Editor: Yuhina Sở trường duy nhát của cô chính là vẽ vời. Việc cô thích nhất cũng là vẽ vời, vẽ vời có thể làm cho cô bình tĩnh, thoải mái, trong đầu sẽ không có quá nhiều tạp niệm. Mặt biển tĩnh lặng. Cung Âu nằm ở trên bờ cát, lười biếng chợp mắt, gương mặt anh tuấn xuất trần. Thời  Tiểu Niệm ở một bên ngồi vẽ. Thời gian từ từ trôi qua, trên bờ cát dần dần xuất hiện bản phác họa Cung Âu, ngũ quan lạnh lẽo cứng rắn, đường nét anh tuấn, đôi chân thật dài "Được rồi." Thời Tiểu Niệm kết thúc công việc, vỗ vỗ tay. Chờ vẽ xong, cô mới phát giác mình mệt mỏi, không giống như vẽ vời bình thường, vẽ tranh ở trên bờ cát càng cần phải dùng sức, cánh tay đau nhức đến không chịu được. "Được rồi" Cung Âu đột nhiên mở mắt ra, con ngươi đen nhìn thẳng hướng về cô. "Anh không ngủ" Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà nhìn về phía hắn. "Ngủ thiếp đi, em vừa gọi tôi liền tỉnh rồi." Cung Âu vươn mình một cái, từ trên bờ cát đứng lên, hoạt động cái cổ, hướng về bên người cô đi đến. Thời Tiểu Niệm mệt mỏi không chịu được, mặc cho bị cát làm bẩn ngồi xuống. Cung Âu cúi đầu nhìn sang, nhìn thấy tranh vẽ chân dung trên bờ cát, bên trong đôi con ngươi đen lộ ra vẻ chấn động. Ở Cung gia có họa sỹ cực kỳ nổi tiếng vì gia đình bọn họ vẽ tranh sơn dầu, chỉ là những bức họa đó thực sự không đáng nhắc tới. Thời Tiểu Niệm vẽ, hắn thế nào cũng thấy hợp mắt. "Phong Đức" Cung Âu gọi, "Đi lấy máy ảnh, đem chụp bức tranh này lại" "Vâng, thiếu gia." "Đi đến nơi gần nhất có thể điều máy bay trực thăng, điều một chiếc lại đây, lấy máy ảnh chuyên dụng" Cung Âu lại nói. Thời Tiểu Niệm vẽ tranh, tỉ lệ so với dáng vẻ của hắn phải hơn gấp 4 lần, máy ảnh chuyên dụng mới có thể chụp được toàn cảnh cảu bức tranh này. "Vâng, thiếu gia." Phong Đức lập tức vội vã mà chạy đi. Máy ảnh chuyên dụng Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở to mắt, mỏi mệt nhìn về phía hắn, "Không cần khuếch trương như vậy chứ, còn DÙNG MÁY CHUYÊN DỤNG" "Tôi có tiền." "Có tiền thì có thể quyên góp mấy trường tiểu học a." Không có chuyện gì lại lấy máy bay trực thăng chở máy ảnh chuyên dụng đến để chụp một bức tranh chân dung vẽ trên cát "Tôi đã quyên rồi" "…" "Sớm biết thế này liền để em mang giấy vẽ theo, bức vẽ trên bờ cát bảo tồn không được" Cung Âu véo lông mày, có chút hối hận, ngồi xuống bên cạnh cô. "…" Thời Tiểu Niệm không nói gì. "Đưa tay cho tôi." Cung Âu nói, ma trảo nắm lấy tay cô đặt ở trong lòng bàn tay của mình, tiếng nói trầm thấp, "Sau này tôi sẽ bảo vệ tốt đôi tay này." Vậy hắn sẽ để cho cô vẽ vời sao. Thời Tiểu Niệm ở trong lòng oán thầm. "Hai tay của em rất mẫn cảm, có thể vẽ vời, có thể nấu ăn, khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỗ hữu dụng nhất của em chính là đôi tay này rồi." Cung Âu nói, tiếng nói từ tính. "…" Vẽ vời cùng nấu ăn cô liền nhịn, mẫn cảm là cái quỷ gì đây, là ưu điểm à Thời Tiểu Niệm thu hồi tay của chính mình, tập trung ngắm biển. Đêm, so với vừa nãy tối hơn mấy phần, trên bầu trời điểm vài ngôi sao, ngoài biển rộng chỉ có tiếng song vỗ rì rào. Thời Tiểu Niệm nâng mặt nhìn biển rộng. Cung Âu hạ thấp mắt xuống nhìn cô. Nhìn cô ngắm biển rộng càng ngày càng hợp mắt. Hắn nhìn cô càng ngày càng hợp mắt. Thời Tiểu Niệm biết Cung Âu vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô, cô cũng không muốn nói cái gì nữa, cô thật sự mệt mỏi, cô cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn biển rộng. Thời gian trôi qua hồi lâu. Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên nói, "Anh biết không, kỳ thực tôi đối với biển rộng vẫn là vừa ngóng trông lại vừa hận." "Tại sao" Cung Âu trầm giọng hỏi. "Khi còn bé, tôi khi còn bé vẫn rất muốn đi xem biển rộng, đáng tiếc là không có cơ hội." thời Tiểu Niệm nhìn biển rộng, nhàn nhạt ngoắc ngoắc khóe môi, nụ cười có chút cay đắng, "Có một lần bố mẹ nuôi mang theo Thời Địch em gái nuôi của tôi đi du lịch, chính là đi nghỉ dưỡng ở biển." "…" "Lúc Thời Địch trở lại, nói cho tôi biết bọn họ đi chơi vui vẻ thế nào, chụp bao nhiêu bức ảnh, ba người bọn họ đồng loạt lưu lại rất nhiều rất nhiều vết chân ở trên bờ cát, vết chân của ba người bọn họ." Thời Tiểu Niệm cười khổ nói, "Khi đó tôi nhìn những bức ảnh chụp những vết chân kia rất đố kị, tôi cảm giác mình là người dư thừa nhất trong cái nhà đó." "…" Cung Âu nhìn cô, con ngươi đen chăm chú dừng lại ở nụ cười khổ sở trên đôi môi cô. "Lúc đó, tôi liền tự nói với mình, tôi ghét nhất biển rộng, tôi không muốn đi nhìn nó chút nào." Thời Tiểu Niệm nói rằng, nụ cười đặc biệt khó coi, "Nhưng ở trên Vân chi đảo, thời điểm anh dẫn tôi đi du thuyền ngoài biển, tôi mới phát hiện nguyên lai bên trong biển rộng đẹp không thể tả xiết, so với nhưng thước phim trên tivi còn đẹp hơn biết bao nhiêu lần." Biển rộng thật sự rất đẹp. Ngoài biển buổi tối, càng đẹp hơn. "Vân chi đảo, là lần đầu tiên em nhìn thấy biển" Cung Âu  tiếng nói trầm thấp. "Ừ, trên thực tế là lần đầu tiên tiếp cận biển." Thời Tiểu Niệm gật gật đầu. cô nhìn mặt biển dưới bóng đêm, lẳng lặng mà nhìn từng trận sóng biển đập về bờ, xuất hiện những bọt nước trắng xóa, đặc biệt Mỹ Lệ. Nhìn nhìn, Thời Tiểu Niệm  bắt đầu gật gù, cơn buồn ngủ dần dần ập tới. Cô dần dần đóng lại con mắt, dựng thẳng một cái tay để trên đầu gối để chống đỡ lấy đầu mình, mặt dựa vào cánh tay ngủ thiếp đi. "…" Thấy thế, Cung Âu nhíu nhíu mày lại. Ngủ còn không biết hướng về thân thể hắn dựa vào, sao cô lại có thể không thích thân cận hắn được chứ. Cung Âu không vui trừng nữ nhân trước mắt, đưa tay lôi kéo cô, Thời Tiểu Niệm nghiêng thân thể tựa vào trong ngực của hắn, vẫn là ngủ. Cô mệt mỏi là thật. Làm thế này cũng không tỉnh. Cung Âu bất mãn mà đưa tay vân vê lỗ tai của cô, động tác hung mãnh, cường độ nhưng mềm nhẹ không giống như xuất phát từ Cung Âu hắn. Hắn một tay đỡ Thời Tiểu Niệm, một tay cầm lên điện thoại di động gọi điện thoại cho Phong Đức, lạnh lùng ra lệnh, "Để máy bay trực thăng đợi đã, trước tiên không qua đây." Máy bay trực thăng bay đến, âm thanh sẽ làm phiền đến cô. "Vâng, thiếu gia." Phong Đức ở đây nhận lệnh. Cung Âu cúp điện thoại, đưa tay chuẩn bị đem Thời Tiểu Niệm ôm lấy để trở về, tầm mắt rơi vào bức tranh chân dung trên cát mà cô vẽ cho hắn, con mắt càng ngày càng thâm thúy. Trầm tư một lát, Cung Âu đem cô chuyển ra sau lưng, đem Thời Tiểu Niệm đang ngủ say nằm trên lưng hắn, hai tay của côbuông xuống hai vai của hắn. Hắn cõng lấy cô, sau đó cởi giày ở chân ra. Trong lúc này, Thời Tiểu Niệm quên chính mình ngủ bao lâu. Trong cơn ngủ mê, cô cảm giác mình lại như ngồi ở trên thuyền, thân thể lắc lư, nhưng cô thực sự quá buồn ngủ, không muốn tỉnh, không muốn đi truy cứu cái đó. Tiếng sóng biển chạy vào trong lỗ tai của cô từng lần từng lần một vang lên. Rốt cục, Thời Tiểu Niệm mở mắt ra, mơ mơ màng màng đi phía trước nhìn tới. Trước mắt, sắc trời đang tờ mờ sáng, một loạt nhà gỗ xa xa lấp ló ở phía sau cây đại thụ, khí trời có chút cảm giác mát mẻ, gió lạnh lẽo thổi tới trên mặt cô. Cảnh tượng trước mắt đang di động. Di động Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, người tỉnh lại, cúi đầu xuống, liền phát hiện chính mình đang nằm nhoài trên lưng Cung Âu, Cung Âu đang cõng lấy cô đi về phía trước. Mà trên người cô, mặc một cái áo gió của nữ, chống đỡ lại những cơn gió mát lúc rạng sáng. "Cung Âu" Thời Tiểu Niệm đầu óc mơ hồ mở miệng. "Ừ. Tỉnh rồi" Cung Âu trầm thấp đáp một tiếng, tiếng nói từ tính, lộ ra một tia mệt mỏi, người tiếp tục đi về phía trước. "Tại sao lại cõng tôi a" Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà hỏi. Hắn cõng lấy cô làm gì Chẳng trách cô ngủ không thoải mái như vậy, vừa cảm giác ngủ được ngơ ngơ ngác ngác. "Em thật sự tỉnh rồi" Cung Âu dừng bước, trầm thấp hỏi. "Ừ, tỉnh rồi." "Vậy em mở to hai mắt ra cho tôi xem" Cung Âu nói xong, cõng lấy cô bỗng nhiên xoay người lại. Thời Tiểu Niệm nằm nhoài trên lưng của hắn, nhìn tới phía trước, chỉ một chút, cô liền sợ ngây người. Chỉ thấy bờ cát kéo dài nhìn không thấy đầu bờ, những vết chân in dấu trên bờ cát, rất dài rất dài, dài đến nỗi không thấy điểm đầu của vết chân đó. Vết chân dẵm đến cực kỳ chỉnh tề. Như hai cái đường thẳng song song, đạp ra một vẻ đẹp không tên. "Như thế nào" Cung Âu mở miệng, ngữ khí dương dương tự đắc, cao ngạo, "So với chuyến đi du lịch của em gái nuôi của em thì chỗ này nhiều dấu chân hơn nhiều" Tiếng nói của hắn theo một trận sóng biển đồng thời vang lên.