Tổng tài lại gọi tôi đến nhà chị ấy!

Chương 103 : đại lão bản x khẩn trương

Sáng sớm 7 giờ 10 phút. Lâm Sanh ngồi ở sofa, hai chân chụm lại, hai tay đặt ở đầu gối, khóe mắt len lén liếc nhìn Hứa Nam ở đối diện, cũng không dám lên tiếng, như đứa trẻ làm sai việc, dáng vẻ cực ngoan ngoãn. "Tiểu bảo mẫu, nếu em còn lưu lại dấu hôn trên cổ chị, sau này ngủ sofa, ngủ thư phòng, không được ngủ giường!" Hứa Nam thở hổn hển, tay trái cầm gương nhỏ, tay phải chỉ hai dấu hôn. Lâm Sanh ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, tổng tài đại nhân, em sai rồi." "Qua đây, dán cho chị." "Dạ, tổng tài đại nhân, tiểu bả mẫu thân yêu của ngài tới đây." Lâm Sanh ngoan ngoãn đứng lên. Vì sao đại lão bản tức giận. Chuyện này phải ngược dòng về đêm qua, tối hôm qua cô như cá gặp nước, không cẩn thận không khống chế được gặm 2 cái lên cổ đại lão bản, vì vậy trên da thịt trắng quá mức của đại lão bản xuất hiện hai vết hôn đỏ tươi, chia ra hai bên chiếc cổ thon dài. Vậy vì sao quá trình hôn đâu cũng được chỉ là không được hôn cổ. Bởi vì chỉ cần hôn nhẹ trên cổ Hứa Nam liền lưu lại dấu, Lâm Sanh tự biết làm sai, sáng sớm đã ngoan ngoãn nghe lời. Lâm Sanh đi đến ngồi bên cạnh Hứa Nam, vén tóc dài rũ xuống cổ Hứa Nam, trái phải lộ ra dấu hôn còn rất mới, vừa xé băng cá nhân cái miệng nhỏ vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tại sao phải dùng băng cá nhân, không phải giấu đầu lòi đuôi sao." "Không thì dùng gì?" "Khăn lụa." Hứa Nam tức giận: "Bị gió thổi thì làm sao bây giờ, bất ngờ rớt xuống thì làm sao bây giờ." "Vậy quên đi." Lâm Sanh nói thầm. Thân là đại boss, hình tượng vẫn phải chú ý, không được để dấu hôn phá đi uy nghiêm. Lâm Sanh nhắm ngay dấu hôn bên trái dùng băng cá nhân, bên phải cũng dùng băng cá nhân che khuất, rồi lại thả tóc dài bên cổ Hứa Nam xuống, cho đến khi dấu hôn hoàn toàn bị che khuất dưới hai miếng băng cá nhân và dưới tóc, lúc này mới nhoẻn miệng cười tay ra dấu: "Ok Ok, hoàn mỹ, một chút cũng không nhìn ra." Hứa Nam trừng cô: "Nếu có lần sau nữa, em đi ra sofa ngủ." "Không dám nữa." Lâm Sanh chu miệng, những ngón tay đan vào nhau vẻ ấm ức. Rõ ràng là kẻ đầu sỏ gây chuyện còn giả vờ dáng vẻ người bị hại, nhưng căn bản hết cách, Hứa Nam vừa tức vừa cảm thấy buồn cười, nắm tay Lâm Sanh, kéo người kia lên: "Được rồi, thời gian không còn sớm, đi làm." Lâm Sanh không biết là da mặt gì, tự nhiên chu miệng, hôn lên má Hứa Nam, cười đùa: "Cảm ơn đại ân đại đức của bá đạo tổng tài, tiểu nhân không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân này báo đáp ngài." "Quỷ ấu trĩ." Hứa Nam cười nhạo. "Còn chị già mồm cãi láo." Lâm Sanh không khách khí dỗi một câu, nắm tay Hứa Nam đi tới cửa đổi giày, mà Hứa Nam bị Lâm Sanh chọc giận mà cười, cũng không phản ứng lại, buông tay người kia, tự mình chọn một đôi giày cao gót. Hứa Nam thay giày xong thì cao hơn Lâm Sanh nửa cái đầu, ra cửa, Lâm Sanh nắm tay Hứa Nam, ngửa đầu nhìn, cảm thán: "Bạn gái quá cao, thật áp lực." "Vậy chị đè em." Hứa Nam trả lời một câu đầy thâm ý. Ngay lập tức, Lâm Sanh liền mặt đỏ tới mang tai, tùy ý để Hứa Nam dắt tới cạnh thang máy, cô suy nghĩ, dùng phương thức uyển chuyển nói: "Có bản lĩnh chị cởi giày cao gót em nhất định cao hơn chị." Hứa Nam quay sang chỗ khác, môi cười, giơ tay vân vê tóc dài sau ót không buộc lên của Lâm Sanh, cúi xuống nhìn Lâm Sanh: "Không đáng kể." "Cao 10cm cũng là cao!" Lâm Sanh nổi giận đùng đùng, ngẩng đầu trừng Hứa Nam. Hứa Nam không quay đầu nhìn ai kia, bên môi hiện lên nụ cười nhạt, mặt vẫn thản nhiên như trước, nhẹ giọng nói: "Chị nói không đáng kể thì chính là không đáng kể, em còn nói lời vô ích, thì ngủ dưới sàn nhà." Lâm Sanh: "..." Vì hạnh phúc chung thân của cô, không phải 10cm sao, cô đã tự động coi nhẹ. Trở lại tập đoàn LT, 7 giờ 50 phút, còn 10 phút nữa tới giờ làm, Lâm Sanh suy nghĩ một chút, xoay người đi tới phòng làm việc, cô cô coi trọng ý thức thời gian, lúc này, cô cô nhất định tới chỗ làm rồi. Quả nhiên, cửa phòng tổng tài không có khóa. Lâm Sanh thò đầu vào ánh mắt thăm dò nhìn thấy dán người thướt tha, ấn đường ngưng trọng, như đang suy tư gì đó, mà cô cô cho dù chỉ ngồi yên, phong thái thanh tao lịch sự cũng không giấu được. Lâm Túc từ trong suy nghĩ hồi thần, trong lúc lơ đảng ngẩng đẩu hiển nhiên thấy cháu gái nhỏ quỷ linh tinh nhà cô, ngoắc ngoắc: "Vào đi." Lúc đầu trong lòng Lâm Sanh còn xoắn suýt, nghĩ có nên quấy rầy cô cô hay không, không ngờ lại bị cô cô phát hiện trước, không cần hình tượng làm mặt quỷ với cô cô, lúc này mới đi vào, khẽ gọi: "Cô cô." Lâm Túc khẽ "Ừ" một tiếng, gương mặt xinh đẹp bị mặt quỷ khôi hài của cháu gái nhỏ chọc cười, mỉm cười hỏi: "Ở cửa phòng cô cô lén lút, muốn làm chuyện xấu gì?" "Con cầu cứu cô cô." Lâm Sanh dời ghế, ngồi bên cạnh Lâm Túc. "Công việc gặp phải chuyện phiền toái gì?" "Không có, là chuyện khác." Lâm Sanh kéo ghế sát tới, hai tay chống lên tay vịn ghế cô cô, mắt tha thiết nhìn cô cô: "Chuyện này liên quan đến hạnh phúc chung thân của cháu gái nhỏ tâm can bảo bối của cô cô." Lâm Túc nhíu mày: "Hai đứa cãi nhau?" "Tụi con vẫn hạnh phúc không có cãi nhau, thật ra, chuyện con hỏi là Trung thu cô cô có bận không?" Lâm Sanh kéo tay cô cô, nhìn chằm chằm cô cô, đôi mắt đầy mong đợi. Nhắc tới trung thu, nhắc tới chuyện chung thân đại sự, Lâm Túc đại khái cũng hiểu, nghiêng người sang, giơ tay quát quát mũi cháu gái nhỏ, cười hỏi: "Nói đi, muốn cô cô giúp con làm gì?" "Ye ye, con biết ngay cô cô đối tốt với con nhất." Lâm Sanh nhảy cẩng lên hoan hô, có cô cô hỗ trợ làm chơi ăn thiệt, cuộc sống sắp tới sẽ hạnh phúc, vì vậy kích động sấn tới ôm cổ cô cô, dâng hiến nụ hôn lên gò má mịn màng của cô cô. Lâm Túc nhẹ nhàng nở nụ cười, giơ tay nhéo má cháu gái nhỏ: "Tên láu cá." Tiêu Tử Ngọc đang định gõ cửa, chợt nhìn thấy hai cô cháu thân mật, dùng sức gõ cửa nhắc nhở hai người, cười nhạo: "Ây ya, không phải em nói hai cô cháu các người, buồn nôn hơn 10 mấy năm, không chán hả." "Dì xem tiếp 100 năm đi, con và cô cô cũng sẽ không chán đâu." Lâm Sanh chu miệng, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tử Ngọc, bất mãn nói: "Dì Tiêu, dì vừa nhìn trộm con và cô cô, cẩn thân đau mắt." "Ây ya, dì sợ quá." "Cô cô, dì Tiêu ăn hiếp con." Lâm Sanh lưu loát chu miệng cáo trạng với cô cô mình. "Không biết xấu hổ, ai ăn hiếp con." "Thì dì Tiêu ăn hiếp con." "Được rồi, không được hồ đồ." Lâm Túc kéo hai tay ở cổ mình xuống, giơ tay vuốt cổ áo sơ mi cho cháu gái, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía Tiêu Tử Ngọc, hỏi: "Em có việc gì?" Tiêu Tử Ngọc nhướng mày, nhìn Lâm Túc ngồi bên cạnh Lâm Sanh, lắc đầu, nói: "Cũng không có chuyện gì lớn, không phải chưa tới giờ làm sao, em tới xem chị có phân phó gì." "Tạm thời không có." Lâm Túc thu hồi ánh mắt, nhìn cháu gái nhỏ: "Sanh Sanh, trước nói về chuyện của con đi." "Thì tối qua mẹ gọi điện cho con, bảo Trung thu con dẫn Hứa Nam về." Lâm sanh khó xử nhéo nhéo vành tai, đáng thương ôm tay cô cô: "Ba con là người cổ hủ, không phải con sợ ba làm gì với con, có cô cô ở đó, ba cũng không dám mắng con." Tiêu Tử Ngọc rất đỗi ngạc nhiên, đang định trêu chọc một phen nhưng bá đạo tổng tài lại dùng ánh mắt kia quét qua, cô tự động im miệng, chỉ là ở bên cạnh chậc lưỡi không ngừng, cháu gái có bất kỳ phiền phức gì chỉ cần đem cô cô nhà mình ra, vạn sự đại cát. Bất kể là thỉnh cầu gì, chỉ cần cháu gái mở miệng, Lâm Túc sẽ không từ chối, huống chi chuyện chung thân đại sự của cháu gái, nhìn dáng vẻ cầu xin của cháu gái, cũng không muốn làm cháu gái khó xử, thản nhiên nói: "Được, trung thu về nhà, làm hậu thuẫn cho con." "Cảm ơn cô cô, con yêu người." Lâm Sanh hưng phấn, hoàn toàn thắng lợi, ở trước mặt cô cô không cần diễn nữa, thản nhiên giơ tay ôm cổ cô cô, chu miệng dâng hiến nụ hôn lên mặt cô cô. "..." Tiêu Tử Ngọc mí mặt giật giật, liếc mắt nhìn hai cô cháu kia. Hình thức ở chung này cũng mười mấy năm qua, hành động vô cùng thân thiết của cháu gái nhỏ, Lâm Túc tập mãi thành thói quen, vỗ nhẹ lên lưng cháu gái, khẽ cười: "Sanh Sanh, đã tới giờ, nhanh đi làm." "Dạ, con đi đây." Lâm Sanh mặt mày hớn hở, buông cổ cô cô, dời ghế đứng lên, đi tới cạnh Tiêu Tử Ngọc, bỏ lại một câu rồi phóng đi: "Dì Tiêu, dì bị đau mắt!" Tiêu Tử Ngọc sửng sốt, xoay người trừng mắt nhìn tên nhóc chuồn nhanh khỏi phòng tổng tài, còn làm mặt quỷ với cô, Tiêu Tử Ngọc bất đắc dĩ mỉm cười, đi đến trước bàn làm việc của Lâm Túc, bất mãn gõ bàn: "Lão bản, chị có quản không vậy, chị xem chị đem con thỏ nhỏ chết bầm kia nuông chiều thành cái dạng gì rồi." "Sao, em có ý kiến?" Lâm Túc ngước nhìn ai kia, giọng nhẹ nhàng thăm hỏi. Tiêu Tử Ngọc lời lẽ đứng đắn: "Lão bản, một ngày nào đó, chị sẽ chiều hư con bé." Lâm Túc chợt cảm thấy cháu gái nói rất đúng, ánh mắt quét qua Tiêu Tử Ngọc vài lần, cười nhạt: "Một ngày nào đó, em sẽ bị đau mắt." Tiêu Tử Ngọc: "..." Lão bản, ăn hiếp người như vậy. Trong lòng phỉ nhổ bá đạo tổng tài vài câu, Tiêu Tử Ngọc lên tiếng: "Vừa rồi Sanh Sanh ở đây, em không có dịp nói, bây giờ nói với chị chuyện này." Chuyện chung thân đại sự của cháu gái đã thu xếp, hiếm khi tâm tình tốt, khóe miệng Lâm Túc nổi lên ý cười, khẽ gõ bàn: "Nói đi, chuyện gì?" "Có liên quan Diệp Đồng." Khóe miệng Lâm Túc cong lên nhưng không có xu hướng cong xuống. "Em ấy làm sao?" Không vội trả lời, nhìn gương mặt Lâm Túc từ từ đông lạnh, Tiêu Tử Ngọc lúc này chợt cười: "Đối với chị mà nói là chuyện tốt, gần đây nội bộ XM truyền tới tin tức, tổng giám tài vụ mới nhậm chức của XM, tháng sau cũng chính là 25 tháng 10 Diệp Đồng chính thức nhậm chức." "Quanh đi quẩn lại, người nên trở về, vẫn phải trở về." Giọng Lâm Túc vẫn nhẹ nhàng như trước, trong sâu thẳm con ngươi lóe sáng, nhìn không ra bất kì cảm xúc gì, rất nhanh chóng bị che giấu. Tiêu Tử Ngọc thở dài, nhẹ nhàng hỏi: "Nhưng sau khi trở về, vẫn là người trước kia sao?" "Có lẽ... đã không phải rồi." Lời này không có gì, cũng không nên thảo luận tiếp chuyện buồn của người khác, Tiêu Tử Ngọc đổi chủ đề, lưu loát vuốt mông ngựa: "Lão bản, không thể không nói, ánh mắt của chị năm đó quả thật không tệ, để em ấy ở bên cạnh bồi dưỡng 3 năm, là vàng chung quy sẽ phát sáng." "Em ấy có cuộc sống của em ấy." Lời này cũng không có khe hở, Tiêu Tử Ngọc thoáng suy nghĩ: "Lão bản, chờ em ấy quay lại thành phố S, em có thể đi chúc mừng em ấy thăng chức không?" Lâm Túc gật đầu: "Tùy em." Sảng khoái đồng ý như vậy, Tiêu Tử Ngọc có chút ngoài ý muốn, bất ngờ nhớ tới chuyện cũ, không khỏi cảm thán: "Thời gian trôi qua thật nhanh, đã hai năm trôi qua mà cứ ngỡ chuyện mới hôm qua, hợp rồi sau đó thế nào, trước đây quan hệ tốt biết bao, bây giờ thì có quá nhiều chuyện bất hòa." "Người luôn luôn thay đổi." Lâm Túc cúi đầu, cầm văn kiện trên mặt bàn lên, tùy tiện mở ra. Tiêu Tử Ngọc thành thật hỏi: "Lão bản, khi nào chị sẽ thay đổi?" "Tôi thay đổi cái gì?" "Tính tình của chị?" Tiêu Tử Ngọc đem nửa câu sau quá lạnh lùng nuốt vào bụng. "Thư ký Tiêu, đã tới giờ nên đi làm." Lâm Túc ngước mắt nhìn ai kia. "Thật sao, em đi liền đây." Tiêu Tử Ngọc chớp mắt với Lâm Túc, ánh mắt nhìn chăm chú qua lại, sau đó xoay người rồi đi. Liên quan tới 3 tháng trước, Lâm Túc đẩy lịch trình nói là đi đón người kết quả tay không mà về, cụ thể xảy ra chuyện gì cũng không ai biết, Lâm Túc tính cách quá kín, không thể nào chủ động nói ra, Tiêu Tử Ngọc suy nghĩ , vẫn không có đem nghi ngờ trong lòng đi hỏi Lâm Túc, dù sao kết quả chính là... không thành công đón được người. Tiêu Tử Ngọc đóng cửa phòng làm việc, thả lòng cả vạt ở cổ áo sơ mi, vừa đi vừa nhỏ giọng thì thâm: "Bá đạo tổng tài là người siêu cuồng thích ngược, nói ra không phải tốt rồi sao, cơ hội tốt như vậy lại không nắm chặt, dằn vặt bản thân, chơi vui sao?" ............................ Ngày tháng ngọt ngào trôi qua rất nahnh, hai người vừa mới bắt đầu ở chung, khó tránh khỏi sẽ có chút va chạm hoặc ma sát nhỏ may là Lâm Sanh tính cách tương đối mềm mỏng, cũng cực kỳ tốt, mà Hứa Nam thỉnh thoảng sẽ chọc ghẹo tính tình trẻ con của ai kia. Cảm giác tiến vào thời kỳ phát triển thật nhanh. Ba ngày qua đi, tháng này 22 tới 24 Tết Trung thu được nghỉ, hôm qua hết giờ làm, 22 đúng thứ bảy cũng chính là ngày hôm nay. Sáng sớm Lâm Sanh thức dậy. Bởi vì hôm nay phải về nhà, Lâm Sanh vô cùng lo lắng, đem quà mua hôm qua sắp xếp gọn gàng, mà vị đại boss kia, là người cực kỳ yêu cái đẹp, vẫn bình tĩnh không chút hoang mang, vẫn chậm rãi trang điểm. Lúc Hứa Nam trả lại váy dài trong tay, từ tủ quần áo lấy ra chiếc váy thứ 10, lúc này Lâm Sanh đang ngồi trên giường nhịn không được mở miệng: "Đại lão bản, chị lớn lên xinh đẹp, mặc gì cũng đẹp." Mỗi ngày đều được cái miệng Lâm Sanh khen, mỗi ngày đều khen rất đa dạng, lỗ tai Hứa Nam đều trở nên kén chọn, nghe được Lâm Sanh khen không có thành ý, nhíu mày, xoay người, cầm váy ướm lên người vài lần, khẽ cười hỏi: "Đẹp không?" "Đẹp." Lâm Sanh thốt lên. "Nhưng chị thấy không đẹp." Lâm Sanh ngửa đầu thở dài, đây chính là người con gái xinh đẹp đã sống cuộc đời hoàn mỹ, khi thấy chiếc váy thứ 10 trong tay Hứa Nam bỏ vào tủ, lại từ tủ quần áo lấy ra bộ thứ 11, trong nháy mắt cô gục đầu. Thật sự thì những chiếc váy này mặc trên người cao gầy như Hứa Nam đều rất đẹp, Lâm Sanh thích Hứa Nam mặc quần, sẽ rút đi sự sắc bén nghiêm túc bình thường, cả người có vẻ dịu dàng, khí chất xuất trần cao nhã. Nhưng bạn gái dùng để làm gì, thì chính là để ôm ôm hôn hôn để nâng niu, cộng thêm việc sẽ ủng hộ vô điều kiện, bạn gái nói gì thì chính là vậy, bạn gái thích mặc cái gì thì mặc cái đó, dù sao khen cũng đâu có sai. Hứa Nam quay đầu hỏi cô: "Mấy giờ rồi?" "9 giờ." Lâm Sanh than thở: "Lái xe có lẽ một tiếng, về nhà trực tiếp ăn cơm trưa." Thời gia có chút gấp, Hứa Nam nhìn hàng váy dài ngăn nắp, thu hồi ánh mắt, xoay người cầm chiếc váy ướm trên người đắc ý, dò hỏi: "Mặc bộ này, đẹp không?" Lâm Sanh không chút nghĩ ngợi, mở miệng nói: "Đại lão bản thân yêu ơi, chị không mặc quần áo trong mắt em là là xuất sắc nhất luôn." Không mặc đồ... nhận được ánh mắt bất lương của đại lão bản, vừa rồi chỉ muốn nịnh bợ, lần này vỗ lên đùi, Lâm Sanh bụm miệng: "Chị nghe lầm, em không nói gì." Hứa Nam kiềm nén, hơi nheo mắt: "Em không mặc quần áo cũng rất xinh đẹp." "Không đẹp bằng chị." Lâm Sanh thành thật nói. Hứa Nam chỉ ra ngoài cửa: "Khép cái miệng thiếu đòn của em lại, đứng lên, đi ra ngoài, chị muốn thay quần áo." "Oh." Lâm Sanh lên tiếng trả lời, duỗi chân xuống giường mang giày, như kẻ trộm con ngươi xoay tít, không có xoay người ra ngoài, mà là nhanh chóng chạy tới trước mặt Hứa Nam, hôn lên môi Hứa Nam rồi phi nhanh: "Tiểu bảo bảo, trong lòng trong mắt em chị đẹp nhất." Nói xong, Lâm Sanh thật sự nhanh chóng xoay người chạy ra khỏi phòng ngủ, tiện thế đóng cửa lại, chỉ lưu lại Hứa Nam vừa tức vừa buồn cười, cô không thích nói lời ngon ngọt dụ dỗ gì, khác với cô gái này đặc biệt thích nói, còn cho cô một đống xưng hô dở khóc dở cười, cái gì tiểu bảo bảo, tiều bảo bối, tiểu công chúa, cô vợ nhỏ, vợ bé nhỏ... Không cho gọi cũng không được, cô gái này lý lẽ hùng hồn nói người trẻ bây giờ thích gọi như vậy, còn có thể bồi dưỡng tình cảm. Còn có thể làm sao, cô cũng hết cách. Còn có một việc cực kỳ có duyên phận, đó chính là Lâm gia và Hứa gia đều ở khu biệt thự của thành phố S, bất quá một bên trái một bên phải, mà khu biệt thự chiếm diện tích lớn, Lâm gia ở thành phố S lại cực kỳ khiêm tốn cho nên Hứa Nam không biết cũng rất bình thường. Vì vậy, trên đường lái xe về, Hứa Nam lần thứ hai cùng Lâm Sanh thảo luận vấn đề này: "Dù sao nhà em cũng gần nhà chị, hôm nay chúng ta đi thăm hỏi nhà em, mai tới nhà chị, rất công bằng." Lâm Sanh hừ hừ: "Nhưng đâu phải Trung thu đi nhà em, Quốc khánh mới đi nhà chị." "Quốc khánh cũng có thể qua nhà em." "Nhưng em chưa chuẩn bị tốt để gặp ba vợ, nếu như ba vợ thấy em, đuổi em ra khỏi nhà thì sao đây." Đi ngang qua khúc quanh, Lâm Sanh lái xe, chuyển động tay lái, không chờ Hứa Nam lên tiếng trả lời, Lâm Sanh quay đầu nhìn Hứa Nam: "Đại lão bản, đây là trận đánh lâu dài, không gấp được." "Em rất sợ ba chị?" Lâm Sanh nhỏ giọng thầm thì: "Không sợ sao được." Hứa Nam hết cách nói: "Em sợ gì, ông ấy không ăn em, huống chi còn có chị ở đây, cùng lắm nếu thật sự bị đuổi ra khỏi nhà, chị sẽ đi cùng em." "Vợ xấu gặp ba mẹ chồng, em thật sự khẩn trương." Lâm sanh lầm bầm. "Chung quy phải gặp." Hứa Nam nhẹ giọng nói. "Được, gặp thì gặp." Dù sao qua 7 8 ngày nữa tới quốc khách, sớm hay muộn cũng không có gì khác nhau. Chạy xe một tiếng, hai người tâm sự về những chuyện thú vị cuộc sống và công việc, có khi yên lặng qua đi, xe chậm rãi lái đến khu biệt thự thành phố S, cuối cùng cũng dừng ở cửa biệt thự 3 tầng, Lâm Sanh vừa tháo dây an toàn vừa nói: "Tới rồi, chính là chỗ này." Hứa Nam tháo dây an toàn ra, xuống xe nhìn Lâm Sanh từ bên trong xe đi ra, gõ trần xe: "Tiểu bảo mẫu, em đúng là giả heo ăn hổ." "Ăn cũng là chị." Lâm Sanh giả vờ giương nanh muốn vuốt: "Xin hỏi chị sợ không?" "Ấu trĩ." Hứa Nam nhìn thấy Lâm Sanh đi tới, chỉ chỉ cóp sau nhắc nhở: "Đồ." "A, thiếu chút nữa đã quên." Sau khi lấy quà từ cóp xe ra, Lâm Sanh đi tới gõ cửa, tới mở cửa là bác gái (người ở), hai người sau khi chào hỏi, bác gái liền nhận lấy quà trong tay hai người cười nói: "Sanh Sanh, ba mẹ con đều ở phòng khách, mau đi đi." "Dạ, cảm ơn dì." Trước khi xuất phát có gọi cho cô cô, cô cô về nhà trước cô, bởi vì có cô cô, Lâm Sanh cũng không sợ, nắm tay Hứa Nam nhìn người kia dáng vẻ bình tĩnh, nhỏ giọng hỏi: "Chị có khẩn trương không?" Hứa Nam lắc đầu. Lâm Sanh sát tới bên tai Hứa Nam, nhẹ nhàng nói: "Không cần khẩn trương, ba mẹ em là người tốt." "Ừ." Hứa Nam khẽ đáp. Lần này quang minh chính đại ra quỹ, không cần cố kỵ điểu gì, Lâm Sanh hít một hơi, nắm tay Hứa Nam chậm rãi vào phòng khách, điều làm Lâm Sanh ngạc nhiên chính là trong phòng trầm lặng, không nghe thấy tiếng ba mẹ và cô cô trò chuyện, rất không thích hợp. Trên sofa trong phòng khách có vài người ngồi, mặt đối mặt với Lâm Sanh, cô đã biết. Chỉ là hai người bị sofa che đi, không có quay đầu nên không rõ mặt, Lâm Sanh nghĩ có thể là khách đến nhà, cũng không để ý nhiều, trên mặt tươi cười, chào hỏi: "Ba mẹ, cô cô, tụi con về rồi." Mà khi Hứa Nam nhìn thấy dáng người bị sofa che khuất, ánh mắt không khỏi đẫn đờ, chưa cùng người nhà Lâm gia chào hỏi, hai người kia quay mặt lại, Hứa Nam thốt lên: "Ba, mẹ!" ------Hết chương 102-------