Mày kiếm của Cung Vũ Trạch nhăn nhó, sao là Lam Doanh đến đây? “Sao cô đến đây?” Trong mắt của Cung Vũ Trạch lóe lên nỗi thất vọng, nhưng cô ta là em gái của bạn thân, đương nhiên anh cũng sẽ xem cô như em gái. “Anh Vũ Trạch, sao anh lại bị bệnh vậy?” Lam Doanh vừa lo lắng vừa kinh ngạc hỏi. “Tôi không bị sao cả.” Cung Vũ Trạch lạnh nhạt đáp, thật sự anh không thích Lam Doanh xuất hiện ở nơi đây. Lam Doanh vì muốn lấy lòng anh, liền móc từ trong túi hộp đựng dây đeo tay đưa cho anh, “Nè, đây là quà mà anh trai em nhờ mang tới, chưa có cơ hội để trao tặng anh, em đem đến cho anh đây này.” Cung Vũ Trạch đưa tay ra đón, là một sợi dây đeo màu đen, rất phù hợp cho con trai đeo, trông có vẻ dày nặng. Cung Vũ Trạch cũng thích lắm, nếu như là quà tặng của Lam Phong, đương nhiên anh sẽ không từ chối, đeo lên tay nhìn thử, cũng không có cởi ra. “Thật đẹp, anh trai cũng mua cho em một sợi.” Dứt lời, Lam Doanh cười, vì cô chê màu sắc không đẹp, luôn bỏ riêng trong túi, nhưng lúc này, nhìn Cung Vũ Trạch đeo đẹp như vậy, cô nghĩ thầm. Nếu từ đây về sau cô cũng đeo nó, thì giống như đeo dây cặp tình nhân với Cung Vũ Trạch vậy đó! Xem ra, màu sắc có xấu đi chăng nữa, cô cũng phải đeo nó. Trước cửa bệnh viện, vệ sĩ dắt Hạ An Ninh đi vào, do đã có dặn dò từ trước, Hạ An Ninh theo vệ sĩ đi đến phòng bệnh của Cung Vũ Trạch. Hạ An Ninh nhìn thiết bị hiện đại của bệnh viện cao cấp, có thể là bệnh viện tư nhân, hoặc là bệnh viện của nhà họ Cung! “Hạ tiểu thư, bên đây xin mời, thiếu gia đang đợi cô ở phòng phía trước, cô đến gõ cửa đi!” Vệ sĩ không có đến làm phiền, chỉ một căn phòng cho cô. Hạ An Ninh gật đầu, cô hít thở sâu, từng bước từng bước đi đến căn phòng đó. Bên cạnh phòng bệnh có một cánh cửa sổ cao khoảng hơn một mét, khi Hạ An Ninh bước qua cánh cửa sổ, thông qua đó nhìn thấy tình hình bên trong phòng bệnh. Đột nhiên nhìn thấy hình dáng của Lam Doanh, cô ngồi bên cạnh Cung Vũ Trạch, đang cười nói chuyện gì đó với anh, thì ra, nhìn thấy người mình yêu thích, ở bên cạnh một người khác, sẽ có cảm giác chết đi sống lại. Có phải cô đã hiểu lầm gì rồi không? Luôn nghĩ Lam Doanh đuổi cô đi, là do Cung Vũ Trạch không yêu thích cô? Bây giờ, rõ ràng họ đang ở cạnh nhau, trông thật xứng đôi vừa lứa. Ý nghĩ muốn đi vào của Hạ An Ninh, bỗng dưng có chút sợ, sao cô có thể vô làm phiền họ cơ chứ? Tuy cô hận Lam Doanh, nhưng mà, cô không có tư cách đi nói với Cung Vũ Trạch, cô ta là con người như thế nào, vì tình yêu, mỗi con người đều có thể đánh mất lý trí. Và ngay lúc này, Hạ An Ninh nhìn thấy Lam Doanh lấy một sợi dây đeo từ trong túi ra, cô đeo vào tay mình, cô nâng cánh tay nhỏ bé của mình và cánh tay của Cung Vũ Trạch so sánh. Và Hạ An Ninh nhìn thấy trên tay trái của Cung Vũ Trạch, đeo một sợi màu đen kiểu giống với sợi màu xanh ngọc, giống như cặp tình nhân. Bước đi của Hạ An Ninh tự nhiên lùi lại, trốn ở bên cạnh cửa sổ, nhìn nụ cười vui mừng dưới đáy mắt của Lam Doanh, và ánh mắt dõi nhìn của Cung Vũ Trạch, cô có phải là người dư thừa không? Rõ ràng có Lam Doanh ở đây, tại sao còn đón cô tới? Hạ An Ninh cười chua chát, đây có phải là sự trả thù của Cung Vũ Trạch dành cho cô? Để cô nhìn thấy dáng vẻ thân mật của anh với cô gái khác! Để cô cảm nhận nỗi đau khổ y hệt của anh. Có thể, cô đoán sai tất cả, vì thế giới của riêng hai người, cô không hiểu. Hạ An Ninh cắn cắn môi, quay người đi về phía ngược lại, cô không muốn vào, có Lam Doanh, cô càng không thể vào. Lỡ như lại kích thích cô ta, cô ta sẽ tìm cô gây khó dễ? Hạ An Ninh cắn môi, cô đi ra từ một thang máy khác, khi ra cửa, không nhìn thấy bóng dáng của vệ sĩ, cô đi thẳng đến cánh cổng lớn của bệnh viện ra ngoài. Trong phòng bệnh, Cung Vũ Trạch cúi đầu, nhìn đồng hồ trên tay, sao giờ Hạ An Ninh vẫn chưa tới? “Lam tiểu thư, thật xin lỗi, bác sĩ dặn thiếu gia cần nghỉ ngơi rồi, cô hãy về đi!” Hà Vĩnh nói với Lam Doanh. Tuy Lam Doanh không muốn rời khỏi, nhưng, cô nhìn thấy Cung Vũ Trạch tinh thần không tốt, đôi mắt của anh không có sáng sủa như lúc trước, đầy máu tơ, giống như không được nằm nghỉ nhiều. “Được vậy! Mai em lại đến, nếu không ở trong bệnh viện, em sẽ đến biệt thự thăm anh.” “Nếu như cô có việc bận, thì không cần đến.” Cung Vũ Trạch khách sáo nói. “Em không bận! Thời gian của em nhiều lắm.” Lam Doanh cười, nhưng phát hiện đôi mắt hẹp dài của Cung Vũ Trạch nhíu lại, giống như muốn ngủ, cô chỉ có nước xách túi đi ra. Cô nhìn Cung Vũ Trạch thông qua kính cửa sổ, nhưng thấy rèm cửa tự động kéo vào chính giữa, cô liền đánh tan ý nghĩ này, rời khỏi đây. Cung Vũ Trạch vừa nhắm mắt, liền mở ra, anh nhìn qua Hà Vĩnh, “Chú Hà, gọi điện thoại, sao An Ninh vẫn chưa đến?” Hà Vĩnh cầm điện thoại gọi cho vệ sĩ ông phái đi. “Alo! Người anh đón được chưa?” “Đã đón mười phút trước rồi, tôi còn đưa cô ta tới trước cửa phòng của thiếu gia, Hạ tiểu thư không có đi vào sao?” “Cái gì? Cô ấy đã đến rồi?” Hà Vĩnh giật mình, nghĩ đến lúc nãy Lam Doanh còn ở trong phòng, không lẽ Hạ An Ninh đã nhìn thấy hết rồi? “Đúng vậy!” Cung Vũ Trạch nhìn biểu cảm của Hà Vĩnh, mày kiếm nhăn nhó, “Sao vậy? An Ninh đến chưa?” Hà Vĩnh cúp máy, có chút hối tiếc nhìn anh, “Thiếu gia, Hạ tiểu thư vừa tới, nhưng có thể nhìn thấy Lam tiểu thư ở trong phòng! Có lẽ cô không vào mà rời khỏi rồi.” Khuôn mặt điển trai của Cung Vũ Trạch biến sắc, anh tự nhiên cũng nghĩ đến khi nãy Lam Doanh ở trong phòng, anh nhìn qua hướng kính cửa sổ, chẳng lẽ khi nãy Hạ An Ninh ở bên ngoài nhìn thấy hết sao? Cung Vũ Trạch cầm điện thoại, trực tiếp gọi cho Hạ An Ninh. Hạ An Ninh lúc này chưa có lên xe buýt, cô cúi đầu đi thẳng về phía trước, đã rời khỏi bệnh viện cách đó hai cây số. Cô nghe chuông điện thoại reo, có một cảm giác, Cung Vũ Trạch gọi đến. Cô lấy ra nhìn, quả nhiên là anh ta. Cô nhìn tên trên đó, trong lòng dậy sóng, cô thở một hơi, không có từ chối, mà bắt máy lên. “Alo!” “Nếu cô đã đến bệnh viện, tại sao không vào thăm tôi?” Giọng nói của Cung Vũ Trạch xen lẫn chút bực bội. Hạ An Ninh nghe giọng nói của anh, cho dù là lời nói trách móc, nghe vào tai, cũng rất thu hút, rất êm tai, cô muốn nghe anh nói nhiều thêm tí nữa. “Nói chuyện đi, sao không lên tiếng?” Cung Vũ Trạch lại một lần nữa bực bội hỏi. “Tôi không biết nên nói gì!” Hạ An Ninh trả lời cay đắng.