Bây giờ tất cả sản nghiệp Quý gia đều giao cho Quý Thiên Tứ xử lý, cho nên anh bận rộn nhiều việc, đến cuối tuần vẫn còn bận rộn lo cho sản nghiệp của Quý gia, phần lớn thời gian, Quý An Ninh đều ở cùng với ông ngoại. Quý An Ninh đã sống ở nơi đây hơn một năm, hiện tại cô ăn mặc, cử chỉ thần thái đều có phong thái của tiểu thư nhà giàu, tính trẻ con năm đó chẳng qua chỉ thỉnh thoảng lộ ra khi cô ở cùng ông ngoại, bình thường khi cô đi lại đều lộ ra một vẻ bình tĩnh ung dung. Quý An Ninh sống ở nơi này, trong lòng cô vẫn có rất nhiều câu hỏi, chuyện liên quan tới cha cô, cô cho rằng ông ngoại sẽ nhắc tới, nhưng cô đợi gần một năm rưỡi mà từ trước tới nay ông ngoại lại chưa từng chủ động nhắc tới chuyện này. Ông ngoại không nói, Quý An Ninh cũng không dám hỏi, cô rất sợ làm ông ngoại thương tâm, cô nghĩ năm đó mẹ để cô ở lại trên thế giới, lại một mình rời đi, có phải năm đó đã có chuyện gì xảy ra hay không? Có phải cha cô thành một đề tài cấm kỵ nên ông ngoại không muốn người nào nhắc tới? Quý An Ninh chỉ đành phải tiếp tục chịu đựng không hỏi tới, Quý Thiên Tứ cũng không có nhắc tới, nhưng thân phận người cha này trước sau vẫn luôn ở trong lòng Quý An Ninh, cô rất mong có một ngày biết được người đàn ông đã cùng mẹ đưa cô tới trên thế giới này có hình dạng thế nào. Khi Quý An Ninh kết thúc khóa học mùa xuân, kỳ nghỉ đến, sáng sớm cô sẽ đi luyện đàn dương cầm ở trong phòng, buổi chiều, cô sẽ đi luyện cưỡi ngựa ở một trang trại ngựa gần đó, ngoài ra cô còn học bắn súng, hoặc là chơi golf tao nhã. Cô thông minh cũng hiếu học, hơn một năm, cô cơ bản học có chút thành tựu. Ông cụ Quý vẫn luôn giấu bệnh tật của mình, cho dù Quý An Ninh trở về khiến ông vui sướng, nhưng chuyện con gái năm đó qua đời vẫn có ảnh hưởng lớn tới ông. Bệnh tới như núi đổ, một khi tật bệnh xuất hiện, rất nhiều biến chứng cũng sẽ theo đến.