Trong khu vườn yên tĩnh, Quý An Ninh đang lật cuốn sách, đưa tay lấy một quả nho ăn, xem câu chuyện tình yêu trong sách tới mê mẩn cả người. "Oẳng... Oẳng.." Đột nhiên có tiếng chó sủa vọng tới tai cô. Quý An Ninh khẽ ngây ra, không lẽ ở gần đây có nhà nào nuôi chó sao? Tiếng sủa này, vừa nghe đã biết là của một loại chó to mạnh mẽ vô cùng, Quý An Ninh không khỏi cau mày lại, cô vẫn khá là sợ chó. Đặc biệt là những con chó mà cô không quen biết, nếu như cô gặp được, mà mấy con chó đó nếu không có xích, liếc bừa cô một cái cô cũng đã thấy run rẩy cả người rồi. "Gâu..." Lại một tiếng sủa vang lên, cô tập trung nghe, không khỏi nhớ tới tiếng sủa của Tiểu Kha ngày trước qua tiếng chó này. Dường như cũng vô cùng mạnh mẽ giống thế này, tràn ngập khí thế của vương gỉa loài chó. Ở một con đường cách đó không xa, Tiểu Kha chạy từng bước nhỏ dọc theo con đường, vừa cẩn thận lại gần nơi có mùi hương quen thuộc, vừa mừng rỡ sủa gâu gâu không ngừng, khi sủa khi thì lại quay đầu nhìn chủ mình đang đuổi theo sau. Dường như đang nói, mau nhanh tới đây với con. Thế nhưng, một người đàn ông nào đó đang đỡ trán, cả gương mặt trầm xuống nhìn nó, hận không thể xông tới cưỡng chế lôi đồ rắc rối này về nhà. "Tiểu Kha, đứng lại, mày mà còn đi nữa là tao giận thật đấy." Cung Vũ Trạch không khỏi uy hiếp lại nó lần nữa, với Tiểu Kha mà nói, từ nhỏ tới lớn hắn cũng chỉ hung dữ với nó mấy lần. Nhưng lần này, hắn thật sự không vui. Tiểu Kha vẫn chẳng thèm để ý đến hắn, ánh sáng hưng phấn và vui vẻ đã tràn đầy đôi mắt to như trân châu kia rồi, nó đã xác định được mục tiêu, chính là người ở sau cánh cửa cách đó không xa, nó muốn tới đó ngay lập tức để tìm lại cô chủ ngày trước của mình. Tuy rằng đã ba năm không gặp, nhưng trong thế giới của chó dường như không hề có giới hạn về thời gian. Người mà chúng yêu thích, trung thành, dù cho có cách xa bao lâu, chúng cũng có thể ngửi thấy mùi của người đó. Tiểu Kha vừa chạy vừa quay lại khẩn cầu chủ nhân ở đăng sau nhanh lên một chút. Mà vào lúc này, tiếng sủa của Tiểu Kha đúng là đã dẫn tới sự chú ý của một con chó nhỏ trên ban công của một nhà cách đó không xa, Cung Vũ Trạch lại càng khẳng định nó tới đây để tìm đồng loại, hắn lập tứcbước nhanh tới trước mặt Tiểu Kha, đưa tay nhấc một cái, định cưỡng chế lôi nó đi. Tuy nhiên, Tiểu Kha không chịu, trước đây khi hắn nắm lấy dây xích, nó liền ngoan ngoãn đứng yên không động đậy, tùy hắn kéo đi, nhưng hiện giờ, nó lại ra sức giãy dụa như một con thú hoang đang mất kiểm soát, giãy dụa trong bàn tay to của Cung Vũ Trạch. "Tiểu Kha... Màu thử động nữa xem." Cung Vũ Trạch trầm giọng, định đánh nó. Thế nhưng, Tiểu Kha không nghe, nó muốn đi tìm cô chủ của mình, hơn nữa nó đã ngửi thấy cô ở gần đây rồi, chỉ ở ngay cánh cửa cách đó vài mét thôi, vì vậy, Tiểu Kha giãy dụa liền hồi, khi Cung Vũ Trạch còn chưa nắm chắc được dây, nó liền chạy thoát được, sau đó lao nhanh tới phía trước. Cung Vũ Trạch tức giận vô cùng, đôi chân dài kia lập tức chạy đuổi theo, hắn không thể nhìn chó nhà mình gây chuyện rắc rối được! Cuối cùng, Tiểu Kha đã đứng trước cửa nhà Quý An Ninh, chân trước của nó khoát lên, cào cào cánh cửa, vừa cào vừa nức nở mừng rỡ sủa mấy tiếng: "Gâu... Gâu..." Ở khu vườn sau cánh cửa, Quý An Ninh đột nhiên nghe thấy tiếng chú chó đó ở trước cửa, cô không khỏi giật mình thon thót, tuy cửa nhà cô đã được đóng kín, không phải kiểu cửa sắt có chốt ngang, vì vậy, cô tuyệt không biết rằng chú chó ở ngoài trông như thế nào. Cô đặt sách xuống, đứng dậy, cách một cánh cửa cô cũng chẳng sợ nữa, tuy nhiên, cô vẫn rất tò mò là chó nhà ai lại cào cửa nhà cô vậy, hơn nữa còn sủa lớn ở đây. "Gâu... Gâu..." Tiểu Kha vừa thúc giục Quý An Ninh mở cửa, vừa phát ra mấy tiếng nức nở mừng vui, dường như đang cầu xin người ở bên trong hãy mau mở cửa để nó được vào. Cung Vũ Trạch đã đuổi tới nơi, nhìn thấy Tiểu Kha đang vô lễ cào cửa nhà người ta như vậy, lại còn chẳng có chút cốt khí nào lấy lòng chủ nhân ở trong, hắn không kìm được cơn giận, lẽ nào người chủ như hắn đã bị nó ghét ư? Nó muốn tìm cho mình một người chủ mới sao? "Về nhà với tao." Cung Vũ Trạch trầm giọng ra lệnh, nói xong cầm lấy dây xích muốn kéo nó đi. Tiểu Kha lại giãy dụa, đôi mắt to tràn ngập sự phản kháng, lại sủa lớn với cái cửa một hồi, dường như đang giục người ở bên trong mau mai ra, bởi nó đã ngửi thấy mùi của Quý An Ninh đang đứng ngay sau cửa rồi. Quý An Ninh nghe thấy bên ngoài có tiếng chú sủa, và cả một giọng đàn ông khác nữa, cô nghĩ, xem chú chó này vẫn có chủ ở bên, cô hơi sợ, lại chẳng dám mở cửa, sợ rằng chú chó này sẽ lao mạnh tới mà cắn mình. "Ô... Ô..." Tiểu Kha ở ngoài cửa gấp vô cùng, đang bị Cung Vũ Trạch cưỡng chế buộc chặt dây xích định kéo đi, nó liền nằm lỳ ra đất, mặc cho Cung Vũ Trạch kéo thế nào cũng không chịu đi, trừ phi dùng lực mạnh để kéo nó. Cung Vũ Trạch thấy nó bướng bỉnh tới vậy, trước giờ vẫn chưa từng thấy nó cứng đầu tới vậy bao giờ. Sau cánh cửa, Quý An Ninh vẫn có chút đau lòng, nghe thấy tiếng của con chó đó dường như rất đáng thương và oan ức, lẽ nào nó bị ngược đãi sao? Trán Cung Vũ Trạch đã toát ra một tầng mồ hôi rồi, hắn thấy Tiểu Kha đến đi cũng chẳng chịu đi, vậy thì, hắn chỉ đành làm chuyện mà một người chủ nên làm, ôm lấy nó mà đi. Hắn cúi người xuống, ôm chú chó lớn nặng gần ba mươi cân vào lòng, định cưỡng chế ôm nó về. Tiểu Kha bị ôm lên lại sủa với cánh cửa vài tiếng: "Gâu gâu..." Cung Vũ Trạch ôm lấy nó chẳng hề vất vả, chỉ là hắn lo Tiểu Kha sẽ lại giãy dụa, vì vậy, hai tay hắn ôm chặt lấy cổ của nó, không để nó động lung tung. "Gâu gâu... Ô... Ô..." Cuối cùng Tiểu Kha khóc, trong miệng còn nghẹn vài tiếng nấc, dường như rất buồn! Quý An Ninh ở sau cửa nghe thấy có vẻ chú chó to kia đã bị ôm đi, cô không kìm được lòng hiếu kỳ, là chó nhà ai chạy tới nhà mình còn sủa đến là đáng thương như vậy? Cô mở cửa, ló đầu ra xem xét bên ngoài. Lúc đó, cô liền nhìn thấy một thân hình cao lớn ôm lấy một chú chó Doberman màu đen, cả cái đầu to của nó che khuất gáy của chủ mình, chỉ cảm thấy đó là một bóng lưng to lớn quyến rũ, đang đi dọc theo con đường trước cửa nhà cô. Trong lòng cô kinh ngạc một hổi, cách tới mười mét, sao nhìn người đàn ông cao lớn đó và chú chó doberman kia lại quen mắt tới vậy? Tiểu Kha thấy Quý An Ninh mở cửa nhìn nó, nó lập tức kích động giãy dụa trong lòng Cung Vũ Trạch, Cung Vũ Trạch không không chú ý còn bị nó đạp cho một cái, hắn không kịp bận tâm đến cơn đau, quay đầu liền nhìn thấy Tiểu Kha như đang dùng tốc độ chạy một trăm ki lô mét trên giờ xông về đằng trước. Quý An Ninh giật thót tim, nhìn chú chó đang lao về phía mình, cô đã nhìn rõ rồi, trong mắt của nó không phải sự hung ác mà là sự hưng phấn, cuối cùng cô cũng không chắc mà gọi một câu: "Tiểu Kha..." Tiểu Kha lập tức bổ nhào lên người cô, Quý An Ninh cũng vội ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đang quay người lại, cả người cô khiếp sợ. Người đàn ông vừa ôm chó rời đi không phải Cung Vũ Trạch thì là ai?