Quý An Ninh cứ thế đứng trên ban công nhìn về phia biệt thự của Cung Vũ Trạch. Đột nhiên ánh đèn trong phòng ngủ của anh sáng lên. Ánh mắt của cô cũng sáng lên theo.
Anh ấy về rồi ư?
Anh ấy về một mình hay đem theo Lam Doanh về cùng? Quý An Ninh đoán, không, Cung Vũ Trạch không phải là người như thế.
Cô nghĩ tới lần trước ở nước ngoài, cô gái xinh đẹp ở bên anh xinh đẹp hơn Lam Doanh rất nhiều, khi chất lại cao quý. Cung Vũ Trạch với cô ấy mới xứng đôi, chứ Lam Doanh sao xứng với anh.
Khi Quý An Ninh nhìn về phía phòng ngủ của Cung Vũ Trạch, cô không biết rằng, trong ánh đèn đó, bên rèm cửa cũng có một người đang nhìn về phía cô.
Chỉ là khoảng cách quá lớn, họ không nhìn thấy nhau mà chỉ nhìn từ xa. Một cặp tình nhân trước đây, giờ chỉ còn những tiếng thở than.
Quý An Ninh không biết mình ngủ lúc nào. Cô ngủ rất không yên giấc. Trong giấc mơ, cô tiếp tục mơ thấy mình bước ra khỏi Cung Vũ Trạch, cô khóc thút thít trong giấc mơ.
Tỉnh dậy
Trời đã sáng, Quý An Ninh ngồi trên giường ngẩn ngơ một lúc. Cô nghĩ không thể tiếp tục như thế này. Cô cần phải chỉnh trang một tý rồi tới công ty cùng anh trai.
Sau khi tắm giặt xong, cô thay một bộ quần áo công sở màu xám, mái tóc dài buộc lên phía sau, trang điểm nhẹ, giống như nhân viên công sở.
Cô xuống dưới, Quý Thiên Tứ cũng vừa tới tỉnh giấc, ngồi trên sô-pha đọc báo. Nhìn thấy cô xuống, lại giống như định ra ngoài, anh cười, “Sao thế, hôm nay định đi ra ngoài hả?’
“Anh, em muốn đến công ty anh. Từ ngày hôm nay em sẽ đi làm” Quý An Ninh nói.
“Được! Anh đang thiếu một vị trí giám sát tổng, vậy em đến làm nhé!”
Quý An Ninh cười lắc đầu, “Anh thừa biết em đâu có năng lực đó. Cái em học toàn trên sách vở, chưa có kinh nghiệm thực tiễn. Anh tìm một người có năng lực một chút đi. Còn em làm nhân viên thôi.”
Quý Thiên Tứ hơi ngạc nhiên, không ngời Quý An Ninh lại có suy nghĩ này. Anh đưa tay lên trán, “An Ninh, em thực sự muốn làm như vậy ư?”
“Em chắc chắn. Em sẽ dùng tên Hạ An Ninh. Tại công ty chúng ta giả vờ không quen biết! Để em làm nội gián cho anh hiểu tình hình công ty!”Quý An Ninh quyết định như vậy, nếu cô muốn sau này điều hành công ty mà cứ ngồi ở trên ra lệnh thì làm sao hiểu được tình hình.
Quý Thiên Tứ thấy cô quyết tâm như thế nên cũng không can thiệp. Anh gật đầu nói, “Được, anh sẽ bố trí cho em một vì trí. Hôm nay em đến báo danh. Nếu ở công ty có vấn đề gì thì cứ nói với anh.”
Quý An Ninh sống tới hôm nay, cô thấy mình đã được rèn rũa nhiều, chẳng có gì khiến cô xao động được. Mặc dù mới 24 tuổi, thế nhưng cô có suy nghĩ chín chắc và bản lĩnh trước tuổi.
“Được!” Quý An Ninh gật đầu đề cho anh cô yên tâm.
Quý An Ninh lựa chọn một chiếc xe bình thường để tới trụ sở tập đoàn Quý Thị. Dáng người cô nhỏ nhắn nhưng lái xe rất chắc tay.
Khi tới tập đoàn, cô tới bộ phận nhân sự báo danh. Ở đó vốn đang khuyết vị trí nhân viên tài vụ nên cô được bố trí vào đó. Vừa vào công ty, các nhân viên chỉ coi cô là nữ sinh vừa tốt nghiệp.
Nhưng mọi người đều nhìn ra cô không phải là người thiếu tiền, lại xinh xắn, trang điểm rất khéo, chỉ là không biết có năng lực làm việc không mà thôi.
Quý An Ninh đi làm được 3 ngày quả thật học được rất nhiều thứ. Cô phải tiếp thu nhiều thứ nên chẳng có thời gian nghĩ tới cái gì. Cô dùng họ Hạ trước đây nên cũng thuận tiện trong công việc.
“An Ninh, tôi chuẩn bị đi họp, đây là tài liệu cần photo trước khi hết giờ làm, cô giúp tôi một chút được không? ”Một nhân viên cũ bắt đầu đẩy mấy công việc tạp vụ cho cô.
“Vâng ạ!” Quý An Ninh không từ chối.
“An Ninh, lúc tới mua hộ chúng tôi cafe nhé, ngay ở cửa ấy mà.”
“An Ninh, những tài liệu lưu trữ này nếu có thời gian thì sắp xếp đi nhé.”
“An Ninh, in xong mang tới bàn cho tôi, cảm ơn nhé!”
Quý An Ninh không vì những áp lực này mà chùn bước, cô làm mọi việc một cách gọn gàng, khiến những người muốn sai khiến cô cảm thấy ngạc nhiên.
3 ngày sau.
Khi mà mọi người đều nghĩ rằng cô là một đứa dễ sai khiến, khi mọi người tiếp tục đưa tài liệu tới Quý An Ninh rất lễ phép nhưng kiên quyết từ chối.
“Xin lỗi, chị Giang, việc in tài liệu không phải việc của em. Chị có thể nhờ trợ lý giúp chị.”
“Tôi không uống cafe, vì thế không tới quán cafe đó. Các anh chị có thể gọi họ mang tới.”
Mấy người lúc sáng tới sai khiến cô lúc này cười gượng bước ra.
Với tất cả mọi người, chỉ trong vòng một tuần vị trí của Quý An Ninh trong cô ty đã thay đổi. Mọi người vốn cho rằng cô ấy yếu đuối dễ sai khiến. Thế nhưng bây giờ cô gái trẻ trung xinh đẹp này có một khí chất khiến họ thấy không dễ bắt nạt.
Trong 1 tuần đó, Quý Thiên Tứ chỉ dùng đường dây nội bộ gọi cho cô. Quý An Ninh không cho phép anh xuống gặp cô. Cô có thể xử lý mọi việc được.
Hai ngày cuối tuần đã tới. Quý An Ninh đã đi làm cả tuần, dự định nghỉ ngơi hai ngày. Mỗi ngày làm việc đều là đi sớm về khuya. Cứ làm như thế, cô cũng không còn thời gian nhớ tới Cung Vũ Trạch.
Sáng ngày thứ 7, Quý An Ninh vẫn dậy sớm như mọi ngày. Cô ngồi ở văn phòng nhiều quá nên việc tập thể dục bị dừng lại. Sáng nay, cô dự định ra ngoài chạy b. Cô thay một bộ áo thể thao màu xanh nhạt, buộc tóc ra sau rồi ra ngoài chạy bộ.
Cô lựa chọn một tuyến đường dẫn tới quảng trường gần đó. Ở đó có một đường chạy, là nơi tập luyện tốt nhất.
Quý An Ninh hít thở không khí trong lành, chạy chậm rãi trong ánh nắng bình mình. Cảm giác đó thật tuyệt, tâm trạng thật thoải mái.
Quý An Ninh chạy khoảng hơn 20 phút. Sua khi chạy xong, cô thấy một đoạn đường đang nổ rộ hoa giấy nên chạy tới đó. Cứ thế chạy, cô đột nhiên nhận ra con đường này dẫn về phía biệt thự của Cung Vũ Trạch,
Cô đột nhiên dừng bước, cô thực sự không muốn chạy về phía đó.
Quý An Ninh dừng bước giữa đường, khó lựa chọn tiếp tục chạy trên con đường hoa giấy đó hay quay về.
Cô mất mấy giây để quyết định. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng cho sủa. Cô giật mình, chẳng lẽ là Tiểu Kha? LẼ nào Cung Vũ Trạch đang ở gần đó.
Quý An Ninh có một chút bấn loạn. Cô quay người định chạy lại con đường cũ. Lúc đó cô phát hiện tiếng chó sủa phát ra từ phía cô chạy tới khi nãy. Hơn nữa, tiếng cho sủa không giống như của Tiểu Kha. Tiếng sủa càng ngày càng đanh hơn, giống như tiếng chó định cắn ai đó.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
51 chương
92 chương
36 chương
10 chương
74 chương
102 chương