“Bà câm miệng!” Lâm Phiên Phiên chợt ngước mắt đe dọa nhìn Lý Mịch Hương từng câu từng chữ nói: “Đừng mơ lừa gạt tôi, bà đừng mơ tưởng lừa gạt tôi một lần nữa! Bây giờ lập tức gọi điện thoại cho Lâm Tinh Tinh, tôi sẽ nói chuyện với cô ta, nếu như bà không muốn làm chuyện này lớn thêm.” Lý Mịch Hương ngay tức khắc bị khí thế của đối phương dọa sợ, từ nhỏ đến lớn, Lâm Phiên Phiên chưa bao giờ nói chuyện với bà ta bằng giọng điệu không khách khí như vậy, vì thế mà Lý Mịch Hương cũng nổi giận, sau đó dùng ánh mắt độc ác để trừng Lâm Phiên Phiên, nhưng mà bà ta biết lúc này cho dù bản thân có nói gì cũng không thể chọc giận Lâm Phiên Phiên nên chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô đợi một chút để tôi vào nhà lấy di động.” Bà ta nói xong thì lập tức xoay người, sau đó lấy điện thoại di động ra rồi gọi cho Lâm Tinh Tinh. Nhớ năm đó Lâm Phiên Phiên đã dùng một tháng tiền lương của mình để mua chiếc điện thoại này cho bà ta, đáng tiếc là Lý Mịch Hương mãi mãi cũng không cảm thấy Lâm Phiên Phiên tốt mà chỉ hướng về đứa con gái ruột Lâm Tinh Tinh của mình. Đầu dây bên kia vừa bắt máy thì giọng nói tràn đầy sự phiền chán của Lâm Tinh Tinh vang lên: “Mẹ, mẹ gọi cho con là có chuyện gì sao, con mới chuyển ba trăm năm mươi triệu vào tài khoản của mẹ rồi, nếu mẹ muốn thêm thì con cũng không còn nữa, mẹ đừng cho rằng con sống ở đây là rất sung sướng, thiên kim tiểu thư nhà giàu cũng không phải là dễ làm.” Lâm Phiên Phiên trực tiếp đoạt lấy điện thoại ở trong tay của bà Lâm, rồi lạnh giọng nói tiếp: “Đúng là trở thành thiên kim tiểu thư nhà giàu không phải dễ, đặc biệt là khi người đó còn là hàng giả.” Vừa nghe thấy giọng nói của Lâm Phiên Phiên thì các tế bào trong người của Lâm Tinh Tinh đều trở nên khẩn trương, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Lâm... Tinh Tinh, cô, sao cô lại ở chỗ mẹ? Cô đã về quê rồi? Cô muốn làm gì?” “Cô đừng khẩn trương như vậy, tôi chỉ muốn hỏi thăm vài vấn đề mà thôi.” Lâm Phiên Phiên cười lạnh, ngay sau đó giọng nói của cô cũng trở nên lạnh lùng: “Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn muốn cướp mọi thứ của tôi, không ngờ là giờ cô còn muốn cướp đoạt thân thế của tôi, lần này thì tôi cũng có thể nhường cho cô, tôi sẽ không nói gì cả, để cô có thể tiếp tục làm thiên kim tiểu thư nhà giàu, nhưng với điều kiện tiên quyết là cô phải thỏa mãn một yêu cầu của tôi.” Cho dù là Lâm Tinh Tinh ở đầu dây bên kia hay là bà Lâm ở bên này đều không ngờ được Lâm Phiên Phiên sau khi biết được sự thật lại có thể bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến mức có thể bàn điều kiện với bọn họ, bỗng chốc hai người lại lo lắng không biết điều kiện của Lâm Phiên Phiên là gì? Lâm Tinh Tinh nắm chặt lấy điện thoại, cắn răng nói: “Được, cô muốn cái gì, nếu như cô yêu cầu một món tiền khổng lồ thì cô phải biết nếu tôi đột nhiên chuyển một khoản tiền lớn ra ngoài thì sẽ khiến cho bọn họ chú ý và nghi ngờ.” Lâm Phiên Phiên quả quyết nói: “Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn 5% cổ phần công ty Phàm Thanh ở trong tay cô thôi.” Trên đường về nhà thì Lâm Phiên Phiên đã nghĩ kỹ về điều kiện giao dịch lần này, cho nên khi mọi việc được làm sáng tỏ thì cô lại trở nên bình tĩnh và bắt đầu kế hoạch của mình. Lâm Tinh Tinh vừa nghe thấy điều kiện này của Lâm Phiên Phiên thì có chút giật mình, cô ta giận dữ nói: “Cô muốn cổ phần công ty của anh rể để làm gì, chẳng lẽ cô còn muốn dây dưa không dứt với anh rể sao?” Tuy Lâm Phiên Phiên đã không còn chút quan hệ nào với Hoắc Mạnh Lam, mà Lâm Tinh Tinh và Hoắc Mạnh Lam còn chưa đến bước bàn chuyện cưới hỏi, cho nên Lâm Tinh Tinh vẫn chưa thay đổi xưng hô, vẫn luôn gọi Hoắc Mạnh Lam là anh rể. Hoặc là chính Lâm Tinh Tinh cũng không nhận ra, cô ta có một loại yêu thích biến thái với kiểu xưng hô này. Mà Hoắc Mạnh Lam cũng rất thích cô ta gọi hắn là anh rể, mỗi lần hắn nghe thấy tiếng anh rể này thì trong lòng hắn đều có một loại vui sướng biến thái. Nhưng khi Lâm Phiên Phiên nghe thấy cách xưng hô này của Lâm Tinh Tinh thì cô chỉ cảm thấy tràn ngập sự trào phúng, thậm chí cô còn không muốn nhiều lời đi giải thích hoặc là nói nhảm với Lâm Tinh Tinh mà chỉ nói: “Thiên kim tiểu thư nhà giàu, hoặc là 5% cổ phần công ty Thiên Phàm, cô chỉ có thể lựa chọn một thứ, cô còn có nửa ngày để quyết định, tôi sẽ về thành phố trước tám giờ tối, nếu cô đã suy nghĩ cẩn thận thì đến khách sạn Dương Lan để tìm tôi. Nếu như cô không đến thì không cần tôi nói chắc cô cũng biết được hậu quả.” Nói xong, Lâm Phiên Phiên liền cắt đứt điện thoại với Lâm Tinh Tinh. Ở đầu dây bên kia, tuy Lâm Tiêu Tiệu cũng tức đến xì khói nhưng cô ta cũng không thể làm được gì. Lâu Phiên Phiên trả lại điện thoại cho bà Lâm rồi nhấc chân đi vào trong nhà. Bà Lâm vội vàng giơ tay ngăn lại, nói: “Cô muốn làm cái gì?” Lâm Phiên Phiên khẽ chớp mắt, sau đó nói: “Bà yên tâm, tôi sẽ không đánh thức cha dậy, cũng sẽ không nói gì với ông ấy cả, tôi chỉ muốn... nhìn ông ấy một chút thôi.” Bốn năm không gặp, cô cũng rất nhớ cha, vô cùng, vô cùng nhớ cha. Bà Lâm căn bản là không tin cô: “Có gì để nhìn, ông ấy cũng giống như trước đây, lúc nãy cô đã hứa với Mận Mận là sẽ không nói lung tung.” Lâm Phiên Phiên vì thế mà cảm thấy tức giận, từ nhỏ đến lớn bà Lâm đều là như vậy, có chuyện gì cũng che chở cho Lâm Tinh Tinh, trước đây cô sẽ cảm thấy ghen tỵ, nhưng bây giờ thì chỉ còn căm hận. Lâm Phiên Phiên đẩy bà Lâm sang một bên, cô không muốn phí hơi với bà ta. Bà Lâm không nghĩ được Lâm Phiên Phiên lại khỏe như vậy, còn có thể đẩy bà ta lùi ra sau vài bước mới đứng vững được, đợi đến lúc bà ta muốn ngăn Lâm Phiên Phiên lại thì đối phương đã vào trong nhà, vì thế bà Lâm cũng không dám làm gì, sợ sẽ đánh thức ông Lâm dậy. Lâm Phiên Phiên rón rén đi về phía giường của ông Lâm, cô lặng lặng đứng bên cạnh nhìn ông ấy ngủ. Bốn năm không gặp, hai bên tóc mai của ông ấy đã có tóc bạc, trông có vẻ già đi rất nhiều, xem ra là trong hai năm cô rời khỏi nơi này thì cuộc sống ông cũng không quá tốt. Lâm Phiên Phiên đứng đó, nước mắt không ngừng chảy xuống, thấy ông Lâm già đi thì tim cô như thắt lại, không thể hô hấp, trong ký ức thời bé thơ của cô thì cha cao lớn, kiên cường giống như một ngọn núi vậy, giọng nói của cha vẫn luôn rất vang, tiếng cười cũng rất hào sảng, vậy mà trong nháy mắt, ông đã già như vậy rồi. Thời gian vẫn luôn tàn nhẫn như vậy!