Hạ An Ninh cũng quyết định ở lại bên cạnh ông ngoại, cố gắng sống nốt cùng ông trong phần đời còn lại của ông, đồng thời cô cũng rất tò mò về chuyện của mẹ, chẳng qua bây giờ cô không dám nhắc tới vì sợ ông ngoại đau lòng, điều cô có thể làm chính là cố gắng ở cùng ông ngoại, tìm hiểu tất cả về mẹ. Quý Sâm Dương sửa lại họ cho cô từ Hạ An Ninh biến thành Quý An Ninh. Quý An Ninh thoáng cái đã sống ở chỗ này được một tuần, Quý Sâm Dương đi lại không tiện, trước đây ông mắc bệnh nên hai chân bị tê liệt, ông vẫn luôn phải dùng xe lăn, ở đây mỗi ngày đều có người chăm sóc chu đáo cho ông. Quý An Ninh kinh ngạc không biết ông ngoại làm cái gì, bởi vì mỗi ngày cô đều chỉ thấy ông chìm đắm ở trong cầm kỳ thư họa, cuộc sống rất thoải mái. Nếu như ông ngoại có tiền, vậy tiền là của ông từ đâu ra? Ai đang kiếm tiền thay ông? Quý An Ninh có chút hoang mang, bởi vì cô nhìn thấy ông ngoại quả thật rất giàu có, khi cô ở cùng với ông ngoại, tất cả mọi chuyện của cô đều được sắp xếp thỏa mãn, cô có một gian phòng công chúa, có các đồ trang phục cao cấp mặc không hết, có một gian phòng sách lớn, có một gian phòng chuyên để quần áo giày dép, phía trên còn có trang sức châu báu và đồng hồ nổi tiếng, còn có một chiếc xe thể thao. Đối mặt với cuộc sống đột nhiên giàu có, Quý An Ninh lại không có tự mãn, cũng không cảm thấy nở mặt nở mày, cô cảm nhận được ông ngoại đang yêu chiều và bồi thường cho cô, điều cô cần chính là mỗi ngày ở chung với ông ngoại. Nhưng cô rất ít khi hỏi ông ngoại về chuyện trước kia. Sau hai tuần, Quý An Ninh dậy sớm, cô đánh răng rửa mặt xong lại đi tới trong phòng ông ngoại, tìm ông để cùng ăn sáng. Cô vừa tới cửa đã nhìn thấy quản gia Louis đang ra hiệu cô yên lặng, cô chớp mắt, không rõ tại sao ông lại muốn làm như thế. Cô tới gần thì nhìn thấy trong phòng có người đang nói chuyện với ông ngoại, nghe âm thanh thì hẳn là một người đàn ông, hơn nữa còn rất trẻ tuổi. "Anh ta là ai vậy ạ?" Quý An Ninh nhìn Louis khẽ hỏi. Louis cười, xem ra người này không phải là người xấu, ông chẳng qua chỉ khẽ nói: “Cậu ấy là người được lão gia tin tưởng nhất." Quý An Ninh ồ một tiếng, sau đó nhìn thấy cánh cửa được mở ra từ bên trong, một người đàn ông mặc bộ vest màu xám đẩy xe lăn của Quý Sâm Dương đi ra, người đàn ông này có một gương mặt ôn hòa đầy quyến rũ, anh ta dường như đã sớm biết về sự tồn tại của Quý An Ninh, cho nên khi nhìn thấy Quý An Ninh đứng ở cửa, anh ta cũng không có vẻ gì kinh ngạc, trái lại nhìn cô khẽ mỉm cười. Quý An Ninh chớp mắt, cô không hiểu nổi khi nhìn thấy người đàn ông xa lạ này mỉm cười. "An Ninh, cháu tới đây làm quen một chút, đây là Thiên Tứ, xem như là anh trai của cháu." Quý An Ninh thấy bối rối khi đột ngột có một người anh trai, lẽ nào ông ngoại còn có một người con gái khác, sinh ra anh trai sao? "An Ninh, chào em! Anh là Quý Thiên Tứ." Người đàn ông trẻ tuổi đi tới, anh ta cao ít nhất hơn 1m85, khi đứng ở trước mặt Quý An Ninh, cô chỉ có thể ngước đầu nhìn lên. Hơn nữa anh ta không chỉ cao, dáng vẻ còn rất dễ nhìn, chắc khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi! Quý An Ninh suy đoán như thế vì trông anh ta rất trẻ tuổi, nhưng nhìn lại có vẻ thận trọng vững vàng, đây là khí chất hiếm thấy ở những người đàn ông hai mươi mấy tuổi. Quý An Ninh vẫn không gọi anh là anh khiến Quý Thiên Tứ có chút thất vọng, anh đưa tay xoa đầu cô, trong ánh mắt lại có vẻ yêu chiều: “Anh đã sớm nghe ông cụ nhắc tới em, vẫn muốn trở về gặp em, bây giờ cuối cùng cũng nhìn thấy." "Vì sao anh gọi ông ngoại em là ông cụ? Anh không phải cũng nên gọi là ông ngoại sao?" Quý An Ninh không hiểu hỏi. Quý Sâm Dương ở bên cạnh mỉm cười giải thích: “An Ninh, Thiên Tứ không phải là cháu ngoại của ông, nó là cháu nuôi, nó vẫn gọi quen gọi ông là ông cụ rồi, cho nên không gọi là ông." Lúc này Hạ An Ninh mới hiểu ra, hóa ra anh ta là được nhận về nuôi, tuy nhiên, trong ánh mắt cô hoàn toàn không hề xem thường, trái lại nhìn Quý Thiên Tứ cười ngọt ngào gọi một tiếng: “Anh trai." Quý Thiên Tứ nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô, anh cảm thấy mình dường như không thở nổi, ánh mắt càng lộ rõ sự vui mừng, có một cô em gái đáng yêu ngọt ngào như vậy thì tuyệt đối là một chuyện tốt. "Được rồi, hai đứa đã gặp mặt, chúng ta cùng nhau ăn sáng thôi! Lát nữa bảo Thiên Tứ dẫn cháu đi dạo xung quanh, cháu tới đây gần nửa tháng cũng không có đi ra khỏi cửa, chắc hẳn buồn chán lắm rồi." Quý Sâm Dương nói. Quý An Ninh thật ra không thấy buồn chán, bởi vì từ sau khi mẹ qua đời, cô vẫn luôn sống lưu lạc ở bên ngoài, cô từng khiếp sợ, cô càng thích cuộc sống gia đình bình yên như vậy hơn. Trên bàn cơm, Quý Sâm Dương nhìn hai đứa cháu, trong lòng rất vui mừng, cuối cùng thì cái nhà này cũng giống như một cái nhà. Nếu như năm đó ông không cứng rắn ép con gái thì tất cả buồn bã sợ hãi trước đó đều sẽ không phát sinh, cháu gái cũng sẽ không phải sống ở bên ngoài, chịu nhiều khổ sở như vậy, thiếu thốn tình thương như vậy, cho dù con bé được người hiền lành nhận nuôi nhưng vẫn phải sống cuộc sống của những người bình thường. Nếu như có thể nuôi ở bên cạnh, ông sẽ hết sức nuông chiều cô. Sau khi ăn sáng xong, Quý Thiên Tứ lái xe đưa cô đi mua sắm, lúc này Quý An Ninh mới biết được hóa ra tất cả công ty của ông ngoại đều do anh ta giải quyết, cho nên, ông ngoại mới có thể sống thoải mái như vậy. Cô ngược lại rất cảm kích tất cả những việc người đàn ông này đã làm, anh ta có thể để ông ngoại có thể an tâm dưỡng già. "An Ninh, ông ngoại em vẫn luôn chờ mong hai người trở về, bây giờ em đã trở về, sau này hãy cố gắng ở cùng với ông!" Quý Thiên Tứ vừa lái xe, vừa quay đầu nhìn cô nói. Quý An Ninh gật đầu: “Em biết rồi, em sẽ trở thành thay mẹ, làm bạn với ông đến già, ông nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi." Ánh mắt Quý Thiên Tứ thoáng hiện vẻ không đành lòng, ông cụ khó mà sống được tới trăm tuổi, ông vẫn luôn bị tật bệnh hành hạ, sợ rằng không thể sống quá hai năm. Xem ra ông cụ không có nói cho cô biết, bản thân cũng không thể nói cho cô biết được. Quý Thiên Tứ hình như rất thích hợp làm một người anh, Quý An Ninh và anh ở chung một ngày lại xem anh như anh cả, bởi vì anh luôn săn sóc cô chu đáo. Với cuộc sống như thế, Quý An Ninh đang dần dần dung nhập vào trong gia đình này, đồng thời thỉnh thoảng cô lại nhớ lại chuyện cũ, thoáng cái cô và Cung Vũ Trạch đã xa nhau hơn một năm rưỡi, trước đây cô cảm thấy mình không có cơ hội được nhìn thấy anh. Nhưng bây giờ ông ngoại có khả năng kinh tế lớn như vậy khiến cô có thể làm chuyện mà mình muốn làm. Chẳng qua là có một số việc, không phải là không làm được, mà là không thể làm. Thậm chí ngay cả tư cách hỏi thăm anh, quan tâm tới anh cũng không có. Quý An Ninh quyết định vừa ở lại bên cạnh ông ngoại vừa học tập! Cô theo học một trường đại học ở đây, đổi chuyên ngành sang quản lý thương nghiệp vì Quý Thiên Tứ bảo cô học. Quý An Ninh không biết vì sao mình lại nghe anh ta mà chọn môn ngành này. Quý Thiên Tứ không tạo áp lực với cô, cô có thể học được bao nhiêu thì học, dựa vào tài sản của Quý gia, cho dù cả đời này cô không cần làm việc, cũng không lo không có tiền tiêu.