Ai cũng biết Hoa Hữu Sơn là dựa vào người vợ có xuất thân từ gia đình giàu có của mình mà trở nên giàu có, là một thương nhân thành công co được dãn được, tiếng tăm và tiền tài của ông ta ở thành phố B so với Triệu Dân Thường ngày xưa thì chỉ có hơn chứ không kém, người như vậy hiểu nhất là lợi dụng bất kì lợi thế có thể lợi dụng nào ở cạnh mình, đúng lúc sắp tới đây ông ta đang cùng mấy tập đoàn rất mạnh cạnh tranh một hạng mục hợp tác với chính phủ rất lớn, mà quyền lên tiếng lần này đúng lúc nằm trong tay đại tá Mạc Tiên Lầu, từ đó thì ông ta cũng ước gì trong thời gian này có thể kéo gần quan hệ với nhà họ Mạc, thế là liền lập tức đồng ý chuyện kết hôn của Hoa Hữu Hà và Lâm Tinh Tinh. Nhưng ông ta không biết rằng lần nịnh hót của mình chỉ là công cốc, Mạc Tiên Lầu chẳng những sẽ không cho ông ta cơ hội, mà ngược lại sẽ còn ghét cả nhà họ Hoa, thế nhưng trước khi thân phận của Lâm Tinh Tinh bị bộc lộ thì anh ta cũng sẽ không nói ra câu này. Mà bà Lâm Lý Mịch Hương trong 10 ngày này, ngày nào cũng pha thuốc cho Lâm Tinh Tinh, đương nhiên là lén cho Lâm Tinh Tinh uống, cũng không dám để ai biết được, mà lần này họ đến mời Lâm Phiên Phiên đến tham gia hỗn lễ, thật ra là vì họ đã lập một cái âm mưu “sảy thai” cho cái thai đã chết trong bụng này, mà chủ yếu cho âm mưu này thì chính là Lâm Phiên Phiên! Đúng vậy, người chết thay mà họ muốn tìm chính là Lâm Phiên Phiên, họ định để nhà họ Hoa hận Lâm Phiên Phiên, đồng thời để Lâm Phiên Phiên cảm thấy có lỗi với họ, rồi lại lấy được lợi từ Lâm Phiên Phiên. Nếu không thì Lý Mịch Hương cũng sẽ không tự mình đưa thiệp cưới cho Lâm Phiên Phiên, còn nói một cách chân thành tha thiết như vậy. Lâm Phiên Phiên nào đâu biết được âm mưu này, hoàn toàn không hay biết “người mẹ tốt”, và “người em tốt” của mình lại đào một cái bẫy cho mình nhảy xuống đâu. Nhưng dù Lâm Phiên Phiên không phát hiện thì ngay từ đầu cô đã không định đi tham gia buổi tiệc cưới này, lý do rất đơn giản, là vì cô thật sự là một chút cũng không muốn nhìn đến 2 mẹ con Lâm Tinh Tinh và cả Lý Mịch Hương! Thế nên Lâm Phiên Phiên chỉ thản nhiên nhìn tấm thiệp hồng ánh vang kia một phát rồi ném lại cho bà Lâm Lý Mịch Hương, cười lạnh nói: “Thật đáng tiếc, gần đây tôi rất bận, chẳng rảnh rỗi đâu mà đi tham gia lễ cưới của Lâm Tinh Tinh, nhờ bà chuyển lời cho Lâm Tinh Tinh giùm tôi, muốn có được hạnh phúc thật sự thì phải chân thành đối xử với người ta, nếu không dù tạm thời chiếm được, thì cũng có ngày mất đi, mà cô cũng sẽ như vậy!” Cô nói xong liền cũng chẳng buồn nghe bà Lâm nói nhảm gì nữa liền quay ngồi vào xe, đóng ầm cửa xe lại. “Này, con thật sự không đi sao, đó là em gái của con đấy, sao con có thể không có lương tâm thế chứ…” Bà Lâm thấy Lâm Phiên Phiên từ chối lời mời của bà và Lâm Tinh Tinh dứt khoát như vậy, mà điều này cũng hoàn toàn làm rối kế hoạch của họ, thế nên bà sao có thể chịu để cô ta đi, thế nhưng có 2 vệ sĩ ngăn lại nên bà ta muốn nhào lên cũng không lại gần xe của Lâm Phiên Phiên được. Mà lời khuyên cuối cùng Lâm Phiên Phiên cho bà thì bà ta cũng không hề nghe lọt tai. Lâm Phiên Phiên lắc đầu, bà Lâm với Lâm Tinh Tinh giống nhau, đều chẳng có thuốc nào cứu được, thế nên cô không thèm nhìn bà ta nữa mà khởi động xe vụt đi, muộn nữa thì quá giờ đón Táp Táp mất. Thế nhưng Lâm Phiên Phiên không ngờ rằng, cô không nhận thiếp cưới của bà Lâm, nhưng Sở Tường Hùng thì lại nhận rồi. Đương nhiên thiệp mời của Sở Tường Hùng không thể nào là do bà Lâm đưa, bà ta ngay cả tư cách để Lâm Phiên Phiên nhận thiếp mời còn chẳng có, chứ đừng nói đến Sở Tường Hùng. Thiếp mời mà Sở Tường Hùng nhận được đương nhiên là do nhà họ Hoa đưa tới. Sở Tường Hùng cầm thiệp mời, vẻ mặt có chút sầu não, thế nên liền về thương lượng với Lâm Phiên Phiên: “Em yêu à, em bảo cái tiệc cưới này chúng ta có nên đi không?” Nhà họ Hoa ở trong thành phố B này cũng là nhân vật quan trọng, về tình về lý thì thị trưởng thành phố B như Sở Tường Hùng sau khi được người ta thành tâm mời đến thì nên đến tham gia, nhưng cô dâu của tiệc cưới này là Lâm Tinh Tinh, mà Sở Tường Hùng cũng biết rõ những ân oán giữa Lâm Phiên Phiên và Lâm Tinh Tinh, thế nên xuất phát từ việc suy xét cảm nhận của Lâm Phiên Phiên thì anh thật ra cũng không muốn đi, nhưng chuyện này mà để Sở Quy Thôn biết thì chắc chắn sẽ không đồng ý. Một là, việc xã giao như vậy giữa quan chức và doanh nhân là ắt không thể thiếu, mà hai thì quan hệ giữa Hoa Hữu Sơn và Sở Quy Thôn cũng không tệ, Sở Quy Thôn trước giờ đều rất nể mặt Hoa Hữu Sơn, mà lần này Hoa Hữu Sơn còn trịnh trọng phát thiếp mời cho mỗi thành viên trong nhà họ Sở, vì vậy Sở Quy Thôn đã đặc biệt dặn dò không cho ai vắng mặt vào hôm đó, mà cả Sở Lý và Sở Mộng đều sẽ đến. Lâm Phiên Phiên sau khi về nhà cũng mới biết được việc có tham gia lễ cưới hay không thì đã không còn chỉ là ân oán cá nhân giữa cô và Lâm Tinh Tinh, trong việc này có dính đến nhà họ Hoa, một nhà giàu thượng lưu mà người khác nhất định phải nể mặt họ. Lâm Phiên Phiên ngẫm nghĩ một lúc mới cười nhát bảo: “Nếu người ta đã đưa thiệp đến vậy thì cứ đi đi, coi như là nể mặt nhà họ Hoa.” Mặc dù Lâm Phiên Phiên từ chối bà Lâm, bản thân cô cũng không muốn đi lắm thế nhưng nếu Sở Tường Hùng đã cần phải đi xã giao, thì đã là người phụ nữ của anh, cô nhất định đứng cùng chiến tuyến với anh, vì con đường làm quan sau này của anh mà cùng nhau cố gắng. “Em yêu à, nếu em không muốn đi thì cũng không cần miễn cưỡng. Hay là lúc đó mình anh đi cũng được.” Lâm Phiên Phiên càng săn sóc thì anh càng không nỡ. “Mấy người như anh thì lúc đi xã giao sao có thể không có bạn gái đi cùng, đến lúc đó mình anh đi chắc chắn sẽ bị người ta cười chê, lẽ nào anh muốn tìm người phụ nữ khác đi cùng hay sao?” Lâm Phiên Phiên ra vẻ thoải mái trêu ghẹo anh. Sở Tường Hùng càng săn sóc thì cô sao có thể nỡ chứ! “Vậy được rồi, chúng ta cùng đi vậy.” Sở Tường Hùng dịu dàng ôm Lâm Phiên Phiên: “Đến lúc đó, anh muốn để em trở thành người phụ nữ đẹp nhất ở đó!”