Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu
Chương 182
Hàn Phiêu vờ như vô tình liếc Lâm Phiên Phiên một cái, sau đó mỉm cười nói:
"Cháu nghe theo Mộng hết ạ."
Đây là một câu trả lời khá thông minh.
Vừa giữ được thể diện cho Sở Mộng và Hứa Bành, lại vừa khéo léo bày tỏ rằng ở thời điểm hiện tại anh vẫn chưa muốn kết hôn.
Khóe miệng Hứa Bành giật giật, rõ ràng có chút không hài lòng, nhưng đối với Hàn Phiêu bà ta tất nhiên không dám xem nhẹ như khi nói chuyện với Lâm Phiên Phiên.
Phải biết rằng lần này Hàn Phiêu về nước chính là đại diện cho sự trở về của tập đoàn DMD - Hàn Quốc, hơn nữa sau lưng bọn họ còn có hơn hai nghìn chi nhánh phân phối sản phẩm của DMD trên toàn cầu, trong đó chủ tịnh tập đoàn chính là người mẹ Hàn Quốc kia của Hàn Phiêu. Tất nhiên, Hàn Phiêu chính là cậu chủ nhỏ của DMD, cho nên so ra mà nói thì thân phận của Hàn Phiêu tuyệt đối không hề thua kém Sở gia.
Chính vì lẽ đó mà Hứa Bành mới muốn đẩy nhanh hôn lễ của Sở Mộng, nếu có thể kết thân với gia đình có thế lực hùng hậu như vậy, sau này Hứa Bành bà ra ngoài nói chuyện với các phu nhân quyền quý nhà khác cũng coi như được nở mày nở mặt rồi.
Nhưng Sở Mộng lại hoàn toàn không phối hợp, nhưng trước mặt Hàn Phiêu bà ta cũng không tiện nổi giận. Bà ta buồn bực thở dài một hơi, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Sở Lý nói: "Mộng Mộng nói nó vẫn còn nhỏ tuổi, hôn sự cứ thư thả cũng được, nhưng con đã hai mươi lăm tuổi rồi, đã có bạn gái hay chưa?"
Tay Sở Lý đang gắp thức ăn bỗng chững lại một nhịp, ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Bành. Mấy năm nay bà ta đều coi như không có sự tồn tại anh chứ đừng nói tới việc quan tâm tới hôn sự, chẳng lẽ hôm nay uống nhầm thuốc gì rồi sao? Nghĩ tới nghĩ lui, Sở Lý vẫn lạnh nhạt đáp lời: "Không có."
Hứa Bành dường như sớm đã liệu được câu trả lời của Sở Lý, liền tiếp lời ngay: "Vừa hay, con xem con gái bác Trình - Trình Bằng Bằng cũng rất tốt, vả lại nó cũng có ý với con. Hai ngày nữa mẹ mời nó tới nhà, các con nói chuyện với nhau xem, nếu như không có ý kiến gì thì mẹ lo liệu hôn sự cho hai đứa."
"Bác Trình" mà Hứa Bành nói tất nhiên cũng là nhân vật quyền cao chức trọng ngang ngửa Sở Quy Thôn.
Nghe vậy Sở Lý lập tức nhíu mày, không đợi anh kịp nói gì Sở Mộng đã bất ngờ nện mạnh chiếc bát trong tay lên bàn, lạnh mặt nói: "Mẹ, cái cô Trình Bằng Bằng kia là loại người thế nào chẳng lẽ mẹ còn không biết sao? Cả cái giới thượng lưu này ai mà không biết cô ta ăn chơi có tiếng, lấy việc ngủ với các loại đàn ông làm thú vui. Tính riêng mấy năm nay, số đàn ông lên giường cùng cô ta không có một trăm thì cũng phải đến tám mươi rồi. Mẹ còn muốn Sở Lý cưới loại người như cô ta? Quả thực là nực cười mà!"
Bị Sở Mộng thẳng thừng đối đầu chất vấn một hồi, Hứa Bành không kiềm chế nổi tức giận vô cùng, trầm giọng quát: "Mấy điều đó đều là tin đồn, đâu chắc là sự thật."
Sở Mộng cười lạnh, "Đây có phải là tin đồn hay không, trong lòng mẹ biết rõ hơn ai hết. Mẹ đừng tưởng Sở Lý lấy loại người như cô ta thì chỉ có mình anh ấy mất mặt, đừng quên, anh ấy cũng là con cháu nhà họ Sở, lấy loại đàn bà đó về, cả nhà họ Sở đều phải xấu hổ."
Mặc dù Hứa Bành làm vậy rõ ràng là muốn làm Sở Lý mất mặt, nhưng bị Sở Mộng vạch trần không giữ lại chút thể diện cho người làm mẹ này, Hứa Bành mặt không nén nổi cơn giận, khuôn mặt lúc xanh ngắt lúc trắng bệch, nhất thời không nói được câu gì.
Sở Lý nãy giờ còn chưa nói lời nào, lúc này mới bắt đầu cười lên, điệu cười châm biếm tột độ, anh ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Bành đang tức điên, lạnh lùng nói: "Cảm ơn sự quan tâm của Sở phu nhân, nếu như đúng như lời con gái bà nói, cô gái Trình Bằng Bằng kia đến xách giày cho tôi, tôi còn sợ bẩn, đừng nói đến bảo tôi cưới cô ta. Tất nhiên nếu như bà vẫn muốn cô ta làm con dâu trong nhà, thì có thể để con trai của bà đi mà lấy, còn hôn sự của tôi, tôi sẽ tự mình quyết định."
Dứt lời liền đứng dậy, giơ chân đá phắt cái ghế phía sau lăn ra xa, sau đó đút hai tay vào túi quần, lách qua đám đông, đi thẳng lên tầng hai.
Hứa Bành bị hành động đạp ghế bất ngờ kia của Sở Lý làm giật mình, vô cùng tức giận, chỉ tay về phía bóng lưng của Sở Lý quát to: "Anh được lắm, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, còn dám cau có phá phách trước mặt chúng tôi. Anh có giỏi thì đuổi tôi ra khỏi nhà họ Sở đây này. Ở đây không có ai hoan nghênh anh đâu, cái đồ con hoang chết…. A!”. Chữ " tiệt" cuối cùng còn chưa nói ra khỏi miệng, Hứa Bành đã kêu lên thất thanh.
Sở Quy Thôn nãy giờ ngồi im bên cạnh bất ngờ đứng phắt dậy, giơ tay tát "bốp" một cái thẳng vào mặt bà ta.
Hứa Bành nhất thời không để ý, bị tát ngã lăn ra bàn.
Bà ta sững người một giây, giận dữ ngoảnh đầu nhìn Sở Quy Thôn, ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ, lạnh lùng nói: "Sở Quy Thôn, ông đánh tôi? Ông lại còn dám đánh tôi à? Vậy, bữa cơm này không nuốt trôi được nữa rồi, aaa..."
Hứa Bành hét lên một tiếng, dồn hết sức vào hai tay, tức giận hất mạnh bàn ăn, tiếng bát đĩa rơi loảng xoảng, cả bàn ăn tung tóe trên mặt đất.
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
20 chương
113 chương
62 chương
192 chương
22 chương
148 chương