Nhưng Lâm Phiên Phiên nghe được, không khác gì sét đánh giữa trời quang. “Cái gì?” Cô đột nhiên đứng phắt dậy, kinh ngạc kêu lên, nhìn Phiên Nhàn mà không dám tin, nói: “Cậu muốn kết hôn với anh ta sao? Sao cậu có thể kết hôn với anh ta được? Anh ta là người của xã hội đen, hơn nữa còn là đàn ông, cậu...” Lâm Phiên Phiên vừa nói ra khỏi miệng thì dừng lại, cô biết mình đã lỡ lời. Cô vốn muốn nói, Phiên Nhàn là đàn ông, Dạ Thân Sinh cũng là đàn ông, đàn ông và đàn ông thì kết hôn thế nào? Nhưng từ một góc độ khác, Phiên Nhàn đã không tính là một người đàn ông thật sự nữa. Cô ấy là đồng tính, hoa hậu chuyển giới. Ở hoàn cảnh như cô ấy mà kết hôn với đàn ông thì có vẻ kỳ lạ, nhưng nếu cưới phụ nữ thì càng kỳ lạ hơn. Nói tóm lại, bất kể thế nào Lâm Phiên Phiên cũng không muốn nhắc tới chuyện này. Đây là nỗi đau đớn trong cuộc đời Phiên Nhàn! Nhưng rất rõ ràng, Phiên Nhàn đã sớm hiểu rõ vấn đề này. Cô ấy khẽ cười nhìn Lâm Phiên Phiên, lắc đầu, nói: “Cậu không cần e ngại làm gì. Chuyện khó tưởng tượng hơn, tớ cũng đã từng gặp qua. Chỉ mấy câu nói, làm sao có thể đánh ngã tớ được? Cho nên ở trước mặt tớ, cậu muốn nói gì thì cứ nói.” Cô ấy dừng lại một lát, nói tiếp: “Tớ biết chuyện tớ với Dạ Thân Sinh kết hôn nghe rất hoang đường, nhưng mọi người làm sao biết trong giới đồng tính bọn tớ có bao nhiêu người hâm mộ tớ! Bởi dùng hormone giới tính lâu ngày, cuộc sống những người đồng tính và làm sự nghiệp nghệ thuật như chúng tớ rất ngắn ngủi, từ 18 tuổi đến 25 tuổi là thời kỳ đỉnh cao của bọn tớ, cũng là đỉnh cao của sự nghiệp. Qua 26 tuổi, bọn tớ sẽ giống như người bình thường trên 55 tuổi vậy, sẽ già rất nhanh. Mà bây giờ tớ đã 29 tuổi, ông trời ưu ái mới cho tớ có thể duy trì được vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng trong xương cốt của tớ đã già yếu. Tớ có thể cảm nhận được rõ ràng, mấy năm nữa tớ sẽ già yếu, không còn xinh đẹp nữa. Bây giờ Dạ Thân Sinh thật lòng yêu tớ, chấp nhận không để ý tới ánh mắt của người đời cưới tớ, nhân lúc bản thân còn chút vốn liếng, tớ phải nhanh chóng giải quyết. Bằng không khi già rồi, tớ chỉ cô đơn một mình, chẳng phải rất đáng thương sao?” Đây là lần đầu tiên Phiên Nhàn nói với Lâm Phiên Phiên về chuyện đồng tính, còn nói rõ ràng như thế, thật khiến người ta chua xót. Trước kia, cô ấy chưa bao giờ nói chuyện này. Ở trước mặt cô gái mình yêu mến, bất kỳ một người đàn ông nào cũng muốn thể hiện mình là một người đàn ông, cho dù bản thân tồn tại khuyết điểm. Cho dù cơ thể không trọn vẹn, nhưng không ai có thể xóa đi trái tim đàn ông của cô ấy! Nhưng lúc này, cô ấy quyết định bỏ xuống tất cả nguyên tắc và tự trọng của mình, đơn giản vì... cô ấy không muốn sau khi Lâm Phiên Phiên biết sự thật phía sau vấn đề này, sẽ cả đời thấy áy náy với mình. Mà sự thật chính là Dạ Thân Sinh hứa giúp cô ấy đối phó với Triệu Dân Thường, giúp cô ấy thay Lâm Phiên Phiên báo thù, mà điều kiện duy nhất chính là phải gả cho anh ta! Lúc đó, cô ấy nghe xong thì ngây người. Phiên Nhàn chưa bao giờ biết Dạ Thân Sinh để ý tới mình như vậy. Cô ấy vẫn luôn cho rằng điều kiện ra tay giúp đỡ giống như bốn năm trước đây, hiến thân cho ông trùm mafia Dạ Thân Sinh, kẻ mà nam nữ đều ăn này. Nhưng không ngờ anh ta muốn... chính là dành cả đời cho anh ta. Giây phút đó, Phiên Nhàn cũng không thể nói rõ trong lòng mình có cảm giác gì nữa: Kinh ngạc, căm tức, phẫn nộ, lại mâu thuẫn kích động, cảm động, khổ sở. Thật đúng là năm vị đều có, dày vò thiêu đốt cô ấy. Nhưng cuối cùng, Phiên Nhàn vẫn đồng ý. Nguyên nhân lớn nhất trong đó đương nhiên là vì Lâm Phiên Phiên, nhưng ai có thể nói trong tình yêu say đắm không được người đời chấp nhận này, Phiên Nhàn chưa từng động lòng? Hạnh phúc lớn nhất trong đời người chính là có một người sẵn lòng vì mình mà bỏ cả thiên hạ. Nghe Phiên Nhàn cố gắng giải thích, tâm trạng Lâm Phiên Phiên rất nặng nề. Cô ngước mắt, bình tĩnh nhìn Phiên Nhàn hồi lâu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Phiên Nhàn, mong cậu hãy tin tưởng tớ, đời này cậu sẽ vĩnh viễn không cô đơn một mình. Cậu đối xử tốt với tớ, tớ sẽ dùng cả đời để báo đáp. Còn cả Táp Táp nữa, về sau lớn lên con cũng sẽ hiếu thảo với cậu, cậu chính là bố Phiên Nhàn của con mà!” Phiên Nhàn mỉm cười gật đầu. Cô ấy không muốn tiếp tục nói về đề tài này, cầm túi xách của mình qua và lấy ra một tập tài liệu, đưa cho Lâm Phiên Phiên nói: “Đây là món quà đầu tiên tớ tặng cậu sau khi trở về. Cậu xem xong không được kích động đâu đấy.” “Bây giờ, thứ có thể làm tớ kích động cũng không nhiều.” Lâm Phiên Phiên nhận lấy và từ từ mở túi tài liệu, lấy thứ bên trong ra. “A!” Chỉ liếc mắt nhìn, Lâm Phiên Phiên đã hét lên chói tai. Cô đột nhiên đóng tập tài liệu lại, ngước mắt nhìn Phiên Nhàn đầy kích động, thậm chí không thể nói hết được một câu: “Đây là... Đây là...”