"Chào cô, cho cháu hỏi bác Trương Cầm ở đây đúng không?"
"Cô tìm bà chủ của chúng tôi có chuyện gì vậy?"
"Có chuyện rất quan trọng cần tìm bác ấy, có thể cho cháu gặp bác ấy được không?"
"Có chuyện gì cô nói luôn đi!"
"Không được, việc này cháu nhất định phải nói riêng với bác ấy." Hạ An Ninh khuôn mặt giả bộ nôn nóng.
Lúc này, phía sau người giúp việc, một phụ nữ trang điểm hợp mốt ôm chú mèo Garfield bước ra, bà ta một bên vuốt ve chú mèo, một bên dùng ánh mắt cẩn thận nhìn Hạ An Ninh,"Cô là ai! Tìm tôi có việc gì?"
"Bác gái! Xin chào! Bác còn nhớ người tên Hạ Thục Hoa không? Cháu là con bà ấy, có chút chuyện muốn tìm bác."
Đôi mắt Trương Cầm lập tức nheo lại, đương nhiển còn nhớ, chính là người trước kia bà quen, nhưng mà, bà lại không muốn nhớ tới những con người trước kia từng quen biết.
"Vẫn nhớ, sao vậy?" Trương Cầm lười phản ứng lại.
"Có phải mẹ cháu đã đưa bác một miếng ngọc bội?" Hạ An Ninh lại hỏi.
Sắc mặt trương Cầm biến đổi, cũng có chút cảnh giác nhìn cô,"Sao vậy? Lâu như thế rồi, lẽ nào bà ta vẫn muốn quay về?"
Hạ An Ninh lập tức lắc đầu,"Không phải, sự việc có chút phức tạp, cháu có thể vào nhà bác nói chuyện không?"
Hiện tại Trương Cầm rất coi trọng miếng ngọc bội này, bởi vì khi mới mua, chỉ cho rằng đẹp hơn chút so với miếng ngọc bình thường, làm sao biết được sau này bà ta đem đi nhận định, nó khiến bà vui sướng phát điên lên, vượt qua giá ngàn vạn, bây giờ, Hạ An Ninh xuất hiện, còn nhắc tới miếng ngọc bội này, bà đương nhiên là cảnh giác hẳn lên.
"Rốt cuộc là vì chuyện gì, cô nói thẳng ra đi!" Trương Cầm không muốn cho cô vào.
Hạ An Ninh nhẹ nhàng nói,"Miếng ngọc đó do mẹ cháu lấy trộm, hiện tại người của cảnh sát tìm đến cửa rồi, mẹ cháu khai ra bác, bảo cháu qua đây thông báo cho bác một tiếng."
"Cái gì? Mẹ cô dám làm như vậy ư?"
"Nhưng mà, mẹ cháu năm đó lấy đi mấy miếng ngọc, cháu muốn biết, miếng ngọc mà cảnh sát đang tìm, có phải đang nằm trong tay bác, bác có thể đưa cháu xem một chút được không? Chỉ liếc mắt một cái thôi." Hạ An Ninh vội vàng nói.
"Lấy trộm? Lấy ở đâu?" Trương Cầm trực tiếp bị dọa tới mức run lên, dù gì bà ta cũng không muốn gánh cái danh trộm cắp trên người.
"Việc này rất phức tạp, tóm lại, mẹ cháu phải vào đồn cảnh sát lấy lời khai, bác à, bác cho cháu xem chút đi được không? Biết đâu không phải miếng bác cầm thì sao."
"Cái này..." Trương Cầm do dự, bà ta dễ dàng tin, bởi vì năm đó khi Hạ Thục Hoa bán cho bà, cũng không nói rõ, lúc đó bà liền nghi ngờ cô ta làm gái, sao có thể có miếng ngọc tốt được? Chắc chắn là lấy trộm của khách!
"Cô vào xem đi!" Trương Cầm đành phải cho người hầu mở cửa.
Hạ An Ninh nhanh chóng đi theo vào, Trương Cầm lập tức thăm dò,"Người mất đồ là người như thế nào? Qua bao nhiêu năm rồi hắn làm sao có thể tìm đến tận cửa?"
"Cháu cũng không rõ lắm, cháu chỉ nhận được tin tức của mẹ, bảo cháu qua báo cho bác một tiếng, tránh khỏi việc bác phải hầu tòa hoặc gặp phiền phức, mẹ cháu trí nhớ không tốt, bà cũng không biết miếng ngọc mà cảnh sát điều tra có phải đang nằm trên tay bác không."
Trương Cầm thấy cô chỉ là một cô gái yếu đuối, cũng không hề bận tâm, dù gì ở đây vẫn còn có hai người hầu.
Bà ta đưa Hạ An Ninh đến phòng khách, từ trong phòng lấy miếng ngọc vẫn luôn giữ gìn đem ra, một hộp nhung trắng,đáy của của miếng ngọc bội được khắc lên hai con Phượng Hoàng lông vàng đang bay lên, sống động như thật, tinh xảo khác thường.
Miếng ngọc bội này, vừa nhìn liền biết không phải vật thường, mà là bảo bối truyền lại của gia tộc giàu sang nào đó!
"Nhìn kĩ rồi chứ, có phải miếng ngọc này không?" Trương Cầm cũng không muốn gặp rắc rối, bà ta thật sự hi vọng không phải miếng này, ngộ nhỡ thật sự là đồ trộm được, dù bảo bối có đắt giá thế nào cũng phải trả lại.
Hạ An Ninh nói với bà ta một câu,"Cháu có thể cầm lên xem không?"
"Cầm đi!" Trương Cầm nhìn cô chằm chằm.
Hạ An Ninh cầm nhìn, cô muốn xem xem mặt trên miếng ngọc có trạm chổ chữ gì không, dù gì gia tộc khi xưa đều có cách làm như vậy.
Hạ An Ninh cẩn thận xem xét miếng ngọc, đây chính là miếng ngọc của mẹ đẻ của cô, nhưng giờ phút này, cố chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu bi thương.
Trương Cầm hai tay xen vào nhau, chăm chú nhìn cô, Hạ An Ninh đang tỉ mỉ xem,điện thoại của Trương Cầm đột nhiên reo lên, bà ta liếc nhìn, buồn bực, cắt đứt, nhưng điện thoại lại kêu, bà ta chỉ còn cách sai người giúp việc trông coi, đứng dậy tới phòng khách sát vách nhận điện thoại.
Người giúp việc lập tức đứng cạnh nhìn Hạ An Ninh.
Hạ An Ninh lấy điện thoại ra, chụp mấy tấm ảnh, người giúp việc cũng không phải chủ nhân của nó, vì vậy, chỉ còn cách không để Hạ An Ninh cầm ngọc bội rời đi, vẫn là không nói một lời.
Lúc Trương Cầm quay lại, Hạ An Ninh đã chụp xong ảnh, cũng rất thất vọng, hóa ra, miếng ngọc bội này cũng không thể chứng minh được thân phận, cùng tin tức về cô.
"Có phải miếng ngọc này không? Cô xem rõ rồi chứ?" Trương Cầm nóng vội hỏi.
Hạ An Ninh lắc đầu, khiến bà ta yên tâm,"Không phải miếng này, bác không cần lo lắng nữa rồi."
"Bác à, miếng ngọc này bác đã từng mang đi sửa chưa?"
"Tôi ngay cả động đều không nỡ, năm đó mẹ cô bán cho tôi thế nào thì giờ vẫn vậy, nhưng mà, lần trước có một người bạn của tôi nói, đây là một đôi ngọc Long Phượng, đây là Phượng Hoàng, còn có một miếng là Tương Long, chỉ tiếc rằng không có trong tay mẹ cô! Nếu có, thì sẽ là Long Phượng xum vầy rồi." Trương Cầm vẻ mặt tiếc nuối.
Hạ An Ninh ngẩn ra, đáy lòng đầy kinh hỉ, nếu như là một đôi, có phải hay không miếng Tương Long còn ở trong tay người chủ thật sự của nó?
Không ngờ chuyến đi này, cũng không phải phí công.
"Cảm ơn bác, bác đừng lo lắng nữa, cháu xin phép đi trước." Hạ An Ninh đứng dậy dời đi.
Cô không thể đem ngọc bội đi, nhưng đã chụp ảnh lại, cũng coi như biết được hình dạng di vật mà mẹ cô để lại.
Lúc về, xe bus đi qua con đường bên cạnh tòa nhà của tập đoàn Cung Thị, cô ngửa cổ, ngơ ngác nhìn, ánh nắng mặt trời đâm vào trong mắt, xót xa, nhưng cô lại không nỡ nháy mắt.
Cô đi trên đường tìm bất kì chiếc xe thể thao nào màu đen, cũng trong đoàn người tìm kiếm vóc dáng thân thuộc, sau cùng, chỉ có thể cay đắng cười, cô biết được phương thức xuất hành của Cung Vũ Trạch.
Hắn sẽ không bao giờ xuất hiện ở nơi như thế này, coi như có thể nhìn thấy xe của hắn, cửa sổ cũng sẽ khép kín chặt chẽ, hắn nói sẽ không gặp lại, cả đời này liền không thể gặp lại nữa.
Hạ An Ninh trở lại căn phòng đi thuê, bắt đầu lên mạng tìm kiếm tất cả các thông tin về miếng ngọc bội, cô hi vọng có thể tìm được một miếng tựa như miếng của mẹ mình, nhưng mà cô xem tất cả những tấm ảnh liên quan đến ngọc bội, đều không tìm thấy miếng tương tự.
Nhưng cô lại xem qua bức ảnh đôi ngọc bội Long Phượng cổ đại lưu truyền tới nay, thật sự, tương tự miếng ngọc của mẹ cô, hẳn là một đôi, ý nghĩa của việc chế tạo ngọc bội, chính là Long Phượng xum vầy, hòa hợp một thể.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
45 chương
167 chương
98 chương