Sở Tường Hùng rất ít khi nghe được mấy lời đầy xúc động như thế của Lâm Phiên Phiên nên trong lòng anh cảm thấy rất ấm áp, hai tay ôm Lâm Phiên Phiên cũng bắt đầu trở nên không thành thật mà bắt đầu sờ mó lung tung, sau đó anh cúi đầu cắn khẽ vào vành tai mềm mại đáng yêu của Lâm Phiên Phiên, nói giọng hơi khàn: “Em yêu, từ trước đến giờ em luôn là người đẹp nhất trong lòng anh!” Cả người Lâm Phiên Phiên run lên vì anh, hai chân cũng trở nên hơi đứng không vững, nhưng cô cũng không dám đáp lại cái gì, bởi vì lúc này Táp Táp chỉ vừa mới ngủ, thế là cô xoay người, nhìn anh oán trách, khẽ nói: “Tường Hùng, Táp Táp vừa mới ngủ, anh đừng có làm con thức giấc.” “Em yêu à…” Sở Tường Hùng nhìn Táp Táp đang nằm trên giường một cách bất đắc dĩ, anh có chút bất mãn, từ ngày Táp Táp được đón về thì cứ luôn ngủ cùng giường với anh và Lâm Phiên Phiên, thế nên cũng cản trở chuyện tốt của anh, đã mấy ngày rồi anh chẳng được thân thiết với Lâm Phiên Phiên. Lâm Phiên Phiên cũng hết cách mà nhún vai, sau đó vươn tay khẽ sờ đầu Sở Tường Hùng, cứ như đang dỗ Táp Táp mà dịu dàng nói: “Được rồi mà, anh mau đi tắm đi, anh đi làm cả ngày chắc là mệt.” Cô cũng không muốn trong lúc làm cái chuyện đó mà để Táp Táp nhìn thấy đâu, thế thì xấu hổ chết mất, mà thế cũng có ảnh hưởng không tốt đến sự trưởng thành của con, thế nên chỉ đành để Sở Tường Hùng chịu ấm ức chút. Sở Tường Hùng lại quả quyết lắc đầu, anh là người lớn, chẳng phải là trẻ con, nên đâu có dễ dụ vậy được, thế là hơi nhếch mày, rồi không thèm vô nghĩa nữa mà ôm lấy eo Lâm Phiên Phiên, rồi nhấc bổng cô lên, trêu ghẹo bảo: “Tắm rửa chứ gì, chúng ta cùng nhau tắm đi!” “A…” Lâm Phiên Phiên giật mình thốt lên, rồi hiểu ngay ý của Sở Tường Hùng, thế là xấu hổ mà đấm anh một cái, “Tường Hùng, anh vẫn cứ bậy bạ thế!” Dù trước đây bọn họ cũng cùng tắm rất nhiều lần, nhưng đó là hồi còn hẹn hò thì mới có thể có mấy chuyện đầy kích tình lãng mạn thế. Sở Tường Hùng vô cùng hài lòng với phản ứng của Lâm Phiên Phiên, thế là liền ngẩng đầu sải bước ôm Lâm Phiên Phiên vào phòng tắm, sau đó đóng cửa phòng tắm lại, cùng với tiếng nước chảy từ vòi hoa sen thì chính là cảnh xuân ngập tràn trong phòng. Nửa tiếng sau, Lâm Phiên Phiên cả người bủn rủn được Sở Tường Hùng ôm đến trên giường, vẻ mặt ửng hồng của cô nhìn vô cùng quyến rũ. “Em yêu, em thật sự là càng ngày càng đẹp.” Sở Tường Hùng nằm xuống bên phải Lâm Phiên Phiên, vẫn còn không nỡ mà cứ ôm cô vào trong lòng, ánh mắt nóng rực của anh tỏ rõ dục vọng của anh vẫn chưa được dập tắt. Bên trái Lâm Phiên Phiên là Táp Táp còn đang ngủ say, Lâm Phiên Phiên nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho Táp Táp, sau đó mới quay lại trừng mắt nhìn Sở Tường Hùng, rồi nói: “Cũng may là không đánh thức con, anh đừng có mà lại nghĩ mấy chuyện linh tinh.” Nhưng trong lòng cô vẫn tràn đầy ngọt ngào bởi những lời nói của Sở Tường Hùng, người phụ nữ nào mà không hy vọng người đàn ông của mình si tình với mình đâu chứ! Sở Tường Hùng có chút ghen tỵ mà nhìn sang cậu con trai của mình, thằng nhóc này giỏi ghê đó, chưa nói câu nào mà đã khiến bố nó thua trận rồi. Nhìn vẻ mặt đầy thú vị của Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên không kìm được mà trộm cười, sau đó thỏa mãn mà nằm trong lòng anh, rồi lại nhớ đến tiệc cưới của Lâm Tinh Tinh và Hoa Hữu Hà vào 3 ngày sau, chẳng biết đến lúc đó Giang Sa với Mạc Tiên Lầu có đến dự không nữa, chỉ mong đến lúc đó đừng có xảy ra chuyện gì nữa. “Em yêu, em đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ trong lòng em thật ra còn muốn?” Nhận thấy Lâm Phiên Phiên đang thất thần, Sở Tường Hùng liền dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên, để cô nhìn vào mắt anh, sau đó nở một nụ cười mờ ám. “Làm gì có đâu chứ…” Lâm Phiên Phiên buồn bực mà đập nhẹ Sở Tường Hùng, nhớ tới sự kích thích vừa nãy trong phòng tắm thì hai má cô cũng lại đỏ ửng lên, nhưng cô không muốn để Sở Tường Hùng nhìn thấy sự xấu hổ của mình liền vội nói sang chuyện khác: “Em đang nghĩ đến nhà họ Hoa, cái gia đình này thật sự lợi hại lắm hay sao?” Sở Tường Hùng biết Lâm Phiên Phiên chắc là nghĩ đến chuyện 3 ngày sau nhà họ Hoa rước Lâm Tinh Tinh vào cửa thì liền gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nền công nghiệp ở thành phố B có thể nhộn nhịp như giờ thì chủ yếu nhờ 3 tập đoàn lớn: tập đoàn Phượng Hoàng, tập đoàn nhà họ Triệu, và tập đoàn FL, em đã từng làm ở tập đoàn nhà họ Triệu và tập đoàn FL, em cũng quen Triệu Dân Thường và Sở Lý, đương nhiên giờ tập đoàn nhà họ Triệu đã sụp đổ thì không thể tính vào nữa, mà cái người quản lý thật sự của cái tập đoàn Phượng Hoàng này chính là Hoa Hữu Sơn của nhà họ Hoa, giờ thì em đã hiểu sự quan trọng của nhà họ Hoa ở thành phố B này rồi chứ!” Lâm Phiên Phiên khẽ ồ lên: “Hóa ra tập đoàn Phượng Hoàng là thuộc sở hữu của nhà họ Hoa.” Nhưng trong lòng lại không kìm được nghĩ, cũng may người thật sự có quyền thế là Hoa Hữu Sơn, chứ không phải là Hoa Hữu Hà mà Lâm Tinh Tinh chuẩn bị lấy, nếu không thì cái đuôi của Lâm Tinh Tinh có khi vểnh tít lên trời mất. Thế nhưng, nghe người ta nói Hoa Hữu Sơn và Hoa Hữu Hà đã mồ côi từ nhỏ, mà Hoa Hữu Sơn lại lớn hơn Hoa Hữu Hà gần 10 tuổi, thế nên từ nhỏ cũng như cha như anh mà nuôi lớn Hoa Hữu Hà, thế nên tình cảm anh em của họ chắc hẳn rất sâu đậm, Hoa Hữu Sơn đương nhiên cũng sẽ không keo kiệt trong vấn đề tiền bạc với em trai mình, thế nên nói tóm lại thì nếu Lâm Tinh Tinh thật sự gả vào thì vẫn có thể sống vô cùng sung sướng như xưa. Lâm Phiên Phiên thầm than, lẽ nào đúng là kẻ ác cũng có hảo báo? Nhưng những chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến cô, Lâm Tinh Tinh sau này sống có tốt hay không thì cô cũng chẳng muốn quản, chỉ cần cô ta đừng đến gây sự với cô là được. Lâm Phiên Phiên dừng một chút, rồi hơi ngẫm nghĩ nói: “Tường Hùng, vừa nãy anh có nhắc đến Triệu Dân Thường, từ khi tập đoàn nhà họ Triệu tuyên bố phá sản thì hắn ta như kiểu mai danh ẩn tích, không thấy lộ mặt nữa, không biết hắn ta đã đi đâu?”