Tổng tài mỹ nhân yêu cận vệ

Chương 46 : Phẫu thuật (3)

Diệp Lăng Thiên vẫn luôn cúi đầu hút thuốc, nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy cánh tay đang cầm thuốc hút của anh đang run lên, tàn thuốc cũng đã đốt đến tay từ lâu, anh lại chẳng có tí cảm giác nào, cứ để cho nó đốt lên tay mình, mãi đến khi tàn thuốc trong tay tự tắt đi. Mà hai cô gái Hứa Hiểu Tinh và Lý Vũ Hân đứng phía sau đã nước mắt như mưa, hai người vẫn luôn kiềm chế không cho bản thân khóc òa lên. “Diệp Sương, nếu như em đã biết vậy thì anh cũng nói cho em luôn, lần phẫu thuật này bác sĩ cũng không thể bảo đảm tỉ lệ thành công trăm phần trăm được, hơn nữa, cho dù phẫu thuật thành công rồi, cũng không ai biết chắc rằng quả thận mới có thể kết hợp hoàn hảo với thân thể của em hay không, hơn nữa, khả năng xứng đôi hoàn toàn cũng không lớn.” “Anh nói thật cho em biết là bởi vì anh tin tưởng em, anh tin tưởng em là một cô gái kiên cường, dũng cảm. Mấy năm nay có khó khăn gì mà người nhà chúng ta chưa từng gặp qua chứ? Có thất bại nào chưa từng trải qua sao? Trong lá thư lúc trước anh đã từng nói với em rồi, mặc kệ gặp phải khó khăn thất bại nào, chúng ta cũng đều phải dũng cảm, kiên cường đối mặt nó. Cho dù lần này phẫu thuật không thành công, em phải đối mặt với cái chết, anh cũng hy vọng em có thể mỉm cười chứ không phải dùng nước mắt mà đối mặt với nó. Anh hy vọng em sẽ trở thành một con người dũng cảm chứ không phải là một kẻ hèn nhát. Anh hứa với em, nếu, thật sự có chuyện không may xảy ra, anh sẽ không bi thương, anh sẽ cố gắng sống thật tốt, anh sẽ làm bản thân anh thật hạnh phúc. Diệp Lăng Thiên ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ bừng, nhưng mà lại vô cùng kiên định nói với Diệp Sương. Nghe được câu trả lời của Diệp Lăng Thiên, Diệp Sương cười, gật đầu với anh: “Anh, em nhất định sẽ làm như thế, cho dù thật sự sẽ chết, em cũng sẽ mỉm cười mà chết. Thật ra kiếp này em đã vô cùng thỏa mãn rồi, có được một gia đình hoàn chỉnh, có một người mẹ và một anh trai yêu thương em, em đã lời to rồi.” Diệp Sương nói xong, lại ngẩng đầu nhìn Hứa Hiểu Tinh nói: “Cô Hứa, thật ra em đã cảm ơn cô rất nhiều lần rồi, ngoại trừ lời cảm ơn, em thật sự cũng không biết em còn có thể làm gì để báo đáp cho cô nữa.” “Từ sau khi em vào lớp cô đến bây giờ, cô vẫn luôn quan tâm em, đối xử với em như em gái ruột, sau khi em bị bệnh, cô gần như ngày nào cũng đến bệnh viện thăm em, em thật sự rất cảm động. Mà chuyện làm cho em vui vẻ nhất chính là, không ngờ cô lại trở thành bạn của anh em, còn có chị Vũ Hân nữa, cảm ơn chị đã đến bệnh viện thăm em, tuy rằng chị là cấp trên của anh em, nhưng mà em có thể nhìn ra được, chị cũng không giống như một người cấp trên, chị càng giống bạn của anh em hơn. Em cũng không biết mình có thể vượt qua được cửa ải này hay không nữa, cho nên, em muốn xin hai chị giúp em một chuyện, có được không?” “Em nói đi, Diệp Sương, chỉ cần chúng ta có thể làm được, chúng ta nhất định sẽ làm.” Hứa Hiểu Tinh khóc lóc nói, vừa nói vừa lau nước mắt. “Nếu, em nói là nếu, nếu như ca phẫu thuật lần này của em không thành công, em hy vọng hai chị có thể chăm sóc anh trai của em giúp em. Nhà của bọn em đã khổ từ nhỏ, người khác đều chê bọn em, lúc nhỏ cũng không có ai muốn chơi cùng với bọn em cả, sau nữa, anh của em lại đi bộ đội, cho nên, cho dù đây là thành phố anh của em sinh ra và lớn lên, nhưng mà trừ người nhà ra, anh ấy lại chẳng có lấy một người bạn nào ở thành phố này, mà mẹ của em đã đi rồi, nếu như lần này em cũng đi mất, vậy anh ấy thật sự chỉ còn một thân một mình ở trong thành phố này, bạn bè mà anh ấy quen biết, cũng chỉ có hai người bọn chị mà thôi.” “Nhìn sơ qua thì thấy anh ấy rất trưởng thành và kiên cường, thật ra cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, thật ra trong lòng anh ấy rất yếu ớt, cũng rất nặng tình, em sợ lỡ như em không thể tỉnh lại nữa, anh ấy sẽ gặp phải đả kích rất lớn, đến lúc đó em hy vọng hai người có thể an ủi anh ấy giúp em. Còn có, anh ấy cũng không biết tự chăm sóc bản thân, đặc biệt là hút thuốc, hút rất nhiều, cứ khi trong lòng có tâm sự gì đó là liều mạng hút thuốc. Có đôi khi còn uống rượu nữa, một lần uống rất nhiều, em thật sự rất sợ là sau khi em đi rồi, anh ấy chỉ còn một mình sẽ trở thành bộ dáng như thế mãi.” “Cô giáo Hứa, chị Vũ Hân, đến lúc đó xin hai người chăm sóc cho anh ấy nhiều hơn một chút có được không? Anh ấy nhìn thì cứ lạnh lùng, không thích nói chuyện, nhưng thật ra là người rất dễ nói chuyện, chỉ cần có người thật lòng quan tâm anh ấy, anh ấy cũng sẽ toàn tâm toàn ý tốt với người đó. Cả đời của anh ấy chỉ sống vì gia đình em, vì em mà thôi, em chỉ hy vọng sau khi em đi rồi, anh ấy có thể sống vì chính mình, để bản thân mình sống hạnh phúc. Em hy vọng hai chị có thể giúp đỡ anh ấy, thật ra anh ấy là một người đàn ông rất tốt, thật ra có đôi khi em còn nghĩ, nếu như tương lai mình muốn gả chồng, em nhất định phải gả cho một người đàn ông giống như anh trai em.” Diệp Sương nói xong câu cuối cùng này thì tự mình bật cười. Còn chưa dứt lời, Hứa Hiểu Tinh và Lý Vũ Hân lại bắt đầu khóc òa lên, hoàn toàn không kiềm chế được nước mắt nữa. “Diệp Sương giường số 27, làm phẫu thuật thôi.” Ngay lúc này, một vài y tá đẩy một giường bệnh đi đến bên cạnh gọi. “Lại đây, chuẩn bị một chút, đi làm phẫu thuật, lau khô nước mắt, nhớ kỹ những lời anh nói, mặc kệ như thế nào cũng phải mỉm cười mà đối mặt. Chúng ta là những con người mạnh mẽ chứ không phải những kẻ hèn nhát, đúng không?” Diệp Lăng Thiên thấy y tá bước vào, trực tiếp đứng dậy, rút một tờ khăn giấy đưa cho Diệp Sương rồi nói. “Được, cười, em sẽ cười mà.” Diệp Sương nắm chặt lấy tay của Diệp Lăng Thiên, sau đó vươn tay ra ngoéo tay với anh, nói: “Chúng ta ngoéo tay đi, em hứa là em sẽ mỉm cười đối mặt với mọi thứ, anh cũng phải chăm sóc bản thân mình cho thật tốt, anh sẽ thật hạnh phúc, được không?” Diệp Lăng Thiên nhìn Diệp Sương, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cũng vươn ngón út của mình ra ngoéo tay với Diệp Sương. “Ngoắc tay, một trăm năm cũng không thay đổi.” Diệp Sương cười cười đọc câu đồng dao hệt như mấy đứa trẻ, hình ảnh này làm Diệp Lăng Thiên nhớ đến Diệp Sương khi còn bé, khi đó cô cũng thích dùng cách cam kết như thế này để làm bản thân anh hứa với cô một điều gì đó. “Em đi đây, anh. Cô giáo Hứa, chị Vũ Hân, tạm biệt.” Diệp Sương được y tá đỡ lên giường bệnh, cười cười phất tay với Hứa Hiểu Tinh và Lý Vũ Hân. “Diệp Sương, tin tưởng cô, em nhất định sẽ không sao hết, chúng ta và anh của em sẽ ở ngoài này chờ em ra, em nhất định sẽ không có việc gì hết, em có biết không.” Hứa Hiểu Tinh đi sát phía sau giường bênh, vẫn luôn nói mãi, Lý Vũ Hân cũng đi theo cạnh, đến khi y tá đẩy giường bệnh vào thang máy chuyên dùng cho những bệnh nhân phẫu thuật rồi mới chịu ngừng lại. Lúc cửa thang máy đóng lại, Hứa Hiểu Tinh và Lý Vũ Hân lại rơi nước mắt như mưa. “Vũ Hân, cậu nói xem, một cô gái ngoan ngoãn tốt đến như thế, cuộc sống lại đụng phải biết bao nhiêu khó khăn, tại sao chứ, tại sao ông trời lại đối xử với em ấy như vậy chứ? Nếu cuộc phẫu thuật lần này của Diệp Sương không thành công, tớ sẽ không bao giờ tin tưởng vào cái thứ thiên lý vớ vẩn kia nữa.” Vẻ mặt Hứa Hiểu Tinh bất bình nói. “Yên tâm đi, sẽ thành công, nhất định sẽ thành công. Em ấy là một cô gái rất tốt, Diệp Lăng Thiên có được một cô em gái ngoan ngoãn nghe lời đến như vậy là phước của anh ấy.” Lý Vũ Hân cũng xúc động nói.