Về đến nhà đã hơn 9h tối, căn phòng tối om. ” Kỳ ghê, hình như Tiểu Dư không ở nhà.” Vu Hàn mở đèn phòng khách, nói với Khúc THiến nắm tay Tiểu Cương vừa bước vào. ” Con bé ở phòng ngủ?” Khúc Thiến nói xong, vỗ con.” Tiểu Cương, con vào phòng dì Tiểu Dư, xem dì có ngủ không?” ” Dạ.” Tiểu Cương gật đầu, chạy nhanh vô phòng Lưu Dư. Chỉ chốc lát sau, bé chạy ra. ” Mẹ, dì không ở nhà.” Khúc Thiến, Vu Hàn đưa mắt nhìn nhau. Đã trễ thế rồi sao Lưu Dư không ở nhà, đi đâu thế? ” Không lẽ con bé xuống tầng 2?” Khúc Thiến nói. ” Tốt nhất là xuống xem một chút.” Vu Hàn trầm giọng. Chị Khúc gật đầu.” Vậy chị đi tắm cho Tiểu Cương.” ” Được rồi.” Vu Hàn gật đầu, đi xuống phòng Khương Khắc, ấn chuông. Chỉ chốc lát sau, Khương Khắc ra mở. ” Vu Hàn? Có việc sao?” Anh khó hiểu. ” Tiểu Dư có ở đây không?” Chị trực tiếp hỏi. ” Tiểu Dư?” Anh kinh ngạc, nhíu mày.” Cô ấy không ở nhà?” Chị lắc đầu.” Tôi còn tưởng con bé ở đây.” ” Đã gọi cho cô ấy chưa?” Chị lắc đầu. Khương Khắc không nói hai lần, nhanh chóng vào phòng gọi điện. Điện thoại vẫn gọi được, nhưng không ai nhận. ” Có lẽ con bé thấy đây là số của cậu nên mới ngại nhận, lên lầu đi, để tôi gọi.” Chị đề nghị. Anh gật đầu, đi theo chị lên lầu 8, gọi điejn. Quả nhiên, Lưu Dư nhanh chóng nhận máy. ” Alo, Tiểu Dư, em đang ở đâu vậy?” Vu Hàn liếc nhìn Khương Khắc, rồi hỏi. ” Đào Viên.” ” Ở Đào Viên?” Chị kinh ngạc.” Muộn thế sao còn đến đó? Đang ở chỗ ai vậy?” ” Đồng nghiệp trước kia. Chị Vu Hàn, có lẽ em sẽ ở nhà cô ấy vài ngày, nói với chị Thiến một tiếng, không cần lo.” ” Em không phải đi làm?” ” Hôm nay, em đã gọi đến Công ty từ chức.” ” Từ chức? Vì sao? Có phải là vì Khương Khắc?” Đầu dây bên kia chợt im lặng. ” Tiểu Dư? Nghe tiếng chị không?” ” Nghe rồi.” ” Có chuyện gì giữa em và Khương Khắc?” ” Không có gì.” ” Đừng có nói dối chị. Nếu không sao lại đột nhiên từ chức? Nếu không có gì, sâo phải nhờ chị chuyển lời cho chị Thiến, mà chẳng nhờ chị nói lại với Khương Khắc? Hay là, định tự mình nói với cậu ta?” Đầu kia không trả lời. ” Đã có gì?” Chị dịu dàng hỏi, giọng điệu kiên định làm người nghe cs cảm giác, dù đã phạm lỗi gì, chỉ cần có thể, chị đều dang tay giúp đỡ. ” Chị Vu Hàn……” Giọng cô nghjen ngào, rồi khóc nấc lên. ” Tiểu Dư, đừng khóc, nói chị biết đã có chuyện gì?” Vu Hàn một bên an ủi, một bên quay đầu trừng mắt Khương Khắc, chất vấn.” Cậu đã làm cái gì?” Khương Khắc không thể hiểu được, càng thấy bất an. Cô ấy đang khóc, nhưng tại sao? Từ chức? Đã xảy ra chuyện gì? Buổi chiều khi anh còn nó chuyện với cô, cô vẫn bình thường cơ mà, đâu cso sao. ” Để tôi nói với cô ấy.” Anh yêu cầu. ” Ai nói vậy, chị Vu Hàn, anh ta đang ở đó?” Giọng Lưu Dư nghẹn ngào, còn hơi kích động. ” Ai?” ” Khương Khắc.” ” Sao anh ta có thể ở đây? Đó chỉ là tiếng TV mà thôi.” Vu Hàn liếc Khương Khắc ở bên cạnh, trợn mắt nói dối.” Có phải đã xảy ra chuyện với cậu ta không?” Chị hỏi. Hỏi cô ấy đang ở đâu, bảo cô ấy mau về. Khương Khắc dùng khẩu hình. (Cách để người khiếm thính trao đổi với người khác.) để nói. ANh đã nghe thấy giọng nói đầy kích động của cô, cho nên mới đồng ý với cách làm của Vu Hàn, phải nhanh chóng bảo cô ấy về. ” Tiểu Dư, dù đã xảy ra chuyện gì, cứ về đã, được không” Chij nói. ” Em muốn ở lại đây vài ngày.” Cô thút thít, khàn giọng trả lời. ” Mấy ngày là bao lâu? Dù cái gì đã xảy ra, chị và chị Thiến đều giúp em.” Chị dịu dàng khuyên lơn, vừa liếc xéo Khương Khắc bên cạnh.” Cho dù bảo bọn chị vác gậy đánh chàng họ Sở cũng được.” (Nguyên văn ở đây là Bạc tình lang, nhưng mình nghĩ để là chàng họ Sở cho hợp với người Việt ^.^) ” Chị Vu Hàn, em khổ quá…..” Cô bắt đầu khóc. ” Nói cho chị biết em ở đâu đã.” ” Căn bản là anh ta không thật sự thích em, chỉ là nhất thời vui vẻ mà thôi. Trải qua việc tối hoom qua, em đã chẳng còn là gì với anh ta nữa rồi.” Cô nức nở. ” Cái này là do chính tên đó nói sao?” Vu Hàn nhìn vẻ mặt lo lắng Khương Khắc, chẳng giống kẻ phju tình như Lưu Dư nói chút nào. Tiếng khóc nức nở cứ vang vọng mãi bên đầu dây kia. ” Tiểu Dư? Đừng khóc nữa, nói cho chị biết, giờ em ở đâu?” Chị hỏi lại, cứ tìm được Tiểu Dư đã. ” Em đang ở khách sạn.” Cô nức nở, nghẹn ngào. ” Khách sạn?” Vu Hàn ngẩn ngơ, một bên Khương Khắc nghe lời cô cũng kinh ngạc.” Không phải vừa nói là ở Đào Viên sao?” ” Em nói dối, không muốn để chị lo.” Giọng khào khào. ” Vậy ở khách sạn nào? Chị đến ngay.”Vu Hàn nói. Lưu Dư nói tên khách sạn, lập tức gác máy. ” Để tôi.” Khương Khắc kiên quyết. ” Để tôi đi cùng, nếu nhìn thấy người ngoài cửa là cậu, tôi nghĩ chắc con bé sẽ không mở cửa đâu.” Vu Hàn nói.” Rốt cuộc, cậu đã làm cái gì, để con bé có ý nghĩ như vậy?” ” Tôi cũng không biết.” Mày nhăn lại, anh trả lời. Vu Hàn khẽ thở dài.” Tóm lại, cứ tìm được Tiểu Dư đã, rồi nói sau.” Nhắn lại với Khúc Thiến vài câu, chị lên đường cùng Khương Khắc, tìm Lưu Dư. --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------ Thấy người đứng ngoài là Vu Hàn, Lưu Dư mở cửa. ” Vu Hàn” Từ ‘chị’ còn chưa nói ra, Lưu Dư thấy Khương Khắc cũng xuất hiện, hai mắt trừng lớn, muốn chạy về phòng thì cũng muộn rồi. Khương Khắc đột nhiên vươn tay, ôm chầm lấy c, mạnh tay đến mức cô không thở nổi nữa. Sao hắn ta lại ở đây? Lưu Dư ngây ra như phỗng, bị anh ôm chầm một lúc mới kinh ngạc nhìnVu Hàn, đôi mắt sưng đỏ vì khóc nhiều lên án, vì sao??? ” Hai người cứ trò chuyện đi đã, chị ra ngoài một lát.” Vu Hàn vỗ vai cô, xoay người rời đi. ” Chị Vu Hàn!” Lưu Dư gọi, mà chj chỉ cười, rồi đi.. Lưu Dư ngây người trong chốc lát, rồi giáy dụa.” Buông!” ” Muốn buông ra thì cũng được, nhưng phải nói rõ, nói cho anh biết, anh đã làm sai cái gì?”Khương Khắc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sưng đỏ, vừa đau lòng, vừa bất đắc dĩ. Anh quá mức dịu dàng, làm cô tủi thân, khóc nấc. ” Tránh ra, tôi không muốn nhìn thấy anh!” Cô đẩy anh, nhưng vô ích, chỉ đứng đó nức nở. Khương Khắc thấy cô khóc thương tâm, lo lắng, tâm loạn như ma, nhưng chính anh cũng chẳng biết mình làm sai cái gì, để cô khóc thành thế này. ” Tiểu Dư……” ” Buông, tránh ra! Tôi không muốn nhìn thấ anh nữa.” Cô giáy giụa. ” Rốt cuộc là anh làm sai chuyện gì, trước khi thẩm phán định tội phạm nhân, ít nhất cũng cho hắn biết hắn đã phạm tội gì cơ mà. Nhưng anh, quả thật không biết, như vậy không công bằng!” Khương Khắc mày nhanh túc nói,「 ít nhất muốn cho ta biết chính mình làm sai cái gì, Tiểu Dư?」 Dùng sức giãy dụa, lại vẫn đang tránh không ra hắn, Lưu Dư rốt cục buông tha cho giãy dụa, lên tiếng khóc lên. Có người mở cửa phòng bên, tò mò nhìn hai người, nhưng dưới cặp mắt lạnh lẽo,giận chó đánh mèo của Khương Khắc, sợ quá đóng cửa.. Khương Khắc ôm lấy người chỉ lo khóc, mà chẳng mở miệng nói gì, đi vào phòng, rồi bế cô lên giường. Ôm cô, để cô phát hết ủy khuất trong lòng. Qua một lúc lâu, tiếng khóc rốt cục nhỏ dần, rồi im bặt. ” Bình tĩnh chưa?” Anh hơi đẩy cô ra, cúi đầu dịu dàng hỏi han. Cứng người, cô lập tức muốn trnáh anh, nhưng anh không cho phép. ” Trừ phi có một lý do thuyết phục, nếu không anh sẽ không buông!” Thái độ nghiêm khắc mà từ trước chưa hề có, anh nhìn cô. ” Anh không thương tôi……” Lại nói ra những lời dễ gây hiểu lầm như thế? Lưu Dư khịt mũi, nhưng vẫn nói ra, nhưng bốn từ này, lại làm Khương Khắc to tiếng ngắt lời. ” Anh không yêu?” Khương Khắc trợn trừng, nhìn cô.” Là ai nói? Rõ ràng là chiều nay, anh nói ‘Anh yêu…’ ba từ cơ mà, sao lại nói là không?” Anh cố truy vấn. ” Chưa bao giờ tôi xin anh nói ra cả, cái loại bố thí này, tôi chả cần. Nếu muốn chia tay thì cứ trực tiếp nói ra, tôi chẳng dám gây khó dễ cho anh.” ” Bố thí? Chia tay?” Anh kinh ngạc trừng mắt.” Em định nói cái gì?” ” Tôi biết nga là vốn mình chẳng thể bằng anh, nhưng vẫn không tự chủ được mà lao vào trò chơi này, nên hết thảy là gieo gió gặt bão, tôi không dám trách anh.” ” Chờ một chút, trò chơi gì? Có ý gì” Anh phụng phịu hỏi lại. Cô áy nghĩ bọn họ quen nhau chỉ là vì một trò chơi tình cảm thôi sao? Cho nên mới nghĩ, anh nói ba từ ấy là để trấn an, thuyết phục cô, mà thực tình thì anh không hề yêu. Cô ấy còn nghĩ, bởi vì anh đã chạm vào cô, cho nên muốn chia tay? Khương Khắc cảm thấy khiếp sợ, thậm chí tức giận, nhưng dù sao anh vẫn không hiểu. Anh đã làm gì để cô hiểu lầm như vậy? hay anh vẫn chưa cho cô một cảm giác an toàn? Anh giận không thể át, đột nhiên buông tay, tùy cô muốn làm gì thì làm. Cảm giác vòng tay bên hông buông lỏng, Lưu Dư vốn nên lập tức nhảy ra, nhưng cô ngạc nhiên ngẩng đầu. Anh tức giận tận trời, khuôn mặt tuấn tú lãnh túc làm người ta không rét mà run. Anh không mở miệng nói chuyện, cũng không cúi đầu nhìn cô, nhưng khiến Lưu Dư cảm giác một nỗi đột nhiên cảm thấy một nỗikinh hoảng cùng sợ hãi. ” Khương Khắc……” Cô dè dặt. Nhưng anh không nhúc nhích, ngoảnh mặt làm ngơ, cũng không nhìn cô. ” Khương Khắc?” Cô lại gọi. Anh bất vi sở động, thần tuyến vẫn chưa buông lỏng, thần sắc lãnh túc, một bộ cự nhân vu thiên dặm. Anh lạnh lùng làm nước mắt cô trào ra, hít thở dồn dập. Anh thật sự không để ý tới cô, thật sự không cần cô…… Cô nghĩ, vốn là có thể chịu được tất cả, từ khi nhận cứ điện ban chiều, cô đã thích ứng với cảm giác bị vứt bỏ. Nhưng cho tới giây phút này, cô mới nhận ra,đau đớn là do cô tự mình tưởng tượng, giờ đây mới là đau khổ thật sự. Thốt lên đau đớn không phải khó, nói mình đau cũng vốn không đau thật, giờ cô mới biết, đây chính làm cả giác tuyệt vọng. Anh không cần cô, không tưởng tượng hay mơ ảo, là hiện thực! Thân thể lạnh run, mà anh vẫn không thèm để ý đến cô. Tình huoongs nực cười, bởi vì rõ là cô nằm trong lòng anh, mà anh lại coi như cô không tồn tại. Lưu Dư muốn cười, nước mắt trào ra, cô đừng dậy, lẳng lặng xoay người rời đi. Anh vẫn không nhúc nhích, cũng không mở miệng. Cứ như thế kết thúc?