Tổng tài lạnh lùng cưng chiều cô vợ đặc biệt
Chương 10 : Em gái tôi thì tôi cưng chiều
Cảnh Mộc còn định gọi cảm ơn Giai Nghiêm, chưa kịp gọi thì cô đã nhanh tay hơn anh một bước.
\- Sao nào ca ca, có đúng là chị ấy không ?
\- Anh hỏi cô ấy thì cô ấy bảo do trục trặc trên đường nên mới đến muộn. Nhưng nhìn vẻ mặt có lẽ là sợ anh trách mắng nên mới nói dối.
\- Thế nào, em có công giúp anh tìm ra sự thật, anh có thưởng gì cho em không đấy ?
\- Để tôi về mua cho cô nương đồ ăn vặt. Cô nương cứ đòi mãi
\- A, cảm ơn ca ca nhiều lắm.
Giai Nghiêm nghe Cảnh Mộc nói vậy thỏa mãn mà tung cả điện thoại lên rồi la hét trong sự vui sướng. Nhưng cô lại không biết mình quên tắt điện thoại.
Cảnh Mộc bên đầu dây bên đây ngao ngán lắc đầu nhưng mỉm cười vui vẻ. Anh cũng bó tay với cô nhóc này rồi, dù sao thấy cô vui vẻ tâm trạng anh cũng tốt theo.
Cảnh Mộc vừa tắt điện thoại thì cánh cửa được mở ra, anh ngước lên nhìn. Là Ngọc Mỹ Kỳ.
\- Hết phòng để vào hay sao lại mò vào phòng tôi ?
\- Vẻ cưng chiều lúc anh nghe điện thoại đâu rồi ? Không cần suy nghĩ cũng biết người lúc nãy gọi là Giai Nghiêm, cô nhóc em gái của anh.
\- Nếu đúng thì là sai ? Tôi không được cưng chiều em ấy à ? Tôi là anh hai em ấy thì tôi không cưng chiều nó mà đi cưng chiều cô chắc ? Mời ra khỏi phòng nhanh.
\- Rốt cuộc là lí do gì mà anh không thể chấp nhận em chứ ? Em có gì không tốt sao ? Có bao nhiêu đàn ông theo đuổi em, em từ chối tất cả để chọn anh, còn anh lại từ chối em
\- Tôi không có can đảm để chọn người được biết bao nhiêu đàn ông lựa chọn, lại còn qua lại với không biết bao nhiêu người. Mà lí do chính xác nhất là tôi không hề yêu cô. Mời cô biến nhanh, tôi không muốn lặp lại nhiều lần.
\- Hừ, anh cứ đợi đi. Nếu em không có được anh, cũng đừng hòng anh khác có được
\- Cô muốn tôi dùng biện pháp mạnh mới đi à ?
Không trả lời thêm chữ nào, Mỹ Kỳ đã ra khỏi phòng. Thế thì tốt, Cảnh Mộc không phải ngứa mắt và động tay động chân với loại người này.
Lát sau Thiên Tịch đi vào, tay ôm đống tài liệu. Vừa bỏ xuống thì đụng ngay gương mặt khó ở của anh khiến cô thở cũng không dám thở mạnh.
\- Nhìn tôi như ma thế ? Mặt tôi có dính gì chăng ?
\- Có chứ. Mặt anh có dính đôi mắt, cái mũi và cái miệng.
\- Thế thì đâu có gì lạ mà cô nhìn chằm chằm vậy.
\- Đôi mắt trên mặt tôi, tôi thích nhìn thì tôi nhìn thôi, anh đâu có quyền làm gì được tôi.
\- Thế thì cái miệng cũng là trên mặt tôi, tôi thích nói gì thì tôi nói thôi.
Thiên Tịch tức muốn điên lên. Không biết như thế nào mà mỗi lần cãi với tên này cô đều thua. Thân là thư ký cô cũng đành nuốt cục tức to lớn kia xuống. Thiên Tịch bình tĩnh ngồi xuống mà xử lí tài liệu mình vừa lấy.
Cảnh Mộc cũng quay sang tiếp tục làm việc. Không khí im lặng trở về căn phòng đó. Hai con người đang ngồi cạnh nhau mà tập trung làm việc.
Tới giờ tan làm, nhân viên ai cũng giải tán từ từ. Thiên Tịch là người ra về cuối cùng, vì cô không muốn về lại căn nhà đó chút nào.
Cảnh Mộc mang phần ăn vặt cùng một ly trà sữa vào tận phòng cho Giai Nghiêm. Cô mừng như được mùa. Hai cô cậu đã chuyển ra sống riêng ở căn biệt thự mà Thành Duệ mua cho hai người. Mọi việc lớn nhỏ trong nhà hầu hết là Cảnh Mộc lo, vì Giai Nghiêm không thích ồn ào nên anh cũng không thuê người làm.
Thiên Tịch nặng nề bước từng bước vào nhà. Có nói gì đi nữa cô cũng phải trở về đây thôi, cô còn nơi nào để đi đây chứ ?
Vừa bước vào nhà thì cô đã nghe tiếng nói thân thuộc của mẹ cô, anh cô và một người lạ. Là giọng nữ. Cô cũng tò mò nên bước vào mà xem là nhân vật lạ nào.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
86 chương
109 chương
154 chương
11 chương
192 chương
24 chương