Lâm Phiên Phiên cười lạnh đẩy tay Lâm Tinh Tinh ra, chớp mắt, nói: “Tôi muốn làm cái gì thì làm cái đó, cô không quản được.” “Chị…” Lâm Tinh Tinh vừa nghe, lập tức tức giận vô cùng: “Chị muốn đổi ý? Chị đừng quên chị đã thề độc: nếu trái lời thề, thiên lôi đánh xuống.” Lâm Phiên Phiên không cho là đúng cười: “Thiên lôi đánh xuống? Ha ha, nếu ông trời thật sự có mắt thì đã sớm đánh xuống cô không biết bao nhiêu lần rồi. Có điều cô yên tâm, tôi còn chưa nói đâu, nhưng sau này nói hay không, nói lúc nào thì phải xem tâm trạng của tôi, thế nên cô đừng có chọc tôi.” “Chị… Được, được, xem như chị giỏi.” Lâm Tinh Tinh đã tức tới mức toàn thân run rẩy: “Chị đã không nói đến tín nhiệm, vậy thì trả lại 5% cổ quyền cho tôi.” Bắt đầu từ sáng, Hoắc Mạnh Lam đã luôn gọi điện thoại cho cô ta, cô ta không dám nghe, buổi chiều Hoắc Mạnh Lam tìm tới cửa, cô ta càng không dám ra ngoài gặp hắn, cô ta vùi mình trên ghế sofa, càng nghĩ càng cảm thấy cuộc mua bán này mình bị thua thiệt rồi, một khi Lâm Phiên Phiên không tuân thủ lời hứa, cô ta sẽ tiền mất tật mang. Mà kết quả, Lâm Phiên Phiên quả nhiên không tuân thủ lời hứa, Lâm Tinh Tinh không tài nào trấn tĩnh nổi nữa. Nghe những lời gần như không có đầu óc của Lâm Tinh Tinh, Lâm Phiên Phiên nhịn không được lắc đầu, nói: “Cổ quyền đã nằm trong tay tôi, cô nói xem tôi còn có thể trả lại cho cô không, sao bây giờ cô lại càng ngày càng ngu xuẩn thế, nói ra những lời muốn có bao nhiêu ngu ngốc thì có bấy nhiêu.” "Lâm Phiên Phiên!" Lâm Tinh Tinh đã tức không nói nên lời, dáng vẻ cắn răng nghiến lợi hận không thể bóp chết Lâm Phiên Phiên. "Bình tĩnh!" Lâm Phiên Phiên cười nhạt: “Hiện giờ Giang Sa còn không biết cái gì, nếu để bà ấy nhìn thấy bộ dạng này thì không tốt đâu.” Đối mặt với một Lâm Phiên Phiên như vậy, Lâm Tinh Tinh đột nhiên cảm thấy không hề có sức chống đỡ, cô ta không thể không thừa nhận, vì ra cô ta căn bản không phải là đối thủ của Lâm Phiên Phiên, người ta nói mấy câu nhẹ bẫng đã có thể khiến cô ta tức giận như vậy, khiến cô ta không còn sức đánh trả. Lâm Tinh Tinh thở sâu một hơi, vô cùng bất đắc dĩ nhìn Lâm Phiên Phiên, hỏi: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc chị muốn gì?” Loại cảm giác bị đùa bỡn trong lòng bàn tay này cô ta chịu đủ rồi, bây giờ cô ta chỉ cần một câu nói của Lâm Phiên Phiên, nếu như có thể, cô ta tình nguyện trả giá thật lớn để tất cả mọi chuyện được giải quyết trong một lần. “Tôi muốn gì?” Ánh mắt Lâm Phiên Phiên đảo qua gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp của Lâm Tinh Tinh, khóe môi nhếch lên một nụ cười giả tạo khiến người ta run sợ, sau đó ghé sát người và Lâm Tinh Tinh, nói từng chữ: “Tôi muốn cô chết!” Mà Lâm Tinh Tinh khi nghe thấy năm chữ này, con ngươi chợt co rụt lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn Lâm Phiên Phiên, cả khuôn mặt đều trắng bệch. "Ha ha..." Nhìn biểu cảm đặc sắc trên mặt Lâm Tinh Tinh, Lâm Phiên Phiên cười khanh khách, đứng dậy, vỗ vai Lâm Tinh Tinh, nét mặt vui cười thản nhiên, nói: “Nhìn cô sợ kìa, hình như còn run nữa này, đừng sợ, tôi chỉ đùa thôi, sau này chỉ cần cô ngoan ngoãn, tôi đương nhiên sẽ tuân thủ lời hứa của tôi.” Nói xong, cô đi về phía phòng bếp, nói với Giang Sa trong phòng bếp: “Dì, con tới giúp dì.” Lâm Tinh Tinh ngồi trên ghế sofa kinh ngạc nhìn Lâm Phiên Phiên đi vào phòng bếp, hơn nửa ngày, thân thể vẫn không ngừng run rẩy. Nhưng cũng may câu nói sau cùng của Lâm Phiên Phiên khiến cô ta yên tâm không ít. Đến giờ phút này rồi, Lâm Tinh Tinh rốt cuộc lại dễ dàng tin lời Lâm Phiên Phiên. Tuy Giang Sa là bà chủ nhà giàu có nhưng lại rất biết nấu ăn, khi Lâm Phiên Phiên tới giúp bà, bà vui vẻ đồng ý, giữa đường còn mượn cớ rời đi, gọi cho Mạc Tiên Lầu một cú điện thoại, thúc giục Mạc Tiên Lầu về nhà sớm. Mạc Tiên Lầu vốn đang muốn tham dự tiệc sinh nhật của một người bạn, vừa nghe Lâm Phiên Phiên ở nhà mình, cậu không nói hai lời lái xe quay về, sau đó cười hì hì tựa vào cửa bếp nhìn bóng dáng Giang Sa và Lâm Phiên Phiên bận rộn làm cơm. Bữa cơm tối này, Giang Sa, Mạc Tiên Lầu, Lâm Phiên Phiên đều ăn rất vui vẻ, duy chỉ có Lâm Tinh Tinh như nhai sáp nến, hơn nữa mỗi lần lời Lâm Phiên Phiên nói có sự ám chỉ, cô ta đều vô cùng sợ hãi. Sau khi ăn xong, Lâm Phiên Phiên đứng dậy trở về, Giang Sa vội vã gọi Mạc Tiên Lầu lái xe đưa Lâm Phiên Phiên về, Mạc Tiên Lầu cũng đang có ý này, vì thế liền rời đi cùng Lâm Phiên Phiên. Lâm Phiên Phiên cho Mạc Tiên Lầu địa chỉ khách sạn, nhưng Mạc Tiên Lầu không trực tiếp đưa cô về khách sạn mà đưa cô đi hóng gió trong thành phố, hết vòng này đến vòng khác. Thấy dáng vẻ mấy lần muốn nói lại thôi của Mạc Tiên Lầu, Lâm Phiên Phiên rốt cuộc cũng không nhịn được, hỏi: “Tiên Lầu, có phải cậu có chuyện muốn nói với tôi hay không?” Sau khi biết Giang Sa là mẹ của mình, Lâm Phiên Phiên nhìn Mạc Tiên Lầu cũng thuận mắt hơn trước rất nhiều, dù sao cũng là em trai của mình, tuy là cùng mẹ khác cha. Nhưng người biết điều này chỉ có cô, Mạc Tiên Lầu lại hoàn toàn không biết gì cả. Dường như cố lấy hết dũng khí, người vẫn luôn cà lơ phất phơ như Mạc Tiên Lầu lại dùng vẻ mặt trước nay chưa từng có chăm chú nhìn Lâm Phiên Phiên, nói: “Tôi đúng là có chuyện muốn nói với em… Tôi muốn hỏi, em có thể làm bạn gái của tôi không?”