Hứa Thịnh lại nói tiếp: “Trong người bình thường, xác suất gặp người có nhóm máu Rh âm tính không đến ba phần mười nghìn, vô cùng hiếm gặp và quý giá, nếu không, trong bệnh viện của tôi sẽ không dự trữ ít đến thế.” Bệnh viện bình thường căn bản không hề có nhóm máu này trong kho. Ý muốn nói nhóm máu của Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng hoàn toàn không hề có khả năng tương thích. Lâm Phiên Phiên vẫn khăng khăng, “Xét nghiệm là biết ngay thôi, xét nghiệm máu cho tôi.” Nếu có thể chứng thực nhóm máu của cô và Sở Tường Hùng giống nhau, vậy thì trong lúc Sở Mộng chưa đến có thể cứu Sở Tường Hùng tỉnh lại, sớm một phút, Sở Tường Hùng sẽ bớt nguy hiểm hơn một chút. Hứa Thịnh không hề biết những điều Lâm Phiên Phiên đang nghĩ trong lòng, anh ta chỉ cho rằng Lâm Phiên Phiên vì muốn cứu Sở Tường Hùng đến mức u mê, rõ ràng biết là chuyện không thể mà vẫn cố chấp làm. Chỉ có Phiên Nhàn đứng bên cạnh có thể nhìn ra được sự kiên định và chắc chắn trong mắt của Lâm Phiên Phiên, đó tuyệt đối không chỉ là quan tâm một cách thái quá. Kết quả xét nghiệm máu vượt qua ngoài dự liệu của Lâm Phiên Phiên, nhóm máu của cô và Sở Tường Hùng không hề có chút liên quan gì đến nhau, cô chỉ là nhóm máu O bình thường. Lâm Phiên Phiên rơi vào trầm mặc, lẽ nào sự khác biệt của “cùng cha khác mẹ” lại lớn đến thế ư? Khi Hứa Thịnh định quay vào trong phòng cấp cứu một lần nữa, Lâm Phiên Phiên vội vàng túm lấy tay anh ta, hỏi gấp: “Tại sao Sở Tường Hùng lại chảy máu cam, lại còn chảy nhiều như vậy nữa, có phải anh ấy mắc bệnh gì không?” Từ nãy tới giờ, Hứa Thịnh mới đến đã biết Sở Tường Hùng cần phải truyền nhóm máu Rh âm tính, không cần kiểm tra gì, có thể thấy được, anh ta nắm rõ bệnh tình của Sở Tường Hùng, đoán chừng đây không phải là lần đầu tiên Sở Tường Hùng phải nhập viện. Hứa Thịnh nói: “Sở Tường Hùng có bệnh án, lẽ nào từ trước tới giờ cô không biết ư?” “Bệnh án?” Trong lòng Lâm Phiên Phiên chấn động mạnh, “Là bệnh án gì?” “Lúc Sở Tường Hùng bốn tuổi đã được chẩn đoán mắc bệnh máu mãn tính, cậu ấy có nhóm máu đặc biệt nên mãi không tìm được tủy phù hợp, cho đến khi bác gái sinh Sở Mộng, Sở Tường Hùng mới được cứu, ca phẫu thuật lúc đó rất thành công, nhưng bây giờ xem ra, bệnh của cậu ấy đã tái phát, đương nhiên, phải đợi có kết quả kiểm tra mới có thể khẳng định chính xác được.” Hứa Thịnh nói đúng sự thật. Nghe vậy, Lâm Phiên Phiên chỉ cảm thấy tựa sét đánh ngang tai, cả người cô như bị điện giật, mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất. Hứa Thịnh vội vàng đưa tay ra muốn đỡ Lâm Phiên Phiên. “Phiên Phiên...” Nhưng Phiên Nhàn đã nhanh hơn một bước, đưa cánh tay không tì vết của cô ấy ngăn lại. Nhưng giờ phút này Lâm Phiên Phiên không còn chú ý đến những điều đó nữa, cả người cô choáng váng, từ trước đến nay cô không hề hay biết Sở Tường Hùng lại mắc căn bệnh đáng sợ như thế, trước giờ anh chưa từng nói với cô, đến nỗi cô còn cho rằng anh rất khỏe mạnh, đến nỗi cô cứ nghĩ rằng bất luận cô có làm gì với anh, anh cũng có thể chịu đựng, bây giờ bệnh tái phát liệu có phải là vì mấy năm nay cô ra đi không một lời từ biệt, lại còn cả những ngày này đối với anh lúc nóng lúc lạnh, cuối cùng còn lạnh lùng đoạn tuyệt quan hệ với anh? Lâm Phiên Phiên không dám tưởng tượng. Hứa Thịnh thấy sắc mặt Lâm Phiên Phiên trắng bệch, thần sắc suy sụp, tự biết không nên nói thêm nữa, chỉ khẽ thở dài một tiếng rồi quay vào phòng cấp cứu. Tuy nửa tháng trước, Sở Tường Hùng đã cắt đứt quan hệ với anh ta nhưng trong lòng anh ta ít nhiều cũng có chút áy náy vì năm đó đã làm mất đứa con trong bụng Lâm Phiên Phiên, vậy nên, trong chuyện này cũng không thể oán hận Sở Tường Hùng. Bây giờ Sở Tường Hùng mắc bệnh nguy hiểm, anh ta muốn dùng hết sức mình cứu chữa, giữa anh ta và Sở Tường Hùng trước nay chưa hề căm ghét nhau đến mức phải rơi vào cảnh anh sống tôi chết. Hứa Thịnh vừa đi khỏi, Phiên Nhàn khẽ vỗ lưng Lâm Phiên Phiên, nhẹ giọng an ủi: “Phiên Phiên, cậu đừng buồn, vừa nãy Hứa Thịnh cũng không chắc chắn, tất cả phải đợi có kết quả mới có thể khẳng định được, nói không chừng, anh ấy chỉ là cháy máu cam bình thường thôi.” “Thật ư?” Trong mắt Lâm Phiên Phiên lóe lên một tia hy vọng, mặc dù biết Phiên Nhàn chỉ đang an ủi mình, nhưng Lâm Phiên Phiên vẫn tình nguyện tin vào khả năng này. Đối diện với bệnh tật, mọi người ai cũng hy vọng thế gian này xuất hiện kỳ tích. Phiên Nhàn gật đầu, “Không sao đâu, nhất định sẽ không sao đâu.” Ngay sau đó, Phiên Nhàn nhìn Lâm Phiên Phiên không chớp mắt, đổi chủ đề: “Phiên Phiên, có phải cậu có chuyện gì giấu tớ không? Vừa nãy cậu không biết nhóm máu của mình mà còn chắc chắn có thể cho Sở Tường Hùng máu, rốt cuộc giữa cậu và Sở Tường Hùng đã xảy ra chuyện gì? Mấy ngày nay, lúc nào cậu cũng nặng trĩu tâm sự có phải vì chuyện này không? Nói thật cho tớ biết đi.” “Tớ...” Lâm Phiên Phiên ôm đầu đau đớn, lời này của Phiên Nhàn thật sự đã đánh vào chỗ hiểm của cô, từ ngày chân tướng sự thật bị lộ ra, cô vẫn gánh nó trên lưng, Sở Quy Thôn không biết, Giang Sa không biết, Sở Tường Hùng càng không hề hay biết, một mình cô chống đỡ thật sự rất mệt, thật sự rất rất mệt! Lúc này, nhìn vào con ngươi trong suốt, ngập tràn sự quan tâm của Phiên Nhàn, cộng thêm với việc vừa biết Sở Tường Hùng mắc bệnh, có khả năng sẽ tái phát, hơn nữa còn đang ở bên trong chưa biết sống chết ra sao, tinh thần Lâm Phiên Phiên yếu đuối hơn bao giờ hết, đột nhiên cô rất muốn nói cho Phiên Nhàn biết, dù cho sau khi Phiên Nhàn biết rồi cũng không giúp gì được cho cô, nhưng ít nhất còn có một người để chia sẻ, cô không cần phải một mình kìm nén nỗi đau nữa. Thế là, Lâm Phiên Phiên kể lại đơn giản toàn bộ sự việc cho Phiên Nhàn bằng giọng đứt quãng. Phiên Nhàn nghe xong, cả người ngây ra, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Lẽ nào hôm đó cậu đột nhiên bảo tớ đưa Táp Táp đến bệnh viện kiểm tra tổng thể, hóa ra... nói như vậy, Sở Tường Hùng vẫn chưa biết chuyện này phải không?”