Editor: nguyentrangjr Buổi tối  ngõ nhỏ đặc biệt yên tĩnh, bên trong đoạn đường thật dài chỉ có hai người bọn họ. Bầu không khí là một loại ngột ngạt không nói ra được. "Mộ Thiên Sơ, kỳ thực tôi rõ ràng thấy anh cùng Thời Địch có tình cảm nhiều năm như vậy không thể nói buông liền buông, tình cảm vốn là dây dưa không rõ, anh không thể không phân rõ trắng đen." Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, hai con mắt nghiêm túc nhìn hắn, âm thanh lãnh đạm, "Những thứ này tôi đều hiểu, vì lẽ đó, tôi không có yêu cầu anh đứng chung một chiến tuyến với tôi." Ngày ấy, hắn nói sẽ cùng cô nhảy ra khỏi ván cờ này, cô thừa nhận chính mình rất ngóng trông. Nhưng cô biết, chuyện này không có khả năng lắm. "Em đến tột cùng muốn nói cái gì" Mộ Thiên Sơ đứng trước mặt cô, thấp mắt nhìn cô. Thời Tiểu Niệm dựa vào tường, từng chữ từng chữ hờ hững nói, "Tôi rất cảm ơn chuyện lần trước anh đã giúp tôi, cũng rất cảm ơn anh đã nói sẽ tiếp tục giúp tôi, thế nhưng không cần, chuyện của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết." Mộ Thiên Sơ giải thích, "Em cho rằng tôi tổ chức tiệc rượu chính là có quan hệ tốt cùng Thời Địch, tôi không phải đã nói nếu không động thanh sắc, tôi cùng cô ta chỉ là quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa" "Anh cùng cô ta như thế nào là chuyện của các người, không có quan hệ gì với tôi." Thời Tiểu Niệm nói, "Mà tôi sẽ xử lí Thời Địch như thế nào, đó là chuyện của tôi, tôi cũng sẽ không để liên luỵ đến anh." Thời Địch ba năm trước đã hãm hại cô, cô sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Mộ Thiên Sơ yên lặng nhìn cô. Ý của cô rất rõ ràng, cô là cô, hắn là hắn, cô mặc kệ hắn, sẽ không cầu xin hắn, cũng không cần cùng hắn có bất kỳ quan hệ nào. "Tôi còn có việc, đi trước một bước." Nói xong, Thời Tiểu Niệm xoay người rời đi, âm thanh của Mộ Thiên Sơ ở sau lưng cô vang lên, "Ngoại trừ Thời Địch là trung gian, giữa chúng ta sẽ không có bất kỳ quan hệ gì, em chính là muốn như vậy" Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm dừng chân lại, ngữ khí có chút hờ hững, "Chẳng lẽ không đúng sao" Giữa bọn họ ngoại trừ Thời Địch, chẳng lẽ còn có quan hệ khác sao. Hắn thậm chí cũng không thể xem như là em rể cô đi, cô đã bị trục xuất khỏi Thời Gia. "Đương nhiên không phải." Ngữ khí của Mộ Thiên Sơ tăng thêm, "Em đã quên những năm gần đây sao, em làm những chuyện kia không phải chỉ vì tôi là Mộ Thiên Sơ sao, chẳng lẽ còn là bởi vì Thời Địch" Những năm gần đây, cô một lần lại một lần dây dưa với hắn, dù bị hắn căm ghét, cô đều mặc kệ. Hiện tại, cô lại nói giữa bọn họ ngoại trừ Thời Địch không có quan hệ khác. Một câu nói này Thời Tiểu Niệm đã làm hắn bị tổn thương. Dựa vào cảm giác say, Thời Tiểu Niệm có chút tức giận quay đầu lại, trừng mắt về phía Mộ Thiên Sơ, "Tôi nói, tôi đã từ bỏ, trước đây anh không để ý, bây giờ còn cần gì phải nhắc lại" "Ngươi nói từ bỏ liền từ bỏ, nếu như vậy tôi không đáp ứng đâu" Mộ Thiên Sơ nhìn cô thật sâu. Thời Tiểu Niệm trào phúng cười một tiếng, "Đây là chuyện của tôi, làm sao cần anh đáp ứng" Lời của cô còn chưa nói hết, Mộ Thiên Sơ bỗng nhiên xông lại, đem cô đặt ở trên tường, cúi đầu liền hôn môi cô, thân ảnh cao lớn che kín tất cả ánh sáng trước mắt cô. Hắn cứ như vậy đột nhiên cưỡng hôn cô tại đây. Không nghĩ tới sẽ như vậy, Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người mà mở to mắt, thân thể cứng ngắc như tảng đá vậy, trong đầu trống rỗng. Mộ Thiên Sơ cưỡng hôn cô. Mộ Thiên Sơ trong nháy mắt liền hối hận rồi, hắn không ngừng tự nói với mình, muốn khôi phục thân thể thuần khiết đi tìm cô, kết quả nhìn cô luôn miệng nói từ bỏ, hắn liền không chịu được. Hắn làm sao có thể cho phép cô từ bỏ. Tuyệt không cho phép. Mộ Thiên Sơ để cô dựa vào tường, môi mỏng của hắn dán vào làn môi cứng ngắc của cô, mùi hương trên người cô nhàn nhạt tựa như không  mùi, thoảng qua chóp mũi của hắn, khiến thần kinh của hắn đều căng lên. Hắn giật giật môi, muốn nụ hôn này thêm sâu sắc. "Chát" Thời Tiểu Niệm đột nhiên dùng sức mà đẩy hắn ra, sau đó vung một cái tát tàn nhẫn về phía hắn. Mộ Thiên Sơ không có phòng thủ, mặt bị đánh đến nghiêng đi, trên khuôn mặt trắng nõn  hiện ra mấy dấu tay, trong mắt một mảnh ngu muội. Hắn nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Tiểu Niệm, tôi" "Mộ Thiên Sơ, anh có biết mình là người đã có gia đình hay không" Thời Tiểu Niệm căm hận trừng mắt nhìn hắn. Cô làm sao cũng không nghĩ đến, Mộ Thiên Sơ sẽ cưỡng hôn cô. Hắn đến cùng đang suy nghĩ gì. "Tôi cùng cô ta không có kết hôn." Mộ Thiên Sơ nói, từ mặt pháp luật đến ý nghĩa, hắn là độc thân. "Toàn bộ thế giới đều thấy hôn lễ của hai người" Thời Tiểu Niệm tức giận nói, " Ngươi bị Thời Địch lừa còn cố tỏ ra bình thường là chuyện của ngươi, đừng đem tôi tiến vào cuộc hôn nhân dối trá của các người " Cô không phải là quân cờ để hắn đùa bỡn. Mộ Thiên Sơ ngẩng đầu nhìn cô, ôn nhu nói, "Tiểu Niệm, tôi không muốn kéo em vào." Hắn là muốn kéo cô đồng thời nhảy ra khỏi ván cờ này. "Tôi biết, tôi đây nhiều năm vẫn dây dưa với ngươi không cần mặt mũi khiến cho ngươi cảm thấy tôi là một người tùy tiện. Nhưng tôi chỉ là muốn khôi phục trí nhớ cho ngươi." Thời Tiểu Niệm trừng mắt hắn nói, "Nếu như ngươi cảm thấy ngươi có thể tuỳ ý đùa bỡn tôi cùng Thời Địch, vậy ngươi sai rồi." "" Hắn xưa nay không cảm thấy cô là người tùy tiện. "Mộ Thiên Sơ, đây là lần đầu tiên tôi chán ghét anh như vậy , không ngờ anh là loại người như vậy. Hôm nay anh khiến tôi hiểu ra Mộ Thiên Sơ thực sự không có cách nào trở về" Thời Tiểu Niệm oán hận liếc mắt nhìn hắn, xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại. "" Mộ Thiên Sơ đứng ở trong ngõ hẻm không có đuổi theo, bỗng dưng đánh một quyền tàn nhẫn vào tường, mu bàn tay lập tức rách da, máu tươi chảy ra. Hắn quá xúc động rồi. Khiến cô sợ đến như vậy. Hắn không phải muốn một chân đứng hai thuyền. Hắn đã trở về là Mộ Thiên Sơ trước kia. Mộ Thiên Sơ thực sự đã trở về, cô nhìn không ra sao. Đứa ngốc Tiểu Niệm, làm sao sẽ ngu như vậy. Thời Tiểu Niệm không biết mình là làm sao trở lại Thiên Chi Cảng, cả người ngơ ngơ ngác ngác đến lợi hại. Ngồi ở trên ghế salông, cô vuốt môi mình, viền mắt chua xót. Thời còn trẻ, cô cũng muốn biết nụ hôn đầu cùng Mộ Thiên Sơ sẽ ra sao, cô chờ hắn chủ động. Cũng không nghĩ đến hắn mất trí nhớ, sau đó kết hôn, gặp lại cô, cưỡng hôn cô. Điều này làm cho cô cảm thấy trào phúng, buồn cười. "Thời tiểu thư, cô không sao chứ" Nữ hầu bưng lên cho cô một ly nước trái cây, nhìn sắc mặt cô có chút tái nhợt, lo lắng hỏi, "Uống chút nước trái cây giải rượu đi, cô uống quá nhiều rượu rồi." "Không có chuyện gì." Thời Tiểu Niệm nói qua không có chuyện gì, cầm lấy giấy ướt ra sức lau môi, đem môi chà xát một lần lại một khắp cả. Lúc bị Cung Âu cưỡng hôn, cô đều không có quá phản cảm như thế. Hình ảnh Mộ Thiên Sơ trong lòng cô quá tươi đẹp, dịu dàng, trầm mặc, ôn nhu, hắn mất trí nhớ, hắn có thể không yêu cô, nhưng không đùa bơn cô như vậy. Thời Tiểu Niệm bưng ly nước trái cây lên uống. Bỗng nhiên, bên tai truyền đến âm thanh bá đạo của Cung Âu, "Thời Tiểu Niệm, đang làm gì" Cung Âu. Thời Tiểu Niệm lấy tai nghe ra, đưa tay ấn tai nghe vào lỗ tai, khẽ nói, "Không làm gì, ở trong phòng." Thời gian dài mang tai nghe làm cho lỗ tai cô đụng vào liền đau. Cô lấy tai nghe xuống, trực tiếp đưa điện thoại lên nghe. "Tối hôm nay em ra cửa đi đâu." Cung Âu hỏi, tiếng nói trầm thấp. Hắn biết cô ra khỏi cửa. Thời Tiểu Niệm liếc mắt hai nữ hầu đang quét nhà một cái, bất đắc dĩ cắn cắn môi, nói, "Tôi đi chọn quà cho anh, nhưng không chọn được." "Không phải đi ra ngoài lêu lổng" Âm thanh của Cung Âu đột nhiên lạnh, "Cái gì lêu lổng" Thời Tiểu Niệm trong lòng trệ lại, trước mắt đột nhiên hiện lên hình ảnh ở trong ngõ hẻm, một màn Mộ Thiên Sơ nhào tới người cô. Ở trước mặt Cung Âu, cô từ trước đến giờ đều trong sạch, quang minh chính đại, đây là lần đầu tiên cô nghe được hắn hoài nghi mình, cô nghẹn lời một hồi. Cô trong lòng hư cái gì, này cũng không phải vấn đề của cô. Coi như Cung Âu biết nàng cũng không có gì đáng sợ. "Không phải lêu lổng, chọn quà làm sao sẽ chạy đi uống rượu" Cung Âu lạnh lùng hỏi. Hóa ra hắn biết chuyện cô uống rượu. Hai người nữ hầu này có cần thiết phải báo cáo từng chuyện lớn nhỏ của cô như thế hay không. Thời Tiểu Niệm ngửi mùi rượu trên người mình, khẽ nói, "Ừ, tôi có uống một chút rượu." "Cùng ai uống, nam nhân hay nữ nhân" Cung Âu hỏi. "Tôi uống một mình." Bệnh đa nghi của hắn lại tái phát. "Lúc một mình em chưa hề uống rượu." Cung Âu lạnh lùng nói, "Nói thật, em là cùng ai uống rượu" "Tôi thực sự là uống một mình." Thời Tiểu Niệm giải thích phí công vô lực. "Thời Tiểu Niệm, trong lòng em có quỷ có phải hay không, cùng ai uống rượu cũng không chịu nói, nếu là nữ nhân tôi sẽ không tính toán, như thế nào" Cung Âu lạnh giọng nói, cho cô một cơ hội thẳng thắn cuối cùng. "" Thời Tiểu Niệm vỗ trán, đầu căng như dây đàn, căng đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể đứt. Sự trầm mặc của cô làm Cung Âu không hài lòng, ngữ khí đè nén tức giận, "Đừng giả bộ với tôi, bằng không lần sau em ra ngoài, tôi sẽ phái người một tấc cũng không rời theo sát em" "" "Thừa dịp tôi không ở trong nước, bỏ chạy đi uống rượu lêu lổng, Thời Tiểu Niệm, em lá gan càng ngày càng lớn" Cung Âu ở trong điện thoại nổi trận lôi đình. "Cung Âu, đủ rồi" Thời Tiểu Niệm lập tức từ trên ghế sa lông đứng lên, hướng về phía điện thoại rống to. Cung Âu ở bên kia bị cô rống, lặng im hai giây, không thể tin, nói, "Thời Tiểu Niệm em điên rồi, em dám rống tôi" Nữ nhân này đi ra ngoài lêu lổng còn dám rống hắn. Cô không muốn sống nữa. "Tôi rống anh, như thế nào" Thời Tiểu Niệm lớn tiếng nói, đem tất cả oán khí mấy ngày liên tiếp toàn bộ phát tiết ra, "Anh đến cùng muốn làm gì, anh muốn đem tôi bức tới trình độ nào, anh ra nước ngoài một chuyến, phái hai nữ hầu đến đây giám sát tôi, mỗi ngày 24 giờ bắt tôi không được gác máy, đã khống chế tôi như vậy, anh còn có gì không yên lòng " "Em còn dám rống tôi, em uống nhầm thuốc rồi." Cung Âu ở bên kia bờ đại dương, vặn chặt lông mày. "Là anh uống nhầm thuốc, anh dựa vào cái gì hoài nghi tôi? Dựa vào cái gì muốn tôi thừa nhận? Dựa vào cái gì muốn tôi bị cái bệnh đa nghi, hoang tưởng của anh khống chế?" Thời Tiểu Niệm tức giận rống to, "Tôi nói tôi là đi uống rượu cùng người yêu, anh có tin hay không, không tin thì dẹp đi, có bản lĩnh anh trở về giết tôi, tôi đợi anh" Cô rống đến âm thanh đặc biệt lớn, hận không thể đem lục phủ ngũ tạng đều hô lên. Hai nữ hầu thấy thế đều khiếp sợ mở to mắt, không nghĩ tới Thời tiểu thư gầy như thế, lực bộc phát lại mạnh như vậy, còn dám rống Cung tiên sinh quay về.