Ở bên kia đã bắt đầu lên món. Lam Phong nói chuyện với Cung Vũ Trạch về tình hình tài chính gần đây, còn Lam Doanh ngồi ở một bên giống như một kẻ sùng bái nhìn Cung Vũ Trạch, đôi mắt không giấu vẻ ngưỡng mộ. Quý An Ninh và Quý Thiên Tứ thì lặng lẽ dùng bữa, không nói chuyện gì. Thế nhưng ánh mắt của Quý Thiên Tứ luôn nhìn Quý An Ninh một cách dịu dàng. Trong ánh mắt ấy có một sự lo lắng, bởi vì cô gái ngồi bên cạnh Cung Vũ Trạch ở bàn bên kia rất mạnh bạo. Là người yêu cũ của Cung Vũ Trạch, Quý An Ninh trong lòng hằn là thấy rất khó chịu! Dù khi xưa hai người chia tay vì lý do gì, anh cũng biết rằng Quý An Ninh vẫn luôn yên Cung Vũ Trạch. Món ăn ngon thế nào đi chăng nữa thì Quý An Ninh cũng chỉ thấy bình thường, nhạt nhẽo. Lúc nãy cô uống nhiều tra khi nãy nên giờ muốn đi vệ sinh, Quý An Ninh bỏ đũa xuống, nói với Quý Thiên Tứ, “Em muốn đi vệ sinh một lát” “Ừ.” Quý Thiên Tứ gật đầu Quý An Ninh không nhìn Cung Vũ Trạch ở bên cạnh. Cô cúi mặt bước đi nhìn về phía nhà vệ sinh. Lúc Lam Doanh rời khỏi bàn, Lam Doanh nhìn thấy. Ánh mắt của cô thâm trầm, giả vờ, “Anh nói chuyện nhé, em tới nhà vệ sinh một lát.” “Đi đi.” Lam Phong gật đầu. Cung Vũ Trạch nhìn vào chỗ ngồi khi nãy của Quý An Ninh, bắt gặp ánh nhìn của Quý Thiên Tứ. Quý Thiên Tứ tỏ ý chào, dù gì cũng là trong giới kinh doanh, anh cũng không cần phải đắc tội Cung Vũ Trạch. Cung Vũ Trạch thu lại ánh nhìn, không phản ứng gì. Quý An Ninh bước vào nhà vệ sinh, lúc quay ra rửa tay thì cửa nhà vệ sinh mở ra. Lam Doanh chậm rã bước vào, đế nhọn của giày cao gót gõ xuống mặt sàn rất có nhịp điệu. Lam Doanh chẳng buồn nhìn Quý An Ninh, vừa trang điểm vừa hừ một tiếng, “Chẳng phải từng nói là không cho phép xuất hiện trước mặt Cung Vũ Trạch hay sao? Hôm nay sao cô dám xuất hiện?” Khi nói câu cuối cùng, Lam Doanh dùng ánh mắt đe dọa nhìn Quý An Ninh. Quý An Ninh cũng trả lời một cách lạnh lùng, “Tôi có tự do của chính mình.” Lúc này Lam Doanh nhìn Quý An Ninh từ trên xuống dưới, không khó nhận ra quần áo mà Quý An Ninh mặc đều là đồ cao cấp, còn có sợi dây chuyện, đồng hồ trên tay cô đều không phải hàng tầm thường. “Chẳng ngờ 3 năm không gặp mà thay đổi thật đấy! Rời bỏ Cung Vũ Trạch chắc cô cũng không rảnh rỗi đâu nhỉ, kiếm ngay được người đàn ông khác, còn cùng xuất hiện trước mặt Cung Vũ Trạch. Cô làm thế là có ý gì.” Lam Doanh nói giọng mỉa mai. Quý An Ninh nhìn cô ta một cách điềm tĩnh. Trước đây cô cho rằng với thân phận như của Lam Doanh cô không thể với tới. Thế nhưng bây giờ, khi đứng ở vị trí cao quý, Quý An Ninh cũng chỉ coi Lam Doanh như người bình thường, thậm chí là còn tầm thường một cách đáng khinh. “Chuyện 3 năm trước, không cần phải nhắc lại. Tôi cũng chẳng cần chắn đường, làm phiền gì cô đâu.” Nói xong Quý An Ninh quay người bước đi. Lam Doanh đột nhiên nắm lấy cô, “Vậy tôi khuyên cô một câu, tôi nghe nói mẹ cô qua đời rồi, tôi thấy rất làm tiếc, vì thế tốt nhất cô đừng nói với Cung Vũ Trạch chuyện 3 năm trước. Nếu không mẹ cô chết cũng không yên lòng đâu.” Sắc mặt của Quý An Ninh thay đổi, đôi tay nhỏ nhắn của cô đột nhiên bóp chặt cổ tay của Lam Doanh khiến Lam Doanh cảm thấy đau. “Tôi cảnh cáo cô, đừng có động vào tôi, nếu không tôi sẽ không khách sao đâu.” Quý An Ninh nói đầy vẻ tức giận. “Đau, cô bỏ tay tôi ra.” Lam Doanh cố sức vung tay ra, mặt trở lên trắng bệch. Quý An Ninh bỏ tay cô ta ra với y khinh bỉ, quay người đẩy cửa bước ra, Ở phía sau, Lam Doanh đang rất tức giận, càng không hiểu Quý An Ninh lấy đâu ra dũng khí dám uy hiếp cô. “Con ranh, mày có tư cách gì uy hiếp tao. Chẳng qua là dựa dẫm vào người khác mà dám lên mặt. Hừ, tao sợ gì mày.” Lam Doanh nói với vẻ tức tối/ Quý An Ninh bước nhẹ nhàng về bàn ăn. Cô nhìn Cung Vũ Trạch một lát khi anh đang cắt thức ăn trên đĩa, phong thái tôn quý. Quý An Ninh định ăn thêm cái gì đó nhưng phát hiện cô không ăn được thêm nữa. Cô bỏ đũa xuống nói với Quý Thiên Tứ, “Em no rồi, còn anh?” “Anh cũng thế. ”Quý Thiên Tứ cười nhẹ nhàng, “Chúng ta đi thôi.” “Được!” Quý An Ninh gật đầu rồi cầm túi xách bước theo sau Quý Thiên Tứ. Lúc Quý An Ninh đi, cô lại nhìn Cung Vũ Trạch. Anh không nhìn cô, khiến cô thấy hơi hụt hẫng. Cô quay người bước đi, thế nhưng khi cô bước đi, do không nhĩn kỹ bậc thang nên suýt nữa bị ngã. Quý Thiên Tứ ở bên cạnh liền đỡ lấy cô rồi ôm vào lòng. Quý An Ninh giật bắn mình. Quý Thiên Tứ dìu cô bước tiếp. Phía sau, ánh mắt của Cung Vũ Trạch trở lên băng giá. Lam Phong ở đối diện cảm nhận thấy. Anh quay sang nhìn về phía của ra vào, “Vũ Trạch, sao thế?” “Không sao!”Cung Vũ Trạch trấn tĩnh lại rồi cười. Lam Doanh quay lại bàn ăn, tiếp tục nhìn ngắm Cung Vũ Trạch một cách ngậy dại. Thế nhưng thái độ của Cung Vũ Trạch trở lên lạnh lùng hơn rất nhiều. Những chuyện anh nói với Lam Phong khiến cô chẳng thể xen vào một câu, lỡ nói nhầm lại bị anh ấy cười cho. Vì thế, cô quyết định ngồi nghe một cách ngoan ngoãn. Cô thấy Quý An Ninh đã ra về, nghĩ rằng Quý An Ninh sợ cô nên càng tỏ ra đắc ý. Trên đường quay về biệt thự, Quý Thiên Tứ nghe một cuộc điện thoại. Công ty có chuyện gấp, anh phải tới đó ngay. Sau khi đữa Quý An Ninh về biệt thự, anh liền lái xe đi ngay. Quý An Ninh cũng muốn ở một mình. Cô ngồi trên ban công, nhìn về phía biệt thự của nhà Cung Vũ Trạch. Phía đó chỉ có ánh đèn xanh mờ, có nghĩa là anh ấy chưa về nhà. Nghĩ tới lời đe dọa của Lam Doanh, mặc dù mẹ cô đã qua đời, thế nhưng cô vẫn muốn giữ gìn danh tiếng cho mẹ cô, không muốn Lam Doanh tiếp tục phá hoại. Vì thế cô không muốn tiếp tục chọc tức Lam Doanh, nhưng cô cũng muốn Lam Doanh phải giữ lời giao dịch 3 năm trước, không được phép tiết lộ những bí mật của mẹ cô. Hạ Thục Hoa nhặt được cô, nuôi dưỡng một đứa bé chẳng có quan hệ huyết thống như cô thành người. Ơn dưỡng dục này khiến cô ghi nhớ suốt đời. Giờ bà đã qua đời, có thể làm gì cho bà thì cô đều sẽ làm để bà được yên giấc, không phải lo lắng điều gì.