Tổng tài mỹ nhân yêu cận vệ
Chương 132 : Vụ án bắt cóc (12)
Diệp Lăng Thiên lái xe đi theo chiếc xe cảnh sát đằng trước, Lý Yến vội vàng đuổi theo đằng sau, chỉ có điều Diệp Lăng Thiên không hề quan tâm đến cô ta.
Lái tầm nửa tiếng đồng hồ, chiếc xe đằng trước dừng lại dưới chân một ngọn núi ở gần Bắc Ngoại Hoàn, Diệp Lăng Thiên nhìn thử, nơi này cũng rất kín đáo. Diệp Lăng Thiên vừa mới lái xe vào trong đã có rất nhiều chiếc xe liên tục dừng lại, có đội đặc cảnh và đội vũ trang, có một bộ phận là đội trang bị toàn bộ vũ trang, sau khi tất thảy xe đều vào vị trí, Diệp Lăng Thiên nhìn thấy xe của Lý Tiên Nguyên cũng đã đến.
Sau khi xuống xe, mọi người đều nhanh chóng tập trung lại xếp thành hàng. Có cảnh sát vũ trang, có đặc cảnh, còn có thêm hai cảnh sát hình sự, còn có cả cảnh sát trong đồn, ít nhất phải có hơn một trăm người.
“Lý Yến, cô sẽ chỉ huy mọi người.” Sau khi xuống xe, cục trưởng Vương gọi Lý Yến đến.
“Tôi là tổ phó của kế hoạch lần này, tất cả mọi người đều phải nghe tôi chỉ huy. Các đồng chí ở ở đồn cảnh sát phụ trách phong tỏa khu vực này lại, ba mươi người mặc thường phục phải giấu mình kín kẽ. Các đồng chí trong tổ hình sự chia ra hai người thành một nhóm, tiền hành lục soát khu vực này. Phải nhớ cho kỹ, không được để cho bọn bắt cóc nhận ra chúng ta là cảnh sát. Sau khi phát hiện ra vị trí của bọn bắt cóc cũng không được manh động, phải báo cáo lại ngay lập tức, đã hiểu chưa?” Lý Yến đi lên đầu đội ngũ.
“Đã hiểu.” Tất thảy mọi người đều gật đầu.
“Được rồi, các đồng chí vũ trang và đặc cảnh đợi chờ mệnh lệnh, những người khác lập tức xuất phát.” Lý Yến ra lệnh.
Sau khi đội hình sự và rời khỏi đó, Lý Yến lại quay sang dặn dò cảnh sát vũ trang và đội đặc cảnh: “Sau khi các đồng chí hình sự tìm được vị trí của bọn bắt cóc, đội vũ trang sẽ phụ trách bao vây tòa nhà bọn bắt cóc đang trú ngụ, đội đặc cảnh phụ trách mai phục đột kích cứu người. Yêu cầu là phải bí mật, không thể để đối phương phát hiện ra sự hiện diện của chúng ta. Các tay súng của đội đặc cảnh cần phải sử dụng tốc độ nhanh nhất để lấy lợi thế, khống chế bọn bắt cóc trong nòng ngắm của mọi người, nếu như trong đội đặc cảnh của chúng tôi không thể cứu con tin ra trước khi bị bọn bắt cóc phát hiện, hai bên đều trở nên căng thẳng, tất cả đều phải dựa vào các bạn rồi. Tôi đã xây dựng ba phương án để giải cứu con tin, phương án đầu tiên, sau khi phát hiện ra bọn bắt cóc, đội vũ trang phải phong tỏa mọi nẻo đường, đội đặc cảnh bí mật xông vào trong, chớp lấy thời cơ khống chế bọn bắt cóc, giải cứu con tin, một khi xác định được con tin đã an toàn, đội vũ trang lập tức xông vào bắt bọn bắt cóc về quy án. Phương án thứ hai, sau khi đội đặc cảnh bí mật xông vào trong, đội đặc cảnh nhất định phải giữ bình tĩnh, không được phép hành động lỗ mãng. Chúng ta sẽ thuyết phục bọn bắt cóc, đánh bại bọn chúng về mặt tâm lý, đồng thời tìm cơ hội để giải cứu con tin. Phương án thứ ba, đó là không thể khuyên được, lúc bọn bắt cóc chuẩn bị làm hại con tin, đội biệt kích sẽ nổ súng, thành viên trong đội đặc cảnh xông vào trong bảo vệ con tin. Đội biệt kích phải chú ý, các anh là phòng tuyến cuối cùng, nếu như không đảm bảo con tin an toàn thì không được nổ súng, bởi vì các anh nổ súng sẽ rất nguy hiểm, cho dù chỉ một viên đạn không bắt trúng bọn bắt cóc hay làm bắn nhầm con tin thì hậu quả cũng rất khó lường. Trong quá trình hành động phải nghiêm túc chấp hành ba phương án này, còn nhiệm vụ cụ thể, lắng nghe tôi chỉ huy bất cứ lúc nào.” Lý Yến lạnh lùng mà nói.
Diệp Lăng Thiên không tìm ra được quá nhiều vấn đề trong kế hoạch của Lý Yến, rõ ràng Lý Yến là một cảnh sát lâu năm đã từng trài qua hàng trăm trận chiến. Nhưng Diệp Lăng Thiên vẫn không chắc phương án này có hiệu quả hay không. Bây giờ anh cũng không biết rốt cuộc đối thủ có trình độ như thế nào. Đương nhiên, anh hy vọng phương án của Lý Yến thành công, bây giờ anh chỉ muốn Lý Vũ Hân được an toàn mà thôi.
“Trong kế hoạch lần này có một vấn đề, tôi tin rằng trong lòng mọi người đều đã biết, đến bây giờ chúng ta vẫn chưa biết được bè đảng bắt cóc có bao nhiêu người, cũng không biết chúng có súng hay không. Bởi thế, moi người luôn phải hành động với tư tưởng bọn chúng có súng, chú ý bảo vệ an toàn của bản thân.” Sau khi nói dứt lời, Lý Yến lại bổ sung thêm một câu.
“Cục trưởng Vương, anh có bổ sung gì không ạ?” Lý Yến nói rồi bèn quay sang nhìn cục trưởng Vương.
“Tôi chỉ bổ sung thêm một chuyện nữa thôi, tôi chỉ ra điểm nữa, sự an toàn của con tin quan trọng hơn sự an toàn của các cô cậu, sự an toàn của chúng ta quan trọng hơn sự an toàn của bọn bắt cóc. Nghĩa là cho dù các cô cậu có hy sinh cũng là hy sinh để sinh để bảo vệ an toàn cho con tin, nếu như kẻ bắt cóc gây hại đến tính mạng của các cô cậu, mọi người có thể nổ súng. Ngoài ra, chúng ta có hai mục đích. Mục đích đầu tiên đó là cứu con tin, mục đích thứ hai là để bắt tội phạm. Tôi chỉ muốn nói có nhiêu đây mà thôi, mọi người ngồi xuống nghỉ nơi tại chỗ, chuẩn bị tinh thần, đợi tin tức của phía bên kia.” Cục trưởng Vương nói năng từ tốn, ông ta giao lưu với Lý Tiên Nguyên vài câu rồi mới quay trở về xe.
Lý Tiên Nguyên dựa vào xe, vỗn dĩ mái tóc của ông đen nhánh, bây giờ lại bạc trắng sau một đêm, trông như ông đã già đi mười mấy tuổi.
“Diệp Lăng Thiên.” Đột nhiên Lý Tiên Nguyên cất tiếng gọi anh.
Diệp Lăng Thiên đi đến bên cạnh Lý Tiên Nguyên.
“Đưa cho tôi một điếu thuốc đi.” Lý Tiên Nguyên căn dặn.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, anh lấy ra một điếu thuốc đưa cho Lý Tiên Nguyên, rồi giúp ông ta châm lửa, đến lúc châm lửa anh mới nhận ra tay của ông ta đang run rẩy, run đến mức Diệp Lăng Thiên không thể nào châm thuốc được.
“Xin lỗi, tôi già rồi, tay hơi run.” Lý Tiên Nguyên mỉm cười nói với anh.
Đương nhiên Diệp Lăng Thiên biết ông ta run rẩy không phải vì già, mà là vì căng thẳng.
Diệp Lăng Thiên cầm tay Lý Tiên Nguyên, lấy điếu thuốc đưa vào miệng ông ta rồi châm lửa.
“Cậu cảm thấy bọn họ có thể cứu Vũ Hân ra không?” Sau khi rít hai hơi, ông ta quay sang hỏi Diệp Lăng Thiên.
Anh cũng châm một điếu thuốc cho mình, rồi bảo: “Tôi không chắc.”
Lý Tiên Nguyên nhìn Diệp Lăng Thiên một hồi lâu rồi mới nói: “Diệp Lăng Thiên, tôi cầu xin cậu một chuyện, nếu như lần này không thể cứu được Vũ Hân thì câu hãy chuyển lời cho người lo liệu chuyện hậu sự của tôi, bọn họ đừng chôn tôi chung với mẹ của Vũ Hân, hãy chôn tôi càng xa càng tốt, tôi không dám nhìn mặt bà ấy nữa.
Khi nói đến đây, những giọt nước mắt của Lý Tiên Nguyên tuôn rơi lã chã.
Diệp Lăng Thiên im lặng nhìn Lý Tiên Nguyên một hồi lâu, ông ta đang bàn giao lại chuyện hậu sự của mình, rõ ràng rằng nếu như lần này Lý Vũ Hân bị hại, ông ta cũng không định sống tiếp nữa. Anh bèn nói: “Cảnh sát đông đảo như thế, hơn nữa còn có đội đặc cảnh ở đây, tôi tin rằng nhất định có thể thành công cứu cô Vũ Hân ra. Ngoài ra, tôi cũng đảm bảo với ông, trừ phi tôi chết đi, chứ bằng không sẽ chẳng có ai làm hại được cô ấy đâu.”
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
6 chương
47 chương
88 chương
17 chương
67 chương
53 chương
38 chương
26 chương