Editor: Yuhina Cung Âu cứ để mặc cho cô ôm lấy, hai người dán chặt lấy nhau không thể tách rời. Hắn chậm rãi cúi đầu, hàm dưới chống đỡ ở trên vai cô, môi mỏng hơi khé mở, tiếng nói trầm thấp từ tính, "Không cho em đi, vĩnh viễn không cho em rời khỏi tôi." Giọng nói của hắn trầm thấp, như đang nói một lời thề cảm động. Trong lòng cô lại như có một nỗi sợ không tên. Cung Âu quay mặt sang, tầm mắt rơi vào trên lỗ tai mỏng manh của cô, hắn hé mở môi, lập tức ngậm vành tai của cô. "…" Thân thể Thời Tiểu Niệm căng lại, muốn chạy trốn lại bị hắn ôm quá chặt chẽ. Cung Âu thoả mãn đã ôm lấy cô thật chặt, ở lỗ tai của cco tinh tế hôn, thỏa mãn ngửi mùi hương trên người cô, trong con ngươi đen tràn đầy vẻ thâm tình. "Tiểu Niệm, lỗ tai của em thật đẹp." Hắn hôn. "…" "Tóc của em cũng rất đẹp." "…" "Tất cả của em đều rất đẹp." "…" "Tất cả của em đều là của tôi, đều là của Cung Âu tôi, không ai có thể chia sẻ." Hắn mút hôn lỗ tai của cô, giọng khan khàn nói ra khỏi miệng. "Đừng như vậy." Thời Tiểu Niệm nghiêng đầu đi, nhưng chạy không thoát khỏi cái hôn của hắn. "Kỳ thực em không cần phải để ý đến tôi." Cung Âu hôn lỗ tai của cô nói rằng, tiếng nói lộ ra cảm giác trí mạng, "Thế nhưng tôi muốn quảng, muốn kiểm soát em đến cùng." "…" "Tôi sẽ không buông tay em, vĩnh viễn." "…" Thời Tiểu Niệm ngây người, là cô làm sai sao Cô giương mắt lên, nhìn thấy cái kéo được đặt lên mặt chiếc dương cầm, hẳn là Phong Đức lấy tới. Cô lập tức nói, "Có kéo, trước tiên để tôi đem dây trói cảu anh cởi ra, lại đi băng bó tay một chút đi." Hắn tự ngược mà đem băng gạc đều hủy đi. "Chỗ này của tôi càng cần phải giải thoát ràng buộc." Cung Âu từ phía sau dính sát thân thể của cô, môi mỏng ngậm vành tai trắng nõn của cô nhiều lần mút hôn. Hai người dán đến quá gần, cô có thể cảm giác được một cách rõ ràng biến hóa phía dưới bụng của hắn, mặt không khỏi nóng lên. Mới từ trong trạng thái tinh than hoảng loạn khôi phục như cũ, thú tính của hắn có thể lập tức bùng phát quá độ. Cô thật khâm phục hắn. Cung Âu buông lỗ tai cô ra, môi mỏng hôn hướng về chiếc cổ mảnh khảnh của cô, hô hấp ấm áp phả vào cổ, lại tê tê lại ngứa. Thời Tiểu Niệm không cách nào chạy trốn, không cách nào từ chối, tay buông xuống bên người  không nhịn được nắm chặt. Cô ngước mắt nhìn cây dương cầm cổ phía trước cách đó không xa, chuyển động con mắt, hỏi, "Cung Âu, Cung Úc là tên của anh trai anh sao" Động tác hôn của Cung Âu hơi khựng lại, tiếng nói trầm thấp, "Làm sao em biết" Thời Tiểu Niệm nhìn về phía cây đàn dương cầm, "Tôi thấy trên đàn dương cầm có khắc  danh tự này, cây đàn này là của anh trai anh " Cô cũng chỉ là suy đoán. Có thể xuất hiện trong phòng ngủ của Cung Âu, lại là họ Cung, nàng nghĩ, trừ anh trai hắn bên ngoài cũng sẽ không có người khác. "…" Cung Âu dừng việc hôn cô, ôm lấy cô đi về phía trước. Thời Tiểu Niệm cầm lấy cái kéo trên cây đàn, thay hắn cắt đi dây da trên cổ tay. Cung Âu thấp mâu nhìn về phía cây đàn, con ngươi đen thâm thúy, trên gương mặt anh tuấn  không biểu lộ cảm xúc gì, khiến người ta không biết hắn đang suy nghĩ gì. Một lát sau, hắn đưa tay sờ vào cây đàn dương cầm, trầm thấp nói, "Đây là cây đàn dương cầm của anh trai tôi, khi tôi trở vè nước phát triển, liền mang cây đàn này đến." "Có thể kể một chút chuyện về anh trai anh cho tôi nghe được không" Thời Tiểu Niệm đứng ở một bên hỏi. Cô không phải là một người hay hóng chuyện bát quái, chỉ muốn để máu thú tính của Cung Âu mau đi thôi. Hắn cần được phân tán đi sự chú ý. "Anh ấy lớn hơn tôi ba tuổi, là một người đàn ông ôn hòa." Cung Âu đưa tay ra, đầu ngón tay xẹt qua phím đàn trắng đen, cây đàn phát ra một tiếng vang không mấy êm tai. Thời Tiểu Niệm hỏi, "Tình cảm của anh và anh ấy rất thân thiết" "Trước khi anh ấy chết, từ xưa đến nay tôi chưa từng cùng anh ấy tranh cãi một câu, tôi rất kính trọng anh ấy." Cung Âu nói, con ngươi đen nhìn chằm chằm phím đàn trắng đen. "…" Nghe được, cung Âu đối với anh trai hắn có rất nhiều  hối hận. Có thể cũng bởi vì như vậy, hắn mới có thể đem các loại tâm tình tiêu cực đọng lại, sau đó bạo phát, lại như tình cảnh vừa nãy phát sinh đó. Cung Âu kéo cô ở trước đàn dương cầm ngồi xuống, tay trái nắm chặt tay phải của cô, bắt đầu chuyển động ở trên phím đàn đen trắng. Thời Tiểu Niệm nghe ra là một khúc nhạc đứt quãng. "Cha mẹ anh có hai đứa con trai các anh này nên rất kiêu ngạo đi" Thời Tiểu Niệm tìm chủ đề nói chuyện. "Bọn họ không thích anh trai." Cung Âu trầm thấp nói. Thời Tiểu Niệm kinh ngạc quay đầu nhìn về phía hắn, bật thốt lên, "Không thích anh trai anh, lẽ nào yêu thích anh" Cung Âu thấp mâu nhìn về phía cô, sắc mặt phút chốc trầm xuống, sâu kín nói, "Cách em nói thật giống như kiểu yêu thích tôi là chuyện không bình thường." Là rất không bình thường. Cung Âu tính khí kém thành như vậy, mọi phương diện cũng không được người ta yêu thích. "Không có, ta chỉ là cảm thấy người ôn hòa càng dễ dàng được người khác yêu thích." Thời Tiểu Niệm trái lương tâm nói rằng, "Anh tiếp tục nói đi." Cung Âu tối tăm liếc nhìn cô một cái, rõ ràng không tin lời cô nói, nhưng là không chỉ trích cô. "Cha tôi ghét anh trai tư chất bình thường, nhưng anh ấy lại là người thừa kế thứ nhất của Cung gia, cha tôi vẫn buộc anh ấy nỗ lực." Cung Âu nắm tay cô lại ở trên phím đàn ấn, "Anh của tôi yêu thích Âm nhạc, nhưng đến khi anh ấy chết, anh ấy cũng chưa từng chân chính chạm tay vào âm nhạc." "…" Thời Tiểu Niệm choáng váng. "Anh của tôi đến khi chết, cũng chưa từng làm chuyện mà anh ấy thích." Cung Âu trầm giọng nói. Thời Tiểu Niệm nghe, âm thanh của Cung Âu không có cảm giác gì, nhưng cô vẫn là nghe ra mùi vị bi thương. "Cái này gọi là bi ai của Quý tộc, có đúng không" Thời Tiểu Niệm khẽ nói, "Tôi ở internet từng đọc qua một câu nói, dục mang vương miện, tất nhận trùng." "Là cha bát anh ấy mang mà thôi." Cung Âu nói tới chỗ này, âm thanh lạnh hạ xuống, nắm tay cô càng chặt, "Anh ấy rất nỗ lực, nhưng cha vẫn là ép hắn." "Vì lẽ đó năm ấy, anh mới rủ anh ấy đi ngắm mưa sao băng." Bởi vì sao băng cũng là một trong nhữ sở thích của Cung Úc. Nghe vậy, Cung Âu nắm tay cô run lên, hàm răng cắn chặt, sắc mặt tối tăm. Hắn mời, mờ chính anh trai của mình tiến vào địa ngục. Thấy thế, Thời Tiểu Niệm không nói nữa, lẳng lặng mà ngồi bên cạnh hắn, Cung Âu nắm tay cô, dùng một ngón tay của cô ấn ở trên phím đàn. Cô đối với Âm nhạc không quá hiểu rõ, chỉ nghe ra một khúc nhạc. Có chút đau thương. Cô nhìn lên phím đàn đen trắng, âm thầm nghĩ, mỗi người đều có khúc mắc của chính mình. Nỗi khúc mắc của cô là bị cha mẹ bỏ rơi, khúc mắc của Mộ Thiên Sơ là tự ti vì bị mù, khúc mắc của Cung Âu là cái chết của anh trai hắn Mỗi người đều không thể tự do tự tại khoái hoạt. Thời gian một tháng đi qua rất nhanh. Ở lâu đài, dưới quy trình điều trị của bác sỹ tư gia của Cung gia, cánh tay bị thương của Thời Tiểu Niệm khôi phục rất nhanh, đã có thể hoạt động như bình thường. Cô đã ở lâu đài được mộ tháng. Tình cờ có thể ra ngoài, đều là bị Cung Âu mang theo bên người. Ngày hôm nay, Thời Tiểu Niệm lại bị Cung Âu mang theo bên người ra ngoài, trên chiếc xe hơi xa hoa, cung Âu đưa cô ôm vào trong ngực, thỉnh thoảng cúi đầu hôn hôn lên mặt cô, hôn hôn ngón tay cô. "Hiện tại còn đau không" Cung Âu hỏi. "Không đau." Thời Tiểu Niệm trả lời, người bị tựa vào trong ngực của hắn. "Buổi tối nấu cơm cho tôi ăn." Cung Âu nói, một tháng này hắn đều không biết mình làm sao mà qua nổi, "Ăn đồ ăn của những tên phế vật đó làm tôi đều nhanh ói ra." Những tên phế vật trong miệng hắn, tất cả đều là những đầu bếp nổi tiếng nhất thế giới. Hắn cất nhắc tài nấu nướng của cô, cất nhắc đến nỗi cô thấy phiền. "Biết rồi." Thời Tiểu Niệm khẽ nói, ngắm phong cảnh ở ngoài ngoài cửa xe, hỏi, "Chúng ta bây giờ đi nơi nào" Là cô ngồi trong xe chờ hắn nửa ngày, hay vẫn bị hắn mang vào trong công ty ngồi nửa ngày Thời Tiểu Niệm cảm giác mình càng ngày càng dễ tính, mỗi ngày 24/24 giờ ở cùng nhau, suốt ngày ngắm nhau cô dĩ nhiên cũng quen rồi, đã không còn thái độ chống cự phản kháng như trước đây. "Một lúc nữa em sẽ biết." Cung Âu nói. "Nha." Thời Tiểu Niệm gật đầu, Cung Âu ôm cô, bàn tay thon dài bỗng nhiên cách quần áo vuốt lên cái bụng bằng phẳng của cô, cô run lên, "Làm cái gì" "Nơi này của em làm sao vẫn phẳng như thế" Cung Âu có chút bất mãn nói. "…" Cô không mập đương nhiên là phẳng rồi. "Chừng nào thì em mới có thể sinh cho tôi đứa con đầu tiên." Cung Âu chờ đến có chút gấp. Có một đứa con, ràng buộc giữa bọn họ sẽ càng ngày càng nhiều, cô lại càng có lý do không thể rời bỏ hắn. Thời Tiểu Niệm giờ mới hiểu được hắn đang suy nghĩ gì, sắc mặt tái nhợt, hàm răng cắn vào môi. Ý nghĩ của cô và Cung Âu tuyệt nhiên không giống nhau.