Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
Chương 107
Editor: Yu Hina
Thời Tiểu Niệm cõng Mân Thu Quân đến trước cửa thang máy, đợi rất lâu rồi mới chen được vào trong thang máy đang đông nghịt người, thấy là mẹ vợ tổng giám đốc, tất cả mọi người đều nhường chỗ.
Thang máy chạy đến tầng 32.
Thời Tiểu Niệm cố hết sức cõng lấy Mân Thu Quân đi ra ngoài, đây là lần đầu tiên cô tiến vào tập đoàn Mộ thị.
"Tổng giám đốc Thiên Sơ làm ở chỗ này." Mân Thu Quân chỉ đường.
Thời Tiểu Niệm cõng lấy bà từng bước từng bước đi về phía trước, cửa phòng làm việc tổng giám đốc đang khép hờ.
Thời Tiểu Niệm mới vừa đi gần, liền nghe âm thanh nổi giận đùng đùng của Thời Trung truyền tới, "Ta đây bao nhiêu năm thay tiểu tử ngươi ở bên trong Mộ thị trên dưới bôn ba, giúp ngươi ngồi vững vàng vị trí, ngươi vậy mà lại muốn đem ta một cước đá ra khỏi tập đoàn, đừng hòng mơ tưởng"
Cãi nhau
Cô ngẩn người, đang muốn đi vào, Mân Thu Quân vỗ vỗ vai cô, ra hiệu trước tiên cô chớ đi vào.
Lúc này Thời Tiểu Niệm đi vào khẳng định lại càng to chuyện, trước đây chính là mặc kệ chuyện gì Thời Trung đều trước tiên nhận định là lỗi của Tiểu Niệm, dù chuyện không có quan hệ gì với cô cũng phải mắng cô một trận phát tiết.
"…"
Thời Tiểu Niệm cầm túi xách dừng lại, xuyên thấu qua khe cửa khép hờ nhìn tới.
Trong phòng làm việc to lớn của tổng giám đốc, ánh điện sáng sủa.
Mộ Thiên Sơ mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngồi ở trước bàn làm việc, cơ thể hơi ngửa ra sau, trên gương mặt âm nhu thong dong bình tĩnh, không nhìn ra dáng dấp bị nguy cơ của Mộ thị quấy nhiễu.
Mà Thời Trung thì lại đứng ở nơi đó, gương mặt tức giận đến đỏ chót, tất cả đều là tức giận.
Thời Địch từ một bên đi ra, mặc bộ đồ mới của Chanel, đẹp đến động lòng người.
Thời Địch động viên vỗ vỗ lưng Thời Trung, âm thanh vui tươi, "Cha, cha đừng vội, đây chỉ là kế tạm thời của Thiên Sơ thôi, ai bảo lần này cha là phụ trách chính đây, chung quy phải đi ra gánh chịu một hồi. Chờ phong ba qua đi, Thiên Sơ nhất định sẽ cho cha về hội đồng quản trị."
"Hắn hiện tại muốn ta đem cổ phần giao ra đây này, không phải là dáng vẻ của kế tạm thời, đây rõ ràng là muốn giết chết ta" Thời Trung rống to.
"Không có không có." Thời Địch nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, “Thiên Sơ, anh nói gì đi chứ."
"…"
Mộ Thiên Sơ ngồi ở chỗ đó, lười biếng bừa bãi, khóe môi hơi cong lên, tựa như cười mà không phải cười, chẳng hề nói một câu.
Thời Tiểu Niệm không hiểu Mộ Thiên Sơ đang suy nghĩ gì.
Vào lúc này hắn không phải nên so với ai khác đều gấp sao.
" Mộ Thiên Sơ làm người không thể vong ân phụ nghĩa, không có Thời Gia ta, làm sao người có thể có ngày hôm nay"
Thời Trung hướng về phía Mộ Thiên Sơ kích động quát, "Lúc trước, sau khi ngươi phẫu thuật, là Thời Địch không quản ngày đêm chăm sóc ngươi phục hồi; ngươi tiến vào Mộ thị, cùng chị gái của ngươi vì vị trí tổng giám đốc vẫn đấu với nhau liên tục, là ta toàn lực giúp ngươi, giúp ngươi ngồi vào vị trí này. Ngươi bây giờ ngược lại tốt rồi, xảy ra chút chuyện liền đem ta đẩy ra ngoài làm bia chắn, ngươi có lương tâm không hả"
Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười đặc biệt đẹp đẽ.
Hắn nhìn về phía Thời Trung, con mắt hẹp dài tràn ngập trào phúng, "Cha, ông là đang giúp tôi, hay vẫn là đang tư lợi, điểm ấy còn phải nói sao"
" Thiên Sơ "
Thời Địch không nghĩ tới Mộ Thiên Sơ sẽ nói như vậy, người nhất thời ngẩn ra tại chỗ.
"Ngươi ngươi có ý gì"
Thời Trung chỉ vào Mộ Thiên Sơ hỏi, giận không chỗ phát tiết.
"Không cần phải nói tất cả là vì tôi đi, loại chuyện nói ra để lừa gạt tiểu hài tử này hiển nhiên không thích hợp đem ra gạt tôi." Mộ Thiên Sơ khẽ cười một tiếng, trong mắt có khinh bỉ.
Thời Tiểu Niệm đứng ở ngoài cửa, trên lưng còn đang gánh trọng lượng của Mân Thu Quân, vất vả đến toả nhiệt, khắp khuôn mặt là nghi hoặc.
Mộ Thiên Sơ làm sao sẽ nói như vậy.
"Anh đến cùng nói cái gì a, Thiên Sơ "
Thời Địch khó có thể tin mà nhìn Mộ Thiên Sơ.
"Tôi nói sai à cha, ông khi đó chỉ là một tài xế cho Mộ gia tôi, biết phụ thân tôi chê tôi là người mù vô dụng, chủ động nói đem tôi nuôi dưỡng ở nhà ông, bởi vì chuyện này, ông thuận lợi tiến vào Mộ gia." Mộ Thiên Sơ nói.
"Ngươi"
Thời Trung khiếp sợ nhìn Mộ Thiên Sơ, không nghĩ tới hắn đột nhiên sẽ lôi chuyện cũ.
"Vào lúc ấy, cũng không phải các ngươi đang chăm sóc tôi đi." Mộ Thiên Sơ hỏi.
Thời Trung sắc mặt khó coi muốn chết, nhìn về phía Thời Địch, "Là,tôi có công tác, nhưng mẹ nó cùng tiểu Địch nhưng là một mực chăm sóc mày"
"Nha" Mộ Thiên Sơ ở trên ghế ngồi thẳng, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa vặn lọt vào đáy mắt của hắn, để trên mặt của hắn nụ cười đặc biệt yêu dị, " Tiểu Niệm lúc này đâu, cô ấy tính là gì"
Hắn hỏi chuyện nhẹ như mây gió, vừa dứt lời, trong phòng làm việc liền hoàn toàn yên tĩnh.
Giống như chết tĩnh.
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ.
Này có ý gì, hắn hiện tại tin tưởng lúc trước đều là cô chăm sóc cho hắn, lúc trước hắn không phải đánh chết không tin sao
Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, Thời Trung cùng Thơi Địch một lúc cũng không nói ra lời đến.
Thời Địch chạy đến trước mặt hắn, đưa tay sờ lên trán của hắn, "Thiên Sơ, anh làm sao vậy, gần đây sao anh toàn có hành động quái lạ, có phải là người quá mệt mỏi hay không, em dẫn anh đi gặp bác sĩ Trần khám xem có sao không"
Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ cười đến càng lạnh hơn, mắt hắn chuyển qua nhìn về phía Thời Địch, từng chữ từng chữ hỏi ngược lại, "Sau đó sẽ để cho hắn cho tôi uống một đống thuốc để lại di chứng"
"…"
Sắc mặt Thời Địch nhất thời hoàn toàn trắng bệch, một chữ đều nói không ra.
Mộ Thiên Sơ từ trên ghế đứng lên, một tay đặt tại trên bàn làm việc, đem một phần vật liệu ném tới trước mặt Thời Trung, nói một cách ung dung thong thả, "Mang theo con gái bảo bối cảu ông rời xa Mộ thị, rời xa Mộ gia, tôi sẽ để lại các ngươi một con đường sống. Bằng không, kết cục của các ngươi có thể so với ngày hôm nay thảm hơn trăm lần."
"…"
Thời Địch khiếp sợ nhìn Mộ Thiên Sơ.
Thời Trung càng là không nghĩ tới hắn sẽ nói ra như vậy, " Mộ Thiên Sơ ngươi phát cái bệnh thần kinh gì"
Không ngừng muốn đuổi hắn, còn muốn đánh đuổi Thời Địch
"Cha, tôi không phải lên cơn, ông vẫn chưa rõ sao" Mộ Thiên Sơ đứng thẳng người, khuôn mặt lạnh lẽo, "Là tôi khôi phục nhớ."
Là tôi khôi phục nhớ.
Là tôi khôi phục nhớ.
Ánh mặt trời phóng ở trên người hắn, dát lên một tầng ánh sáng mờ ảo.
"Đùng"
Một thanh âm vang lên truyền đến.
Mộ Thiên Sơ hướng về cửa nhìn tới, một cái túi hạ xuống đánh tới trên cửa, cửa từ ở ngoài bị đẩy ra một ít.
Mà Thời Tiểu Niệm liền đứng cửa, hai con mắt khiếp sợ nhìn hắn, môi hơi giương.
Mân Thu Quân từ trên lưng cô trượt xuống, bị đau đứng ở nơi đó, cũng là một mặt ngoài ý muốn nhìn bọn họ.
Đây là trò đùa bất ngờ nhất.
"Tiểu Niệm"
Lần đầu tiên thấy một Mộ Thiên Sơ như thế Thời Tiểu Niệm cả kinh.
"…"
Thời Tiểu Niệm khó có thể tin mà nhìn hắn, vẫn là gương mặt đó, ngũ quan như vậy, hết thảy đều không có thay đổi.
Hắn khôi phục nhớ
Là giả, là nói dối đi.
Cô là đang nằm mơ sao
Ký ức lập tức trở lại mấy năm trước, hắn mới vừa mất trí nhớ, cô cũng cảm thấy mình là đang nằm mơ, trí nhớ của một người làm sao có khả năng cứ như vậy mất đi.
Thời Tiểu Niệm khó có thể tiếp thu lui về phía sau hai bước, đột nhiên bỏ chạy.
"Tiểu Niệm"
Mộ Thiên Sơ chấn động, không có suy nghĩ nhiều chạy đi đuổi theo.
"Thiên Sơ "
Thời Địch sắc mặt trắng bệch, vẫn đang ở trong kinh ngạc, mãi đến khi thân ảnh Mộ Thiên Sơ biến mất ở trước mặt cô ta, cô ta mới phản ứng.
Sân bay, trên đường băng.
Một chiếc máy bay tư nhân khổng lồ nương theo tiếng gió gầm rú chậm rãi rơi xuống đất.
Một đám vệ sĩ mặc tây trang màu đen được huấn luyện nghiêm chỉnh từ trên phi cơ bước xuống.
Bóng dáng một người cao lớn thon dài xuất hiện tại cửa khoang, người cao gần một mét chin, dáng người gầy gò kiên cường, khí thế báo đạo, quần dài màu đen bao bọc lấy đôi chân dàithẳng tắp, trên cổ chiếc áo sơ mi màu xám bạc được cởi ra hai cái cúc, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Mái tóc ngắn được chăm chút, gương mặt đeo kính mười phần cao ngạo, hắn đưa tay tháo mắt kính xuống, lộ ra một gương mặt anh tuấn, ngũ quan thâm thúy như điêu khắc, đường nét trên gương mặt đều hoàn mỹ đến cực kỳ.
Hắn chỉ đứng ở nơi đó, tựu như bậc vương giả, làm người ta không tự chủ được cúi đầu tôn kính.
Trên phi cơ, mấy nữ tiếp viên hàng không ánh mắt đưa tình nhìn hắn, nhưng cũng không dám tiếp cận.
Bởi vì trên người nam nhân này còn phát ra một loại khí chất lạnh lùng, người sống chớ gần, người nào lại gần giếtoàn bộ.
"Cung tiên sinh."
Mấy vệ sĩ xách một cái vali lớn màu bạc từ trên máy bay xuống.
Nam nhân quay đầu lại liếc mắt nhìn, lạnh lùng nói, "Vận chuyển cẩn thận một chút cho tôi."
"Vâng, Cung tiên sinh."
Cung Âu nhìn ánh mặt trời bên ngoài hơi chói mắt một chút, đem đeo mắt kính đeo lại, lững thững tiếp tục đi.
Phong Đức ăn mặc quy củ chỉnh tề, mang theo một nhóm vệ sĩ đi tới, cung kính mà hướng về Cung Âu cúi đầu, "Thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong, có thể đi rồi."
"Đi cái gì." Cung Âu trầm giọng nói, khóe môi ôm lấy một vệt độ cong, biểu hiện tâm tình của hắn không sai, "Tôi đang đợi người tới đón, đi đường cái sân bay."
"Vâng, thiếu gia."
Phong Đức gật đầu.
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn thông qua đường cái sân bay, chọc tới đông đảo ánh mắt, có mấy người nhận ra Cung Âu, dồn dập lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Thiếu gia là ghét nhất bị người khác chụp trộm.
Phong Đức vội vã liếc mắt ra hiệu, bọn cận vệ lập tức tiến lên ngăn trở người khác.
Dẫn đầu hàng ngũ, Cung Âu nhưng một chút ý tứ cao hứng cũng đều không có, khóe môi vẫn bặm chặt, nhanh chân hướng về phía trước, con mắt đằng sau cặp kính đang nhìn chằm chằm đám người đang cầm di động.
Đám người lít nha lít nhít đang giơ cao biển tìm người, các biển khác nhau.
Bỗng dưng, tầm mắt của hắn đảo qua một cái biển tìm người hình trái tim, bên môi nụ cười càng sâu, lại nhìn chăm chú lại, tên ở mặt trên cũng không phải hắn.
Nụ cười bên môi Cung Âu cứng đờ, tiếp tục hướng về các khuôn mặt quét tới.
Sau năm phút
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
123 chương
41 chương
88 chương
63 chương
63 chương
50 chương
99 chương