Tổng tài mỹ nhân yêu cận vệ

Chương 47 : Đàn ông không dễ rơi lệ (1)

Khi quay lại phòng bệnh, Lý Vũ Hân và Hứa Hiểu Tinh phát hiện Diệp Lăng Thiên vẫn một mình ngồi cạnh giường bệnh quay lưng về phía cửa hút thuốc. Hai người nhìn nhau một chút, cả hai có thể tưởng tượng ra tâm tình Diệp Lăng Thiên vào thời khắc này, nhưng lại không biết nên đi an ủi anh như thế nào. Hứa Hiểu Tinh và Lý Vũ Hân đi đến bên cạnh Diệp Lăng Thiên, khi đang định mở miệng nói thì lại phát hiện trên mặt Diệp Lăng Thiên giàn dụa nước mắt. Nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của Diệp Lăng Thiên, hai người đều sợ ngây người, đặc biệt là Lý Vũ Hân. Trong mắt cô, Diệp Lăng Thiên vẫn luôn là một người đàn ông cứng rắn đầu đội trời chân đạp đất, dù bản thân anh bị chặt tay xuống thì lông mày anh cũng không hề nhíu một cái. Anh sẽ tự mình trực tiếp lau cồn i-ốt rắc penicilin lên vết thương, sau đó trực tiếp dùng băng gạc quấn lại, cả quá trình sẽ không thèm nhíu mày. Người đàn ông cứng rắn như vậy mà lúc này lại khóc như đứa trẻ, cả khuôn mặt giàn dụa nước mắt. Hai cô gái vốn định an ủi Diệp Lăng Thiên, giờ đây bỗng ngơ ngác, căn bản không biết nên nói gì với anh. Phát hiện hai người tới gần, Diệp Lăng Thiên cầm khăn tay cạnh giường lên lau mặt, sau đó đứng lên, khẽ mỉm cười nói với hai người: “Không sao, lời trẻ con của em ấy, mọi người đừng coi là thật.” “Anh…anh không sao chứ?” Lý Vũ Hân không kìm được hỏi Diệp Lăng Thiên. “Tôi không sao, rất tốt.” Dứt lời, Diệp Lăng Thiên nói với Lý Vũ Hân: “Tôi nghĩ sẽ làm lỡ một chút thời gian của cô. Tôi muốn đợi phẫu thuật xong mới rời khỏi, còn phải xin cô ở lại bệnh viện thêm một chút. Tôi nghĩ chắc là cũng không lâu lắm, cô xem có được không?” “Được, không vấn đề, cuộc họp sẽ tổ chức vào hai giờ chiều. Nếu đến lúc đó vẫn chưa phẫu thuật xong tôi có thể hoãn cuộc họp đến ngày mai. Dù thế nào, phẫu thuật của em gái anh quan trọng hơn.” Lần này Lý Vũ Hân không tranh cãi với Diệp Lăng Thiên, lập tức gật đầu nói. “Cảm ơn, cảm ơn mọi người. Mọi người ngồi ở đây một lát đi, tôi muốn một mình ra ngoài đi dạo một chút.” Diệp Lăng Thiên nói xong, đốt thuốc rồi một mình đi ra ngoài. “Sao anh ấy lại đi?” Chờ sau khi Diệp Lăng Thiên rời khỏi Lý Vũ Hân hỏi Hứa Hiểu Tinh. “Không biết, có lẽ một mình ra ngoài yên lặng một chút, xem ra, tâm trạng anh ấy vô cùng phức tạp, tớ thật không ngờ, đàn ông như anh ấy lại khóc.” Hứa Hiểu Tinh lắc đầu nói. “Muốn cùng ra ngoài xem xem không, ngộ nhỡ nếu anh ấy làm ra việc gì ngốc nghếch thì phải làm thế nào?” Lý Vũ Hân cảm thấy hơi lo lắng nói. “Ừ, nhưng tốt nhất là đi theo từ xa, tớ nghĩ có lẽ anh ấy thật sự muốn ở một mình.” Hứa Hiểu Tinh nghĩ một chút nói. Hai cô gái vừa thương lượng, vừa lập tức theo sát Diệp Lăng Thiên. Đi tới thang máy, họ phát hiện Diệp Lăng Thiên đang chờ thang máy. Hai người liền nấp vào cạnh tường, đợi sau khi Diệp Lăng Thiên vào thang máy, bọn họ mới lập tức nhấn một thang máy khác xuống tầng một. Sau khi hai cô đến tầng một, cửa thang máy vừa mở ra đã thấy Diệp Lăng Thiên đứng ngay cửa thang máy chờ các cô. “Hai người cũng ra ngoài sao?” Diệp Lăng Thiên hỏi thẳng. Thật ra, khi hai người bọn họ đợi ở phía sau thang máy Diệp Lăng Thiên đã phát hiện ra họ rồi, nhưng anh cũng không vạch trần. “Tôi … chúng tôi đi mua một ít đồ.” Hứa Hiểu Tinh rất lúng túng nói. “Đi cùng đi, tôi cũng đi mua ít đồ.” Diệp Lăng Thiên hờ hững nói, sau đó đi ra khỏi bệnh viện, hai cô gái vội vàng đuổi theo. “Thật ra hai người không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao. Hơn nữa, tôi cũng tin tưởng, Diệp Sương chắc chắn có thể được phẫu thuật thành công, bởi vì em ấy là em gái tôi, em ấy là một người kiên cường. Tôi vĩnh viễn tin tưởng, nhân định thắng thiên, chỉ cần bản thân không từ bỏ, thì không ai có thể khiến mình thất bại.” Diệp Lăng Thiên vừa đi vừa nói với hai cô gái phía sau. Hai cô gái liếc mắt nhìn nhau, đều không nói gì, các cô đều cảm nhận được niềm tin mạnh mẽ trong lời nói của Diệp Lăng Thiên. “Anh đi mua cái gì?” Hứa Hiểu Tinh hỏi. “Tôi đi mua một ít xoài, từ nhỏ Diệp Sương đã thích ăn xoài, nhưng thành phố này của chúng tôi không trồng xoài, giá cả cũng rất đắt. Khi còn bé căn bản không mua nổi, dù trưởng thành rồi, em ấy cũng vẫn không nỡ ăn. Đã nhiều năm như vậy, nếu không phải tôi mua cho thì em ấy sẽ chẳng bao giờ chủ động đi mua xoài ăn.” Diệp Lăng Thiên nhẹ nhàng nói. Chỉ mấy câu đơn giản nhưng trong lời nói chất chứa rất nhiều tình cảm, bất kể là ai, nghe dù không cảm thấy cảm động, ít nhất cũng sẽ có chút cảm xúc. “Hay là đừng mua nữa, sau khi phẫu thuật xong, chắc Diệp Sương không thể ăn cái gì, dù muốn ăn, cũng chỉ có thể ăn chút thức ăn lỏng.” Lý Vũ Hân nhắc nhở Diệp Lăng Thiên. Sau khi nghe xong Diệp Lăng Thiên ngẩn người, sau đó cười một cái tự giễu nói: “Đúng vậy, sao tôi quên khuấy mất chuyện này chứ, nhưng vẫn cứ mua cho em ấy một ít đi, giờ đây ngoài việc này tôi cũng chẳng thể làm gì khác cho em ấy, chỉ có thể chờ đợi.” Toàn bộ lời nói của Diệp Lăng Thiên đều là bất đắc dĩ, giống như lời của chính anh, anh rất muốn làm gì đó cho Diệp Sương, nhưng lần nào cũng không làm được gì cả, chỉ có thể ở đây chờ tin tức. Anh không thích loại cảm giác này, từ trước đến nay anh luôn khống chế mọi thứ trong lòng bàn tay, thâu tóm cục diện, nên cảm giác bất đắc dĩ này khiến anh cảm thấy rất khó chịu. Anh luôn muốn làm gì đó, mà bây giờ cái anh làm lại chỉ có thể là đi mua cho Diệp Sương ít xoài. “Cùng đi thôi.” Hứa Hiểu Tinh kéo Lý Vũ Hân nói. Diệp Lăng Thiên khẽ gật đầu, sau đó đi cùng hai cô gái đến sạp trái cây ở cửa bệnh viện. Mua xong mấy cân xoài, mấy người vẫn chưa biết nên làm gì. Loại chờ đợi kết quả này là khó chịu nhất, giống như khi chờ giáo viên đọc điểm mỗi lần thi xong, trong lòng cảm thấy căng thẳng đến mức hít thở cũng đau, mà đây là đang chờ một bản án sinh tử, hoàn toàn không phải cái mà một tờ điểm số bài thi có thể so với. Ba người đều đi tới cửa phòng phẫu thuật chờ, cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, từ bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy bên trong. Cảm giác này khiến người ta rất ngột ngạt, rất khó chịu. So với hai cô gái đặc biệt là Hứa Hiểu Tinh nôn nóng bất an cứ đi qua đi lại cửa phòng phẫu thuật, đồng thời thỉnh thoảng hướng nhìn vào bên trong, Diệp Lăng Thiên bình tĩnh hơn nhiều, lặng lẽ ngồi ở trên ghế ở cửa phòng phẫu thuật, một tay xách theo mấy cân xoài vừa mua, một tay không ngừng hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác, đến tận khi toàn bộ lối đi nhỏ đều quanh quẩn khói thuốc. “Diệp Lăng Thiên, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?” Lý Vũ Hân ngồi bên cạnh Diệp Lăng Thiên vẫn luôn nhìn Diệp Lăng Thiên, do dự thật lâu vẫn là mở miệng hỏi. “Chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên mắt nhìn Lý Vũ Hân, sau đó hờ hững đáp trả. “Nếu, tôi nói là nếu, nếu Diệp Sương em ấy… em ấy phẫu thuật không thành công, thì anh sẽ thế nào?” Lý Vũ Hân hơi do dự một chút, sau cùng vẫn hỏi Diệp Lăng Thiên. Hứa Hiểu Tinh giật nảy mình, cô không hề nghĩ đến vào lúc này Lý Vũ Hân lại đột ngột hỏi vấn đề đó, cô thật muốn tát mạnh Lý Vũ Hân một cái. Cô gái này vẫn luôn thật thông minh, tại sao lần nào cũng ở thời điểm này nói ra những lời nói ngu xuẩn như thế này, đây không phải điển hình hết chuyện để nói sao. Hứa Hiểu Tinh trực tiếp đi tới dùng chân đá rồi lườm Lý Vũ Hân một cái, sau đó vội tìm chủ đề để lảng sang chuyện khác. “Kiếm tiền, mua một vùng đất mộ lớn, an táng em ấy cùng ba mẹ tôi, người một nhà cùng một chỗ luôn có người bầu bạn, sẽ không cảm thấy cô đơn.” Diệp Lăng Thiên ngẩng đầu nhìn qua vách tường, ánh mắt có chút trống rỗng nói. Hứa Hiểu Tinh vốn tưởng Diệp Lăng Thiên sẽ nổi trận lôi đình, nhưng không ngờ, Diệp Lăng Thiên lại bình tĩnh như vậy nói ra tính toán của mình, rất bình tĩnh, loại bình tĩnh này khiến Hứa Hiểu Tinh cảm giác da đầu tê dại. Cô rất khó tưởng tượng một người ngay tại lúc này lại còn có thể bình tĩnh như vậy, loại này tỉnh táo khiến Hứa Hiểu Tinh cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi. Cô lần nữa cảm thấy mình vốn cho rằng đã hiểu rất rõ Diệp Lăng Thiên lại biến thành mơ hồ và mông lung như vậy. Cô cảm giác mình căn bản không nhìn thấu được người đàn ông này, cũng không hiểu rốt cuộc trong lòng người đàn ông này suy nghĩ cái gì.