Sương Sương vội vàng nở nụ cười ngượng ngùng với Lâm Phiên Phiên nói: “Tôi nghe điện thoại đã!” “Được rồi. Cậu nghe điện thoại trước đi.” Lâm Phiên Phiên cũng cười đáp, xa nhau bốn năm trời, giữa hai chị em ít nhiều cũng có chút xa lạ. Năm tháng vô tình, thời gian chính là thứ tàn khốc nhất trên thế gian. Sương Sương vừa mời nhận điện thoại thì sắc mặt đã lập tức thay đổi, chỉ nói hai câu xong liền cúp máy, vội vội vàng vàng nói với Lâm Phiên Phiên: “Phiên Phiên, thành thực xin lỗi, tôi có chuyện gấp phải đi ngay rồi, hẹn gặp cậu lần sau nhé!” Nói xong định xoay người rời đi. Lâm Phiên Phiên vội vàng kéo Sương Sương lại nói, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu nói cho tôi biết đi, có lẽ tôi có thể giúp được cậu.” Hôm qua lúc hẹn Sương Sương, cũng chính vì có việc nên Sương Sương mới lùi đến hôm nay, nhưng hôm nay mới gặp mặt thì cũng vì có việc mà lùi sang ngày mai, Lâm Phiên Phiên không khỏi lo cho Sương Sương. Nhìn ánh mắt Lâm Phiên Phiên nhìn mình như bốn năm trước thì Sương Sương cuối cùng cũng nhận ra được, người chị em tốt của cô đã trở về rồi, có rất nhiều chuyện cuối cùng cũng có một người đồng ý cùng cô chia sẻ cùng cô gánh vác rồi, lúc này, Sương Sương xúc động đến mức suýt nữa thì rơi lệ, nắm chặt lấy tay Lâm Phiên Phiên, Sương Sương nghẹn ngào nói: “Là Tiểu Trạc, con bé xảy ra chuyện rồi, ở trường vừa gọi điện đến nói là nó bị ngã gãy tay rồi, bây giờ đang được đưa đến bệnh viện, tôi phải đến đó ngay.” “Tiểu Trạc là ai?” Lâm Phiên Phiên nghe thấy cái tên này cảm thấy rất xa lạ, xem ra bốn năm cô không ở đây, người mới xuất hiện cũng không ít hơn chuyện mới là bao. “Không có thời gian giải thích đâu, chúng ta đi lấy xe trước, lên xe rồi tôi sẽ từ từ giải thích cho cậu hiểu.” Vẻ mặt Sương Sương rất vội vã, kéo tay Lâm Phiên Phiên rồi lao ra khỏi nhà hàng tây. Bên này, Lâm Tinh Tinh thấy Sương Sương dẫn Lâm Phiên Phiên đi rồi, lúc này mới hoàn toàn nhẹ nhõm, sau đó cũng tìm cái cớ để rời khỏi đây trước, sau đó tìm chỗ không người lấp vào đó gọi điện thoại cho bà Lâm, kể lại chuyện cô gặp Lâm Phiên Phiên ở đây, nói tỉ mỉ lại một lượt. Đầu bên này điện thoại, bà Lâm – Lý Mịch Hương vừa nghe nói Lâm Phiên Phiên trở về rồi thì hoảng hốt, sau đó lấy lại bình tĩnh trấn an Lâm Tinh Tinh nói: “Mận Mận à, con đừng sợ, tất cả đã có mẹ rồi, ngày mai mẹ sẽ thu xếp đồ đạc đến chỗ con, đợi mẹ gặp mặt nó rồi lừa nó vài câu, nó nhất định sẽ không dám ăn nói lung tung nữa đâu, con cứ yên tâm làm cô hai nhà họ Mạc của con đi!” Lâm Tinh Tinh vẫn thấy lo lắng, “Mẹ à, mẹ không biết đấy thôi, Lâm Phiên Phiên giờ không còn giống như trước đây nữa rồi, e rằng mẹ có đến thì cô ta cũng chẳng thèm nghe lời mẹ nữa đâu!” “Nó dám?” Trong điện thoại lập tức truyền đến giọng nói the thé của Lý Mịch Hương, “Người ta nói, nhìn hành vi cử chỉ của đứa trẻ ba tuổi thì có thể cảm nhận được nó lớn lên sẽ là người như thế nào, mẹ nhìn nó lớn lên từ bé, lẽ nào còn không hiểu tính khí của nó ra sao hay sao? Cho dù bây giờ có thay đổi, vậy thì cũng chẳng thay đổi hết được, nó sinh ra đã là đứa dễ bị ức hiếp, đã định trước là cả đời này sẽ là loại người bị ức hiếp rồi, đến lúc đó, con cứ xem mẹ đi, mẹ sẽ khiến nó đến một chữ cũng không dám nói lung tung.” “Thật vậy sao?” Trong lòng Lâm Tinh Tinh có chút bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn nói: “Mẹ à, hay là mẹ gọi cả cha cùng đến, cô ta khá nghe lời của cha...” “Vớ vẩn!” Lâm Tinh Tinh còn chưa nói xong thì đã bị bà Lâm ngắt lời, nói bằng giọng nghiêm khắc: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, sao con không chịu động não gì vậy, chuyện con thay thế Lâm Phiên Phiên làm cô hai nhà họ Mạc, cha con không hề biết gì cả, con gọi cha con đến đó, khác nào tự lật tẩy mình chứ! Đừng nói là mẹ không nhắc nhở con, chuyện này nếu như để cha con biết được, đến lúc đó đừng nói là mẹ, mà ngay cả con, sợ rằng ông ấy cũng không thèm nhận đấy, cho nên, chuyện này tuyệt đối không được để cho cha con biết được!” Được bà Lâm nhắc nhở nên Lâm Tinh Tinh mới phát hiện ra lòng mình đang loạn lên rồi, nhưng mồm vẫn không chịu nhận sai, chỉ bĩu môi lên không vui nói: “Biết rồi biết rồi, chuyện này cứ tạm quyết như vậy đã, ngày mai mẹ đến thành phố sớm một chút. Có chuyện gì nữa không? Nếu không thì con cúp máy trước đây.” “Đợi chút.” Lý Mịch Hương vội vàng nói: “Hôm qua mợ con đã đến nhà chúng ta, nói là con trai bà ta ba ngày sau sẽ lấy vợ, mời mẹ với cha con đến uống rượu mừng, mẹ đã nói khoác với bà ta là đến lúc đó sẽ mừng đám cưới con bà ta gần ba trăm triệu, hai ngày này con gửi cho mẹ ba trăm năm mươi triệu đi!” Lâm Tinh Tinh vừa nghe vậy liền nổi cáu, “Mẹ! Đầu mẹ có phải có vấn đề không vậy? Con mợ lấy vợ, mẹ mừng nhiều tiền như vậy làm gì, bây giờ chúng ta vẫn chưa thành phú bà đâu, mẹ khoe khoang thế để làm gì? Mẹ quên là ngày trước bà ta đối xử với nhà chúng ta như thế nào rồi sao, lúc đó nhà chúng ta rất nghèo nên hỏi vay bà ta mấy cân gạo, bà ta không những không cho vay mà còn mắng nhiếc chúng ta, con nhớ có một lần, con đói sắp chết rồi nên mới ăn trộm nửa cái bánh bao ở nhà bà ta ăn, bà ta liền dùng cành trúc đánh con một trận ra hồn, đến bây giờ con vẫn còn nhớ lúc đấy con đau đến mức nào. Bây giờ nhìn thấy con gái mẹ là con phát tài rồi thì lại mặt dày đến nịnh bợ, sao mẹ không bảo bà ta đi chết đi, con nói cho mẹ biết, đừng nói là gần ba trăm triệu, cho dù là gần ba mươi nghìn con cũng không cho bà ta.”