái. “Bốp....” Ngả Luân cùng vệ sĩ bị đánh té xuống, Mộ Thiên Sơ từ dưới đất miễn cưỡng đứng lên, phun một ngụm máu tươi trong miệng ra, đưa tay đè ngực, suy yếu nói: “Thả người của tôi đi!” “Chết đến nơi còn muốn cứu người à!” Một đám người cười lớn, cười anh không biết tự lượng sức mình, sau đó lại một trận đòn đánh lên người anh. Mộ Thiên Sơ nặng nề ngã xuống đất, máu tươi đầy người. Tất cả mọi người lại đánh về phía anh một lần nữa. Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn một màn này, liều mạng vọt tới bên người Mộ Thiên Sơ quỳ xuống, nhanh chóng cúi người. Gậy sắt hung hăng đánh về phía cô. Đau đớn từ sau lưng truyền khắp toàn thân. “A....” Thời Tiểu Niệm đau đến hét thảm lên, ngã xuống dưới, tầm mắt cô rơi vào một mảnh vết máu trên lưng Mộ Thiên Sơ, cô nhanh chóng đưa tay chống lên mặt đất, không dám đè nặng lên người anh. “Tiểu Niệm....” Mộ Thiên Sơ nằm trên đất, muốn đẩy cô ra, nhưng lại không còn chút sức lực nào: “Em đi ra.” “Là em liên lụy anh, cho dù chết, em cũng phải chết trước mặt anh.” Thời Tiểu Niệm nói, giọng run rẩy. Đối với Mộ Thiên Sơ, cô rất áy náy tự trách, cũng bởi vì cô, một vị thái tử gia Mộ thị như anh lại rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay, sao cô lại có thể trơ mắt nhìn anh chết đi. Gậy sắt dừng lại trong một giây, sau đó tiếp tục đánh xuống. Thời Tiểu Niệm đau liên tục kêu lên, rốt cuộc cánh tay không chống được nữa, cả người rơi trên lưng Mộ Thiên Sơ. Gậy sắt đánh tới, giống như là muốn đánh nát mỗi cái xương của cô. “Tiểu Niệm....” Mộ Thiên Sơ nằm bên dưới cô, nghe cô kêu thảm thiết, đau lòng vô cùng, lại không còn chút sức lực ngăn cản cô. Gậy sắt một trận lại một trận đánh xuống. Thống khổ, khó mà chịu đựng. Thời Tiểu Niệm cảm giác cả người mình cũng bị đánh tan vỡ, suy yếu nằm trên lưng Mộ Thiên Sơ, tóc tản ra, gương mặt trắng bệch. Đau quá. Mệt quá. “....” Đánh tới gần cuối, Thời Tiểu Niệm không kêu, vì không kêu nổi nữa, cô nhìn phía trước, có vệ sĩ cả người đầy máu nằm ở đó, không biết là ngất xỉu, hay là chết. Phát hiện cô không kiên trì nổi, Mộ Thiên Sơ cắn răng nói: “Cố gắng, Tiểu Niệm.” “...” Thời tiểu Niệm đau đến không nói ra lời, cô nằm trên lưng Mộ Thiên Sơ, nghe giọng nói của anh truyền tới: “Cánh đồng hoa, chúng ta còn chưa đi cánh đồng hoa ở quê. Cố gắng...” “Cánh đồng hoa ở quê, thật là đẹp.” Thời Tiểu Niệm mở mắt, mồ hôi chảy xuống, làm mơ hồ tầm mắt của cô, cô lầm bầm nói lại. “Anh còn chưa từng thấy, a.... theo anh đi.... xem cánh đồng hoa...” Mộ Thiên Sơ cố hết sức nói, không biết một cỗ sức lực từ đâu ra làm anh bỗng nhiên xoay người, vung cánh tay lên. Gậy sắt trượt khỏi người Thời Tiểu Niệm, nặng nề đánh lên tay anh. Những cây gậy sắt rơi xuống như mưa bỗng nhiên dừng lại. Thời Tiểu Niệm từ từ ngẩng mặt lên, mồ hôi làm mắt cô mơ hồ, cô nhìn thấy thân thể thật cao lớn của Cung Âu đứng ở đó. Cô không nhìn thấy biểu tình của hắn, không cần suy nghĩ, nhất định lại là cao cao tại thượng rồi. Thì ra, hắn vẫn luôn đứng ở đó nhìn cô bị đánh. Thì ra, hắn vẫn nhìn... “Thời Tiểu Niệm, một lần cuối cùng, nếu như em muốn sống, vậy bò đến trước mặt tôi!” Giọng nói của Cung Âu cao ngạo âm trầm, giống như phán quan nắm giữ sinh tử của người khác. Thời Tiểu Niệm nằm trên người Mộ Thiên Sơ, cố hết sức ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ hồ nhìn gương mặt đó, khàn khàn khó khăn mở miệng: “Tất... tất cả mọi người... cũng... sống.” “Đừng có vọng tưởng!” Cung Âu lạnh giọng đánh vỡ nguyện vọng tốt đẹp của cô. Mộ Thiên Sơ đã đổi thành nẳm ngửa ở đó, trên ngực chịu đựng sức nặng của Thời Tiểu Niệm, anh có thể cảm giác được hơi thở của cô đã bắt đầu không đều. Anh nhìn người phụ nữ trước ngực, suy yếu nói: “Đủ rồi... Tiểu Niệm... đi...” Cô có thể sống, lại là sống tốt. Anh không tranh lại Cung Âu, không đấu lại Cung Âu. “...” Thời Tiểu Niệm muốn nói cái gì, đau đến không nói ra được, đôi tay nhỏ bé động đậy, giống như muốn bò dậy. “...” Mộ Thiên Sơ thấy vậy, trên môi tràn đầy máu tươi lộ ra nụ cười thoải mái, ngã người về phía sau. Mất hết sức lực. Không thể ngẩng đầu lên nữa.