Hạ An Ninh biết vị trí của Tống phu nhân, cô bước thẳng tới chỗ bà, Tống phu nhân đang bàn luận về chuyện quyên tặng của tối nay với người khác, rõ ràng rất tận hứng mà nói.
"Tống phu nhân, xin hỏi bà có rảnh không?" Tôi muốn nhờ bà giúp một chuyện." Hạ An Ninh vẻ mặt lo âu nói với bà.
Tống phu nhân thấy là cô liền mỉm cười đứng dậy: "Được chứ! Chuyện gì vậy?"
Hạ An Ninh nhìn bà, trong ánh mắt lộ rõ sự khẩn cầu: "Tôi muốn biết tên người đã quyên góp ba món cuối cùng, bà có thể hỏi giúp tôi không?"
Tống phu nhân khẽ ngạc nhiên: "Sao cô lại muốn nghe ngóng điều này."
"Bởi vì... Vì người quyên tặng đó, có thể là người thân của tôi." Nói xong, Hạ An Ninh mở điện thoại, lướt tới ảnh miếng ngọc bội phượng hoàng nói với Tống phu nhân: "Ngọc bội mà tôi đeo từ nhỏ là một đôi với miếng ngọc bội vừa nãy, tôi vẫn luôn tìm người nhà của mình."
Cô có nói dối một nửa, nhưng một nửa còn lại cũng là sự thật.
Tống phu nhân là người am hiểu về ngọc, bà vừa nhìn thấy tấm hình trong điện thoại cô liền tin ngay, bà thận trọng gật đầu nói: "Được, người tổ chức bữa tiệc này là chị em tốt của tôi, tôi sẽ dắt cô đi gặp bà ấy, xem bà ấy có đồng ý nói cho cô biết không."
"Được, cảm ơn phu nhân." Hạ An Ninh vội vã cảm kích không ngừng.
Tống phu nhân dắt Hạ An Ninh tới chỗ ngồi cao nhất, bà gọi một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc đẹp đẽ sang trọng qua một bên, vị phu nhân đó là người đứng đầu bữa tiệc tối nay, cũng là một người có sự nghiệp từ thiện khá xuất sắc.
"A Liên, chị muốn hỏi giúp cô gái này một chút, người đã quyên tặng ba món cuối cùng là ai có được không?" Tống phu nhân hỏi bà.
A Liên ngẩn người ra, nhìn Hạ An Ninh: "Cô muốn hỏi cái này để làm gì?"
"Vì tôi đang tìm người thân của tôi, vị quyên góp kia rất có khả năng là người nhà của tôi." Hạ An Ninh nói xong, cô giơ bức ảnh trên điện thoại ra, A Liên vừa nhìn liền không khỏi ngạc nhiên hẳn lên: "Miếng ngọc bội này đúng là một đôi với miếng vừa nãy!"
"Đúng vậy! Là miếng ngọc mà cô ấy đeo từ nhỏ đó." Tống phu nhân nói thay Hạ An Ninh.
A Liên chính là người làm từ thiện, tất nhiên tấm lòng cũng tốt đẹp vô cùng, bà nghĩ ngợi một hồi liền thở dài nói: "Nói thật thì tôi cũng chẳng biết vị quyên góp này là ai, lúc mà anh ta quyên tặng tới không hề nói tên, những vật quyên góp này toàn là chiều nay mới tới."
"Vẫn phải có cách nào đó để liên lạc chứ!" Tống phu nhân ngạc nhiên nói.
"Cũng chẳng có cách liên lạc gì, thế nhưng có địa chỉ gửi hàng lúc đầu, tôi tin rằng đó là nơi mà người kia đang ở, tôi có thể cho cô ấy biết."
Hốc mắt Hạ An Ninh đã đầy lệ nóng, cô cảm kích nói với hai vị phu nhân: "Cảm ơn hai vị phu nhân."
Không ai có thể hiểu được những giọt nước mắt của cô có biết bao hạnh phúc đắng cay, có biết bao ngạc nhiên vui mừng.
Chẳng bao lâu sau, A Liên bảo người sao lại địa chỉ gửi hàng cho Hạ An Ninh, cũng chúc cô sớm có thể tìm thấy được người nhà của mình, Hạ An Ninh cầm địa chỉ trên nay lại biết ơn không ngừng.
Khi cô rời đi, A Liên nói với Tống phu nhân: "Cô gái này đúng là người nặng ơn, cứ luôn nói cảm ơn với em."
"Trông cũng thật đáng thương." Tống phu nhân nhìn người rất chuẩn, trên người Hạ An Ninh luôn có một thứ gì đó khiến bà rất đau lòng.
Ngày hôm sau, Hạ An Ninh liền xin từ chức, cô bắt đầu chuẩn bị thủ tục để xuất ngoại, địa chỉ đã trong tay cô, là một nơi ở nước D, vì vậy, cô phải mau chóng tới, đây chính là hi vọng cuối cùng của cô.
Nếu như thực sự không thể tìm được gia đình mình, cô quyết định từ bỏ.
Hạ An Ninh làm visa du lịch, tốn một tháng mới xong, lúc cô bước lên máy bay, trái tim cô đã bay đi trước rồi, cô ngồi xuống chỗ cạnh cửa sổ, nhìn máy bay cất cánh, cô không thể chờ thêm được nữa.
Thời gian bay rất dài, cô cũng lặng yên không nói một lời, ngồi cạnh cô là một cậu bé, cả đường vẫn luôn tìm cách nói với cô mấy câu, cô cứ chống hàm nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt lúc thì buồn bã vô cùng, lúc lại nhếch miệng khẽ cười, dường như đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Máy bay hạ cánh, Hạ An Ninh đứng trong sân bay quốc tế, cô không hề mù mờ, cũng chẳng hề sợ hãi, cô đổi hết tiền mình có thành đô la Mỹ, tuy chẳng nhiều nhặn gì nhưng chắc cũng đủ cho lần du lịch này của cô.
Hạ An Ninh học khoa tiếng Anh, cũng không bị cản trở gì về ngôn ngữ, cô không có nhiều thời gian, vì vậy, cô bắt một chiếc taxi, đưa địa chỉ cho người lái xe xem. Đây là một nữ tài xế, cô ấy nhiệt tình nói với cô rằng sẽ có chút xa, hỏi cô thật sự muốn đi sao?
Hạ An Ninh gật đầu, cô thật sự muốn đi.
Nữ tài xế bảo cô lên xe. Cả một đường, cô ấy cũng không làm phiền cô, mãi cho đến khi tới nơi, là một trang viên đặc biệt của một nhà giàu có.
Hạ An Ninh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, khi nữ tài xế nói cho cô rằng sắp tới nơi rồi. Lòng cô khó nén được sự kích động. Cô bảo nữ tài xế để lại số điện thoại, khi cô không tìm được ai mong rằng co thể gọi cho cô ấy, hoặc bạn của cô ấy tới đón cô tới sân bay.
Điều này cũng là vì Hạ An Ninh muốn phòng điều không may, bởi đoạn đường này có chút lệch, có vẻ rất khó để bắt taxi.
Nữ tài xế chậm rãi tìm đường, cuối cùng, xe của cô ấy đã dừng lại ở trước một trong viên màu trắng, nói với Hạ An Ninh: "Cô ơi, nơi cô muốn tìm chính là đây."
Hạ An Ninh khẽ mở to mắt nhìn trang viên màu trắng như một pháo đài trước mặt, có chút không dám tin, ba món đồ kia được gửi tới từ nơi này sao? Nói xong, cô nước tới xem lại biển số nhà một lát, đúng là địa chỉ này.
Nữ tài xế nói với cô: "Cô ơi, nếu cần thì cứ gọi cho tôi nhé, tôi đi trước đây."
Hạ An Ninh cũng không giữ cô ấy lại, dù sao thời gian kiếm khách của cô ấy cũng rất quý giá, cô cười mỉm nói: "Được, cảm ơn."
Hạ An Ninh đứng trước cánh cửa sắt khổng lồ được chạm trổ hoa văn, cô hít sâu một hơi, cô nhìn thấy chiếc chuông cửa tinh xảo liền đưa tay ấn lên.
Cô ấn chuông một lúc, bởi trang viên quá lớn, một lúc sau có người đàn ông ngoại quốc khoảng năm mươi tuổi bước tới, người ông ra dáng như quả ngia, ông ôn hòa nói với Hạ An Ninh ở bên ngoài: "Cô này, là cô ấn chuông sao?"
Hạ An Ninh gật đầu: "Là tôi, tôi muốn gặp chủ nhân của trang viên này."
"Cô là khách của chủ nhân nhà chúng tôi sao?"
"Tôi là người từ xa tới để gặp anh ấy, có thể để tôi vào không?" Gương mặt Hạ An Ninh lộ ra sự khẩn cầu nói.
"Xin lỗi cô, tôi không thể để cô vào được, bởi tôi vẫn chưa biết được danh tính của cô." Quản gia lịch sự vô cùng từ chối cô.
Hạ An Ninh cũng đã chuẩn bị cả rồi, cô đưa tấm hình miếng ngọc được đã được in ra cho ông: "Mong ông cầm cái này đưa cho anh ấy xem xem, đây là miếng ngọc của tôi, nếu như anh ấy chịu gặp tôi thì ông tới mở cửa được không?"
Quản gia cầm tấm hình ngọc bội xem một cái, có chút kinh ngạc, sau đó nói với cô: "Được, cô chờ nhé."
Hạ An Ninh đứng đợi ngoài cửa, sự lo âu ở đáy mắt bị cô ép xuống, cô biết rằng không thể lo, lo cũng chẳng có tác dụng gì, cứ bình tĩnh mà đối mặt.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
45 chương
167 chương
98 chương