Mạc Tiểu Vang không chút khách khí, lạnh lùng trả lời: “Con gái con con muốn đánh thì đánh muốn mắng thì mắng, ai bảo cha nó xưa nay mặc kệ nó, nếu ngay cả con cũng mặc kệ nó thì lúc đó nó mới là thật sự đáng thương!” Sở Quy Thôn ngồi ở vị trí chủ bữa ăn cũng không nhịn được nữa, nói: “Tiểu Vang con ồn ào đủ chưa, Tường Hùng chỉ chưa về một tối thôi, đàn ông mà, đương nhiên phải lấy sự nghiệp làm trọng, con thân là vợ nó hẳn nên thông cảm mới đúng, bụng dạ nhỏ nhen như vậy, nào giống một tiểu thư khuê các?” Lời của Sở Quy Thôn, nói là bề trên dạy dỗ bề dưới tuyệt không coi là nặng nề, nhưng Mạc Tiểu Vang kiêu ngạo như vậy sao chịu được nửa lời phê bình của người khác đối với mình, hừ một tiếng đứng lên, tức giận nói: “Cha, cha quá thiên vị rồi đấy, Sở Tường Hùng cả đêm không về, rõ ràng là anh ấy sai, bây giờ cha lại chỉ trích ngược lại con, cha đừng quên ngày đó là Sở gia xin cưới Mạc Tiểu Vang con.” Mạc Tiểu Vang không đề cập tới “ngày đó” thì còn yên, cô ta vừa nhắc tới chuyện này, mặt Sở Quy Thôn lập tức tối sầm lại: “Ngày đó? Cô còn dám ở đây đề cập với tôi “ngày đó”? Mạc Tiểu Vang, cô phải biết rằng bây giờ cô còn có thể yên ổn đứng ở Sở gia, làm con dâu của Sở Quy Thôn tôi hoàn toàn là bởi vì Lôi Lôi, nếu không phải vì Lôi Lôi còn quá nhỏ không thể không có mẹ, tôi đã sớm đuổi cô ra khỏi cửa rồi, chớ có kiêu ngạo trước mặt tôi, hiện giờ cô đã không có tư cách, còn chọc giận tôi, tôi lập tức kêu Tường Hùng bỏ cô!" Mạc Tiểu Vang vừa nghe vậy, tức giận đến run người, nhưng giống như lời Sở Quy Thôn nói, lúc này không như trước nữa, cô ta bây giờ đã không còn tư cách phách lối, bởi vì cha cô ta, Mạc Thiên Dương, người mà những năm này cô ta vẫn luôn ỷ vào, đã mất vì tai nạn xe một tháng trước, địa vị của Mạc gia trong giới quân chính lập tức tuột dốc không phanh, đương nhiên trong mắt Sở Quy Thôn, cô ta không còn là thiên kim tiểu thư gia thế hùng hậu nữa. “Được, cha thật uy phong, Mạc Tiểu Vang con không thể chọc vào cha!” Mạc Tiểu Vang cắn răng nghiến lợi hằm hằm trừng mắt nhìn Sở Quy Thôn, đạp đổ cái ghế sau lưng, căm phẫn xông về phòng của mình. Sở Quy Thôn vừa thấy Mạc Tiểu Vang vẻ mặt hầm hầm lại dám đạp đổ ghế trước mặt ông ta, đang định nổi giận lần nữa lại bị Hứa Bành đang bế Lôi Lôi cản lại. “Thôi, trẻ con ở đây đấy, ồn ào quá dọa sợ Lôi Lôi.” Nói rồi ôm lấy Lôi Lôi đã sợ lại còn không dám khóc lớn tiếng ở trong lòng, khẽ dỗ dành một trận. “Lần sau nó còn dám không biết lớn nhỏ trước mặt tôi, nó liền cút về Mạc gia ngay đi.” Sở Quy Thôn liếc mắt nhìn về phía phòng Mạc Tiểu Vang rồi tiếp tục ăn điểm tâm, chỉ là ăn cũng vô cùng khó chịu. Bởi vì Mạc Tiểu Vang nhắc tới trước kia. Đúng vậy, sở dĩ Mạc Tiểu Vang gả vào Sở gia, quả thật là Sở gia cầu xin cô ta. Ngày đó hai tháng sau khi Lâm Phiên Phiên bỏ đi, Sở Quy Thôn đột nhiên bị người khác tố cáo tham ô, lại thêm một loạt chứng cứ tham ô bị người ta trực tiếp đưa đến cơ quan kiểm sát, đương nhiên, Sở Quy Thôn ông ta lúc đó đã lập tức bị bắt điều tra luôn. Tuy Sở gia không thiếu tiền, nhưng thế không có nghĩa là Sở Quy Thôn sẽ không tham ô, dù sao quan trường chính là một ổ bệnh dịch cực lớn, có mấy ai có thể không bị lây nhiễm? Lúc đầu những chứng cứ chứng minh Sở Quy Thôn tham ô không hẳn toàn bộ là thật, mấy năm nay Sở Quy Thôn giải quyết tương đối cẩn thận hậu quả công việc, nhưng dù sao cũng là tham ô, có một số việc chỉ cần đã làm là sẽ để lại một vài dấu vết. Vì vậy, điểm mấu chốt trong vụ án này của ông ta phụ thuộc vào người phụ trách án này. Người này, nếu tin Sở Quy Thôn bị oan thì chuyện này che đậy đi cũng sẽ ổn thỏa, nhưng nếu người này không tin Sở Quy Thôn, nhất quyết tra rõ chuyện này, vậy thì chuyện sẽ càng lớn hơn, những thứ dính líu đến sẽ càng ngày càng nhiều, đến lúc đó không chỉ Sở Quy Thôn sẽ bị dấn thân vào lao ngục, ngay cả tiền đồ chính trị của Sở Tường Hùng cũng sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng. Mà lúc đó người phụ trách cực kỳ quan trọng này lại chính là cha của Mạc Tiểu Vang, Mạc Thiên Dương. Lúc đó tất cả mọi người cho rằng đây chỉ là chuyện trùng hợp, nhưng khi Mạc Thiên Dương đưa ra điều kiện để Sở Tường Hùng lấy Mạc Tiểu Vang, Sở gia mới biết được, tất cả những điều này là cục diện đã được sắp đặt từ trước. Mạc Tiểu Vang vì muốn gả cho Sở Tường Hùng lại có thể không tiếc hãm hại Sở Quy Thôn, do đó khiến Sở gia không thể lùi được nữa, chỉ có thể đồng ý, lại còn yêu cầu được lấy cô ta. Đối mặt với sự ép hôn quá đáng của Mạc Tiểu Vang, lúc đó để cứu cha mình, ngoài đồng ý ra, Sở Tường Hùng không còn lựa chọn nào khác. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hai tháng sau khi Lâm Phiên Phiên rời đi, anh liền cưới Mạc Tiểu Vang. Còn bây giờ, trụ cột của Mạc gia, Mạc Thiên Dương, bị tai nạn xe qua đời, Sở Quy Thôn vẫn luôn nhẫn nhịn trong lòng lúc này đương nhiên sẽ không nể mặt gì Mạc Tiểu Vang nữa. Nhưng cũng như vậy, Mạc Tiểu Vang sau này sống ở Mạc gia cũng không khá khẩm gì. Còn về Lôi Lôi, hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.