Ngày thứ ba, Quý Thiên Tứ và Quý An Ninh chuyển vào biệt thự, ngôi biệt thự này rất lớn, phòng của Quý Thiên Tứ và Quý An Ninh cũng phải phân tầng, phòng ngủ, phòng sách của Quý Thiên Tứ được đặt ở lầu hai, mà mọi thứ của Quý An Ninh đều ở tầng ba, Quý Thiên Tứ không bao giờ chủ động quấy rầy tới đời sống cá nhân của cô.
Hắn biết rằng, trước khi Quý An Ninh chưa hoàn toàn quên đi Cung Vũ Trạch, cho dù một chút tình cảm của hắn lộ ra cũng khiến cho Quý An Ninh cảm thấy áp lực, vì vậy, hắn không biểu hiện ra điều gì.
Càng không muốn nói ra giao phó của Quý lão gia trước khi qua đời kể với cô.
Trong lòng Quý An Ninh, Quý Thiên Tứ chính là anh cô, mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng từ lâu đã trở thành anh trưởng trong mắt của cô.
Thay đổi cơ cấu là một việc rất bận rộn, cả ngày Quý Thiên Tứ gần như đều xử lý công việc của công ty, bởi vì công việc còn chưa được ổn định, Quý An Ninh tạm thời được hắn sắp xếp nghỉ ngơi tại nhà, chờ hắn xử lý tốt rồi, sẽ lại đưa cô bước vào tập đoàn Quý Thị tìm hiểu sự tình bên này.
Quý An Ninh sáng sớm đã rời giường, nghe thấy người giúp việc đang làm bữa sáng dưới lầu, rèm cửa sổ tự động mở ra, ban công của Quý An Ninh đối diện với hướng biệt thự của Cung Vũ Trạch, ánh mắt của cô dán lại biệt thự bên kia, cô luôn có một loại áp lực đến từ tâm trí của chính mình.
Mặc dù cô biết rằng, hắn đang ở nước ngoài, không hề ở trong nước, nhưng mà, nhìn thấy ngôi biệt thự đó, cô sẽ nhớ lại toàn bộ những kí ức khi xưa cùng hắn ở một chỗ, hồi ức rõ ràng như mới hôm qua, mặc ý nổi lên trong lòng cô.
Quý An Ninh chống cằm, nhìn qua ngôi biệt thự của Cung Vũ Trạch, sau đó, liền xuống lầu ăn bữa sáng.
Mà cô không hề hay biết phía trước cửa sổ phòng ngủ tại biệt thự của Cung Vũ Trạch, một thân ảnh thon dài đang đứng ở đó, mắt hướng cảnh vật nơi xa, Cung Vũ Trạch không nghĩ tới, Quý Thiên Tứ lại chuyển cơ quan đầu não tới đây, điều đó có nghĩa là, anh ta sẽ sinh sống lâu dài ở đây với cô ấy.
Cung Vũ Trạch híp mắt, đáy mắt lóe lên một tia thờ ơ, lộ ra cảm xúc khó đoán.
"Oẳng..." dưới lầu, chú chó kêu lên một tiếng, ánh mắt của hắn lập tức dừng ở sân trong, chỉ thấy cửa chính mở ra, bóng dáng của Tiểu Kha lao như thiêu thân tới.
Trong lòng Cung Vũ Trạch có chút áy náy, bởi vì công ty bên kia vô cùng bận rộn, thời gian này vẫn không gặp nó, vì vậy cảm thấy bản thân có lỗi với nó.
Cung Vũ Trạch mới tới cửa phòng ngủ, Tiểu Kha liền hưng phấn xông tới, nhoài lên người hắn, hăng hái liếm lấy cánh tay hắn, Cung Vũ Trạch vuốt ve đầu nó,"Được rồi, tao cũng rất nhớ mày."
"Ô..." Tiểu Kha đang tố cáo hắn không quan tâm đến nó, đem nó ném sang một bên.
Cung Vũ Trạch lập tức cong môi cười, an ủi một tiếng,"Được, tao không phớt lờ mày mà, từ nay trở đi, tao sẽ để mày về cạnh tao."
Tiểu Kha lúc này mới hài lòng, lại ở một bên hắn phe phẩy đuôi ngắn, bước chân xiêu vẹo, vừa ngửi vừa cọ, tựa như một người bạn già lâu ngày không gặp.
Cung Vũ Trạch hướng nó nói,"Đi thôi! Xuống lầu ăn cơm."
Hà Vĩnh cũng đi theo vào, từ nay trở đi, tất cả chú ý trong cuộc sống của Cung Vũ Trạch, đều do anh ta phụ trách.
"Cậu chủ, hôm nay có tới công ty không?" Hà Vĩnh hỏi một câu.
"Hôm nay không đi, tôi ở cùng Tiểu Kha." Cung Vũ Trạch đáp một tiếng, nhìn Tiểu Kha, không hiểu sao lại nhớ tớ Quý An Ninh, nghĩ tới bầu không khí trước đây khi cô còn bên cạnh, chiều chiều đem theo Tiểu Kha dạo bộ, có cảm giác như người một nhà.
Lúc này, vẫn là tiết trời tháng sáu, thành phố vừa mới trải qua đợt mưa phùn kéo dài, cuối cùng cũng tạnh rồi, ánh mặt trời rực rỡ, cả một thành phố được tắm rửa sạch sẽ.
Cung Vũ Trạch quay về phòng, thay đồ ngủ trên người ra, sáng hôm nay hắn chuẩn bị mang theo Tiếu Kha đi dạo xung quanh, Tiểu Kha thích nhất là được hắn đưa đi chơi.
"Tiểu Kha, đi thôi!" Tay Cung Vũ Trạch cầm lấy dây xích, nói với nó một tiếng.
Tiểu Kha đang bới một cái hố ở trong vườn, bị hắn gọi liền chạy đến ngay lập tức, biết rằng có thể đi chơi rồi, hưng phấn kêu lên mấy tiếng.
"Nghe lời, không được chạy quá xa." Cung Vũ Trạch ra lệnh, vóc dáng thon dài nhẹ nhàng bước tới, chọn bừa một hướng xuất phát.
Tiểu Kha là một chú chó tràn đầy sức lực, lúc thì đánh hơi bên này, khi thì ngửi bên kia, lưu lại mùi của nó, đề phòng quay lại bị lạc đường.
Ánh mắt của Cung Vũ Trạch nhìn nó như đang nhìn con của mình, tràn ngập sủng ái và ấm áp, khi đi qua những nơi có người, Cung Vũ Trạch vẫn làm trách nhiệm của mình xích nó lại, mặc dù Tiểu Kha sẽ không cắn ai, nhưng mà, hắn cũng không thể để nó làm mọi người sợ.
Chỉ là khi không có người, liền thả Tiểu Kha ra, cho nó tự do hoạt động, mà trong dãy biệt thự, trồng không ít cây bóng mát, còn có các vườn hoa cỡ lớn, mà ở đây ít người qua lại, nếu không phải hai ngày nghỉ ngơi cuối tuần, rất ít khi trông thấy người sống ở đây xuất hiện chơi bời, dạo mát.
Cung Vũ Trạch không biết rằng, hướng mà hắn chọn, chính là vườn hoa bên nhà Quý An Ninh, bên này ở giữa hoa viên xây một đài phu nước, bốn phía đều là vườn hoa được tu bổ ngăn nắp, vấn đề xanh hóa môi trường ở đây cũng mười phần hoàn mỹ, mang theo hơi thở cội nguồn của hệ sinh thái, tỉ lệ che phủ đạt tới bảy mươi phần trăm.
Quý An Ninh lúc này đang trong vườn hoa nhỏ của mình, ngồi bên ban công nhỏ nơi có bóng râm đọc sách, uống trà, hưởng thụ thời gian sáng sớm một cách thong thả tự do. Lúc Tiểu Kha cách cô không đến năm trăm mét, cái mũi nhạy bén đột nhiên ngửi thấy hơi thở của cô, ngay lúc đang tìm kiếm đồ chơi, đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm về một hướng, hai tai dựng thẳng lên, dường như đang nghe ngóng.
Hơi thở thân quen mỏng manh.
Biểu cảm như vậy của nó, khiến cho người bên cạnh tay đút túi chờ đợi, có chút kinh ngạc nhìn nó.
Nhìn hướng Tiểu Kha vểnh tai lên, giống như bốn phía có gì đó khiến nó cảm thấy hứng thú, lẽ nào gần đây còn có một con chó cái sao?
Tiểu Kha đã phối giống mấy lần rồi, tính ra, dường như hiện tại là thời kì phát tình của nó.
Cung Vũ Trạch có chút nhức đầu, hắn không hề hi vọng nhìn Tiểu Kha làm ra việc không mấy lịch sự như vậy ở bên đường với một con chó khác, nếu thế thì chủ nhân là hắn thật chẳng còn chút mặt mũi.
Đang nghĩ, Cung Vũ Trạch liền thấy Tiểu Kha cử động, nhận định được phương hướng mà nó muốn đi, vừa ngửi vừa đi về phía trước.
"Tiểu Kha, mày đi đâu vậy? Đừng chạy lung tung, quay lại." Cung Vũ Trạch cho rằng nó muốn tìm một con chó cái, vì vậy, hắn không muốn đi cùng, chỉ còn cách gọi nó quay lại.
"Tiểu Kha!" Giọng nói của Cung Vũ Trạch nói ra giống như một người cha nghiêm khắc.
Nhưng mà, Tiểu Kha lại không hề để ý, tiếp tục dùng mũi ngửi không khí, sau đó lại đi một đoạn về phía trước, phân biệt phương hướng.
Cung Vũ Trạch lập tức có chút giận dữ, chân dài không khỏi từ phía sau bước tới, một bên muốn ngăn cản sự láu lỉnh của Tiểu Kha,"Tiểu Kha, chúng ta về nhà đi! Đừng đi về phía trước nữa."
Nhưng mà, Tiểu Kha không sợ uy hiếp, ngược lại càng kiên định đi tới, bởi vì, nó càng tới gần, càng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, không khỏi rưng rức kêu mấy tiếng, rất hưng phấn. Phía sau, sắc mặt Cung Vũ Trạch có chút hổ thẹn, dù gì thì hắn cũng không muốn Tiểu Kha ở cùng với một con chó khác.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
51 chương
92 chương
36 chương
10 chương
74 chương
102 chương